Bà Lưu gọi con gái mau đi chuẩn bị đồ đỡ đẻ, lão trưởng thôn đi nấu
nước, trong phòng chỉ còn lại Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như.
"Thiếu Dương ca, không sao chứ?". Chu Tĩnh Như khẩn trương hỏi: "Em nghe thấy có tiếng hét!".
Diệp Thiếu Dương vốn định nói rằng, em không sinh em bé làm sao biết người
ta có sao không, suy nghĩ một chút rồi bỡn cợt: "Yên tâm đi, có anh ở
đây, không sao đâu!"
Căn phòng sát vách không ngừng truyền đến
tiếng hét thảm thiết của Tiểu Phương cùng với tiếng đỡ đẻ của bà Lưu,
đôi bên giằng co khoảng hai mươi phút, hai người kia vẫn hồi hộp chờ
đợi, nhất là Chu Tĩnh Như, vừa nghe thấy tiếng trẻ con khóc lên, không
tự chủ được bật cười, thở phào một cái, lẩm bẩm nói: "Thật tốt quá!...”
Diệp Thiếu Dương mau chóng đứng dậy vọt tới trước cửa phòng sinh, kêu lên:
"Từ giờ phút này trở đi, bất kể thấy cái gì cũng không được kinh hoảng,
mọi người phải tuyệt đối im lặng mang hài tử ra đây cho tôi!"
Tiểu Phương trong phòng cắn một cái khăn lông, cố gắng kiềm chế tiếng la hét của mình.
Bà Lưu liếc mắt nhìn con gái, vốn định muốn nói, chợt nhớ tới lời dặn của
Diệp Thiếu Dương, bèn nuốt trở vào, đặt tay lên bụng tiểu Phương, nhẹ
nhàng vuốt ve, đồng thời dùng ánh mắt cổ vũ cho nàng.
Rốt cuộc
cái đầu cũng chui ra. Bà Lưu theo bản năng giơ tay đón lấy, nhưng đứa
trẻ này chợt trôi tuột ra khỏi người mẹ, cúi đầu nhìn lại, thiếu chút
nữa bà muốn thét lên, cấp tốc che miệng, lùi về sau vài bước.
Đầu của đứa trẻ to gần gấp đôi đứa trẻ bình thường, da trắng như giấy, hai
con mắt dài nhỏ, khóe mắt vẫn toét đến bên lỗ tai, hai con ngươi hơi đỏ
lên, vương đầy tơ máu.
Không ai đỡ đẻ mà nó tự tuột ra, vừa rơi
xuống đất liền quỳ rạp trên mặt đất, dáng vẻ không khác đứa trẻ con là
bao nhiêu nhưng hai tay lại dài thật dài, mỗi cái tay chỉ có bốn ngón,
phía trên còn lượn lờ hắc khí. Nó lắc đầu, lè lưỡi, liếm môi, ăn hết mấy vệt máu vương bên khóe môi rồi nhếch miệng cười với bà Lưu, lộ ra hai
hàm răng nanh sắc nhọn.
Đứa trẻ đó, rõ ràng là một con quỷ!
Mẹ con bà Lưu dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn bị dọa đến muốn bất tỉnh. Tiểu Quân sợ vợ gặp nguy hiểm liền đè nén sợ hãi, dùng chăn bao
lấy nàng và em bé kia, ôm cả hai chạy vọt ra ngoài. Lão thôn trưởng
nhanh chóng mở cửa phòng sát vách cho con trai chạy vào ẩn náu.
Quỷ Anh kia lập tức bò qua chỗ Hứa Nhã Quyên, vừa huơ tay múa chân vừa cười líu lo ríu rít, chỉ có biểu tình là dữ tợn tới cực điểm. Hứa Nhã Quyên
thối lui đến góc tường, hai chân mềm nhũn, tuột xuống, lấy tay bụm mặt,
òa lên khóc.
Quỷ Anh trực tiếp nhảy đến đầu gối của cô, bất giác
sợ hãi vật gì đó trên người cô, không dám tới gần, chỉ không ngừng tạo
ra vô số biểu tình đáng sợ, sau đó hú lên quái dị, hai con ngươi treo
lủng lẳng trên hốc mắt, máu tươi từ mắt, mũi, miệng, tai thi nhau chảy
ra, dùng một giọng nói lanh lảnh gào thét: "Mắt mù, tai điếc, lục phủ
ngũ tạng đều chảy mủ! Mắt mù, tai điếc, lục phủ ngũ tạng đều chảy mủ!"
Nó liên tiếp kêu lên hai lần.
"Áááá!”. Hứa Nhã Quyên rốt cuộc cũng không nhịn được kêu lên một tiếng, khóe mắt giật giật, ngất đi. Quỷ Anh nhìn cô há mồm sợ hãi, nở nụ cười, ghé sát
đầu, hé miệng, phun ra một hơi thở.
Một mặt gương đồng đột nhiên
cắm thẳng vào miệng Quỷ Anh, thi khí bắn lên mặt gương, lập tức biến
thành khói đen, hun mặt gương đen thui.
Quỷ Anh ngẩng đầu, oán độc nhìn chủ nhân cái gương.
Diệp Thiếu Dương rút gương đồng về, cười cười bảo: "Tới hút ông mày này!".
Quỷ Anh đương nhiên không khách khí với hắn, tứ chi chạm đất, ngọ nguậy
thân thể rồi leo đến bên chân của Diệp Thiếu Dương, nhảy dựng lên, nắm
lấy cổ hắn, phun một ngụm thi khí vào mặt hắn.
Diệp Thiếu Dương
không thèm để ý, tay bắt pháp quyết, một chưởng vỗ vào Quỷ Môn Quỷ Anh,
sau đó quát to một tiếng, khiến nó lăn thẳng từ trên người hắn xuống mặt đất. Biết người này khó đối phó, nó xoay người chạy ra ngoài cửa.
