Vách
tường màu vàng hổ phách kia vẫn còn đang di chuyển, Liệt Hoàn quan sát lỗ hổng
bị Đường Lang cắn ra, một cặp bảo đao trong tay y đột ngột tấn công. Trong nháy
mắt, bên trong Linh Lung Bảo Tháp như có sấm sét nổ vang.
Ở bên ngoài, Miêu Quân Di đang điều khiển Linh Lung Bảo Tháp đã phát hiện ra có
điều gì đó không đúng. Toàn bộ Ngũ Hành đại trận ở trong tháp đã được khởi động,
vậy mà vẫn không phát hiện ra chút dấu hiệu nào của pháp lực xáo động khi chiến
đấu, điều này rất không bình thường.
Vẻ mặt Mạc Danh trở nên nghiêm trọng.
- Vẫn không điều tra ra sao?
Miêu Quân Di đáp lại với vẻ nặng nề:
- Không có!
Mạc Danh nghiến răng.
- Chuẩn bị thu lại lớp vỏ kim tinh để ta tiến vào trong tháp, ta đi xem một
chút là chuyện gì đã xảy ra.
Ngoảnh đầu lại để truyền âm cho đồ đệ của y là Hạng Bách Đình:
- Bách Đình, ngươi tới chủ trì việc bố trí đoạt giải.
- Dạ!
Hạng Bách Đình vừa lên tiếng đáp lại vừa chạy tới.
Nhưng mà vào đúng lúc này, "Ầm" một tiếng tiếng nổ rền vang bỗng truyền
lên từ Linh Lung Bảo Tháp trên không trung, làm tất cả mọi người đều kinh động
phải ngẩng đầu nhìn lên.
Cơ hồ là trong nháy mắt Phong Bắc Trần từ phía sau màn tơ đi ra bên ngoài. Y ngẩng
đầu nhìn lên, chỉ thấy Linh Lung Bảo Tháp đang di chuyển giữa không trung bỗng
dừng lại, tầng năm đang chuyển động không ngừng trong bảo tháp cũng bị mắc kẹt
liên tục giữa tầng tầng lớp lớp, Phong Bắc Trần trừng lớn hai mắt.
Tất cả những người tinh mắt trên đỉnh núi đã phát hiện được trên bảo tháp bị vỡ
ra một lỗ hổng to bằng chậu rửa mặt.
- Linh Lung Bảo Tháp vỡ rồi!
Một tràng những tiếng kinh hô vang lên, cơ hồ tất cả những người đang ngồi đều
đứng lên.
- Điều đó không có khả năng diễn ra!
Chưởng môn của Linh Lung tông là Mạc Danh kêu thất thanh.
Miêu Quân Di vung hai ống tay áo, cảm nhận được thực sự là đã mất đi liên lạc với
Linh Lung Bảo Tháp một lần nữa rồi. Vợ chồng hai người cùng nhìn lẫn nhau,
trong mắt lộ ra vẻ lo lắng, có thể nói là đồng loạt biến đổi sắc mặt.
Cũng chỉ mới dừng lại một chút thời gian, bảo quang tím lấp lánh của Linh Lung
Bảo Tháp đang nổi trên không trung bỗng biến mất trong nháy mắt, Linh Lung Bảo
Tháp bị rơi thẳng từ trên không trung xuống phía dưới.
Còn chưa rơi xuống mặt đất. “Ầm!” - Một tiếng nổ lớn vang lên, Linh Lung Bảo Tháp
nổ ra vô số bụi phấn như những đóa hoa bằng vàng bừng nở giữa bầu trời của buổi
bình minh, rực rỡ vô cùng. Trong nháy mắt, Linh Lung Bảo Tháp hóa thành hư vô.
Cùng lúc đó, hai cái bóng người như ẩn như hiện bắn ra từ vụ nổ tung ở trong
tháp.
- Chạy!
Liệt Hoàn vừa bay sang bên đỉnh núi Yêu Quốc vừa vội vàng nhắc nhở một tiếng.
- Chạy mau!
Miêu Nghị cũng vừa bay sang phía đỉnh núi Tiên Quốc vừa đưa ra lời cảnh báo một
cách gấp gáp.
Hai người hiểu rất rõ chuyện gì sẽ xảy ra sau khi Linh Lung Bảo Tháp sụp đổ.
Đám yêu quái của Tinh Túc Hải không hề nghi ngờ Liệt Hoàn sẽ đưa ra lời cảnh
cáo mà không có lý do, nhất định là có nguyên nhân. Ngay thức khắc, cả đám đã
di chuyển cấp tốc như bắn vèo vèo trên không trung theo hướng Liệt Hoàn. Có loạt
phản ứng ở phía Yêu Quốc cộng thêm lời nhắc nhở của Miêu Nghị, nhân mã bên phía
Tiên Quốc cũng đều dùng tốc độ nhanh như tên bắn để đuổi theo Miêu Nghị trên
không trung.
