"Gia, đã mang sổ sách đến rồi!" Sau một lúc, chưởng quỹ ôm một xấp sổ sách đi vào.
"Đưa cho tiểu cô nương xem một chút đi!" Vẻ mặt Lục lão đầu rất hài
lòng, bởi vì theo lão biết, Trần Tử Liệt sẽ không xem sổ sách, lão không tin một tiểu nha đầu sẽ có khả năng tư duy gì.
Mộc Đào Đào nhìn Lục lão đầu không nói không rằng, cầm sổ sách lên xem
xét tự nhiên, nghĩ thầm lúc này cứ để lão vui mừng một lúc, rồi sẽ lập
tức khóc lóc thôi. Mặc dù cổ đại đều ghi nợ theo một cách, cách thiết kế kí sổ chủ yếu là không hoàn chỉnh, chỉ phản ánh tức thời một phần kinh
tế nghiệp vụ, mà không thể tiến hành toàn diện để xem lại thăng bằng.
Nhưng điểm này cũng không thể làm khó Mộc Đào Đào được xưng là bộ não
máy tính điện tử, hơn nữa nàng đã sớm luyện thành thục bản lãnh đọc
nhanh như gió, không tới hai canh giờ đã đọc xong toàn bộ sổ sách rồi,
hơn nữa những hao tổn, những điểm khác nhau nàng đều ghi nhớ chi tiết
trong lòng.
Lục lão đầu thấy nhanh như vậy mà Mộc Đào Đào đã xem xong thì không nhịn được cười cười, các khoản đó dù là tiên sinh quản lý tài vụ có kinh
nghiệm hết sức phong phú cũng phải xem cả ngày, huống chi tiểu nha đầu
này chỉ mở ra như vậy, đến bàn tính cũng không dùng thì có thể nhìn ra
gì chứ, nhất định là ra vẻ thôi.
"Lục lão gia, các khoản đó ta xem xong rồi, hiện giờ ta cảm thấy chúng
ta hoàn toàn cần phải bàn tiếp nữa! Cáo từ!" Mộc Đào Đào chắp tay, đứng
dậy chuẩn bị đi ra ngoài, Trần Tử Liệt cũng đứng lên đi theo, còn chưa
đi tới cửa đã nghe Lục lão đầu kêu lên: "Chờ một chút, chờ một chút, lời này của cô nương là có ý gì?" Cố ra vẻ không hiểu hỏi Mộc Đào Đào, đến
bây giờ lão vẫn không tin Mộc Đào Đào có thể nhìn thấu manh mối bên
trong.
"Lục lão gia, không cần phải giả bộ hồ đồ trước mặt chúng ta!"
"Cô nương có lời gì xin nói rõ" Lục lão đầu chưa từ bỏ ý định nói.
"Xem ra Lục lão gia vẫn chưa biết! Hai cửa hàng của ngươi đều thua lỗ,
bây giờ ngươi thiếu bên ngoài món nợ hơn ba trăm vạn, còn một trăm bảy
mươi vạn người đánh bạc nợ sòng bạc vẫn chưa thu về, ngươi muốn ta dùng
chín trăm vạn bàn với ngươi sòng bạc này, đó chẳng phải tương đương ta
phải bỏ ra hơn một nghìn bốn trăm vạn để mua hai nơi này sao?" Mộc Đào
Đào đem mỗi một cười tất cả đều cho hắn rõ ràng tính ra ngoài.
Lục lão gia trợn tròn mắt, còn mấy chưởng quỹ trong phòng cũng sợ choáng váng, không thể ngờ nha đầu này lại lợi hại như vậy, chỉ nhìn một lần
liền nhớ toàn bộ, lại không hề sai sót, quả thực là yêu nghiệt.
Vốn cuộc làm ăn này gần như đã đàm phán xong, hôm nay Trần Tử Liệt đến
đây cũng chỉ để bàn lại một hai chi tiết rồi ký hiệp nghị mà thôi, không ngờ lại ‘không khéo không thành sách’, nào biết sẽ gặp được Mộc Đào Đào trên đường; mà Mộc Đào Đào đối với những chuyện đàm phán và tính sổ này lại cực kỳ thành thạo, đầu óc cũng rất linh hoạt; vốn nghĩ rằng đến
thời điểm cuối cùng sẽ nhờ Mộc Đào Đào giúp mình đè giá xuống, nào biết
nha đầu này vừa ngồi xuống bàn đàm phán, đã lập tức chiếm mất vị trí chủ đạo của hắn, dọa Lục lão đầu sững sờ một lúc, cam tâm tình nguyện mang
sổ sách ra cho bọn họ xem.
Đúng là không