Bà Lưu đang trốn ở phía sau cửa, mắt thấy Quỷ Anh chạy đến, hoảng sợ há to mồm.
Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ một tiếng toi rồi, vội vàng đuổi theo, Quỷ Anh
kia lập tức lấy tay kéo mồm bà Lưu, hồn phách rời thể, một bóng trắng
thoát khỏi thân hình của Quỷ Anh, chui vào trong miệng bà Lưu.
Bà Lưu cả người run lên, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch, mắt chợt co rút.
"Yêu nghiệt!". Diệp Thiếu Dương bước nhanh về phía trước, cắt ngón giữa,
điểm lên ấn đường bà Lưu rồi kéo dài xuống phía dưới cằm, vẽ một đạo
huyết tuyến để che lại mệnh hồn bà Lưu, tránh cho bị Quỷ Anh câu.
"Bà Lưu" hú lên quái dị, hai tay bóp cổ Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương
nghiêng người né tránh, bắt lại tay trái bà Lưu, hai ngón tay phải nắm
lấy ngón giữa của “bà Lưu”, nhẹ nhàng kéo, cước bộ lui về phía sau, một
bóng trắng từ cơ thể bà Lưu được lôi ra ngoài.
Đó chính là âm linh của Quỷ Anh, nó đang giãy giụa tứ chi, mạnh mẽ chống trả.
"Chỉ là một con Anh sát sinh thiếu ngày mà lệ khí lại nặng như vậy!". Diệp
Thiếu Dương lắc đầu, ngón trỏ tay trái đè lại Quỷ Môn Quỷ Anh, niệm chú, có tiếng gào thét thảm thiết vang lên, âm linh Quỷ Anh cấp tốc phân
tán, biến mất trong không khí.
Hứa Nhã Quyên tỉnh lại, thấy mẹ mình đang nằm bất động trên mặt đất, khóc huhu nhào tới, kêu to: “Nương ơi, nương ơi!”.
"Mẹ em không sao đâu!". Diệp Thiếu Dương vẽ một tờ Cố hồn phù dán lên gáy
bà Lưu, bảo Hứa Nhã Quyên cùng nhau khiêng bà Lưu đến căn phòng ngủ bên
cạnh, đặt lên giường, dặn cô ở lại trông chừng, sau đó đi ra bên ngoài.
Lão trưởng thôn vừa nhìn thấy hắn thì hốt hoảng chạy tới, hỏi: "Người lớn
không có việc gì, nhưng đứa nhỏ lại mặt mũi tái xanh, vẫn hôn mê bất
tỉnh a!”.
"Nó ở cùng Quỷ Anh quá lâu, thi khí vào cơ thể, sống đến bây giờ cũng là phước lớn mạng lớn rồi. Dẫn đường!"
Diệp Thiếu Dương đi theo lão trưởng thôn đến một căn phòng ngủ khác, kiểm
tra tình hình sản phụ thì thấy nàng đã hôn mê, tuy nhiên mọi thứ đều
bình thường, thi khí trong cơ thể cũng đã bài trừ hết. Chỉ có đứa bé kia là cả người tái xanh, con ngươi lấp loáng một màu đỏ như máu, trông có
vẻ quỷ dị.
Diệp Thiếu Dương trở lại căn phòng lúc nãy đấu pháp,
bẻ hai cái răng nanh trên thi thể Quỷ Anh, sau đó trở lại đặt lên miệng
hài nhi.
"Làm gì vậy?". Tiểu Quân lo lắng hỏi.
"Răng nanh
Sát thi có khả năng hấp thu thi khí, Sát thi dựa vào nó để tu luyện, vừa vặn mượn dùng!". Diệp Thiếu Dương nói xong liền đè đầu đứa trẻ, miệng
niệm Khu thi phù, xua đuổi thi khí trong cơ thể nó. Thi khí không cần
dẫn đạo mà tự động hợp dòng chảy vào trong răng nanh, lúc rót đầy, răng
nanh cũng đã thay đổi.
Sắc xanh trên người đứa trẻ dần dần biến
mất, sau một lúc, Diệp Thiếu Dương buông tay ra, nói rằng: "Được rồi.
Mau đặt Tị Thi Hoàn bên người hài tử, hai ngày sau nó sẽ đuổi hết tàn dư thi khí ở trong kinh mạch ra ngoài, lúc đó hài tử sẽ bình yên vô sự!”.
Cha con lão trưởng thôn vô cùng vui mừng, cấp tốc dập đầu lạy Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương khoát khoát tay: "Chớ vội. Các người cũng biết cái gì gọi
là Sát thi, hồn phách Sát thi bị phong ấn trong cơ thể người mẹ, chỉ có
thân thể thành thi, thuộc về một loại quỷ thi. Hiện tại tôi chỉ mới khu
trừ thi khí trong cơ thể hài tử này, quỷ khí vẫn còn chưa hết!". Nói
xong hắn chỉ ánh mắt của đứa trẻ con, hai tròng mắt vẫn một màu đỏ như
máu.
"Thế…thế phải làm sao?". Lão trưởng thôn lập tức buồn lòng.
"Cái này… phải dùng đầu lưỡi quỷ trị liệu.". Diệp Thiếu Dương gãi đầu một
cái, nghĩ thầm mình đã khinh thường sơ suất, chỉ trực tiếp giết chết Quỷ Anh mà quên mất chuyện phải trị liệu, ban ngày ban mặt, biết đi đâu tìm một con quỷ nữa bây giờ? Hắn liền quay đầu hỏi cha con lão trưởng thôn: "Nghĩa địa thôn các người, nằm ở đâu?"