Những người khác ở bên phía Vô Lượng quốc thì không cần phải nhắc cũng biết sẽ
có cái gì sẽ phát sinh. Màn tơ đã tung bay, Phong Bắc Trần kéo lấy cánh tay của
phu nhân Tần Tịch để mau chóng lướt đi trong không trung.
Nhân mã của những đỉnh núi khác lập tức cảnh giác, ra hiệu lệnh rút quân một
cách nhanh chóng để vội vàng chạy trốn.
Mạc Danh thì lại hồn bay phách lạc khi xem đến tòa tháp bằng kim tinh nổ tung,
một đống gì đó đang ngọ nguậy kịch liệt bị nện xuống đất.
- Chạy!
Phu nhân của y là Miêu Quân Di dùng một tay lôi y rời đi.
Những nhân mã của các quốc gia khác thì không cần nhắc nữa, ngay lập tức như
chim thú bay chạy tứ tán khắp nơi. Nhưng ở chính giữa vùng đất hình lòng chảo lại
nổ tung tóe như pháo hoa, giống như một nguồn suối phun đục ngầu đang chảy tràn
trề, thế nước cuồn cuộn phủ kín đất trời từ bốn phương tám hướng, từ bốn phương
tám hướng lại có gió mạnh điên cuồng ập tới, còn hai gã Hồng Liên tu sĩ vốn
đang đứng ở trong lòng chảo để so tài thì có chút luống cuống liền bị cắn nuốt
trong nháy mắt.
Những người đang vội vàng thoát thì cảm nhận được sự rung chuyển rất mạnh ở sau
lưng, quay đầu để nhìn lại, đều giật nảy mình, chỉ thấy đất đá, nước lũ, còn có
cây cối bị cuốn trôi tạo thành bức tường chắn cao tới mấy ngàn thước, giống như
sóng thần bao phủ đất trời, vừa gầm rú vừa vọt tới một cách điên cuồng. Luồng
khí thế điên cuồng này đi kèm lực phá hoại khiến cho người ta có cảm giác chúng
đủ sức phá hủy hết thảy mọi thứ.
Đám người đang chạy thục mạng liền bay vượt lên một trời một cách vội vàng mau
lẹ, hướng lên trên không trung để tránh né.
Cho dù mọi người ở độ cao vạn thước trên bầu trời, cũng có thể cảm giác được mặt
đất phía dưới đang rung chuyển kịch liệt. Trong lỗ tai không ngừng vang lên tiếng
"ù ù", cơn lốc xoáy mạnh dữ dội cuốn lên đến tận trời, mọi người
không thể không ép buộc bản thân phải làm phép thì mới có thể giữ thăng bằng được.
Bằng không, với một chút sai lầm thôi thì có thể bị những lốc xoáy hỗn loạn
điên cuồng cuốn đi luôn.
Và có thể nói là tình hình dữ dội ở toàn thể vùng đất phía dưới đã đánh sâu vào
tinh thần của tất cả mọi người một cách ghê gớm, xem sắc mặt của từng người
trong đám đều trở nên rất nhợt nhạt. Thật sự không có cách nào diễn tả nổi cảnh
tượng mọi thứ bị tàn phá bởi những dòng bùn đá cuồn cuộn kia, cơn lũ lụt ngập
trời kia.
Dưới đất thì không ngừng rung chuyển ầm ầm, trên không trung thì gió lớn gầm rú
không dứt, khiến cho mỗi người cũng cảm giác như đang ở trong luồng gió xoáy có
sức phá hoại mãnh liệt, khói bụi mù mịt dần dần che phủ toàn bộ đất trời. Cảnh
tượng này quả thực là ghê rợn lắm.
Đối mặt với màn khói mù vô tận đang bao phủ, đám người lơ lửng giữa không trung
lại lên cao một lần nữa. Và phía dưới thì bị khói mù bao phủ, đã trở thành một
vùng toàn xám xịt tăm tối. Cái gì cũng không trông thấy được, quả đúng là nhìn
mà giật mình.
Đã duy trì được một thời gian dài, tiếng ù ù ở bên dưới mới dần dần ngừng lại,
luồng không khí hỗn loạn trên không trung cũng không dữ dội như vậy nữa, nhưng
mà không biết khi nào thì khói mù mênh mông đang bao phủ phía dưới mới có thể
tan đi.
Trên bầu trời, Liệt Hoàn đang bị bầy yêu mang vẻ mặt tái nhợt vây quanh như một
tên thổ dân, dĩ nhiên là muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Miêu Nghị ở bên kia thì cũng không tốt hơn là bao, giống như bị đào ra từ trong
đất bùn vậy, đều như bị móc từ trong hố ra cả.
Dần dần lấy lại tinh thần, tầm mắt của mấy người bên phía Tông Trấn cũng từ từ
rời khỏi vùng đất bị biến đổi một cách dữ dội, cùng nhìn về phía Miêu Nghị,
không biết rốt cuộc thì Miêu Nghị đã trải qua chuyện gì trong Linh Lung Bảo
Tháp mà trở nên chật vật như thế.