"Chưởng quỹ, lấy mấy món ăn đặc sắc đến đây cho chúng ta tới, thêm một
bình trà xuân Long Tỉnh thượng hạng." Không thể không nói quán rượu này
được bày trí rất lịch sự tao nhã, hơn nữa thượng phòng mà bọn họ ngồi
này vừa lúc có thể nhìn thấy phong cảnh đường phố bên dưới, có câu thơ
rằng ‘em đứng ở trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng trên lầu lại ngắm
em!*’
*bài thơ “Đoạn chương” của tác giả Biện Chi Lâm
Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh
Người đứng trên lầu lại ngắm em
Trăng sáng tô điểm cửa sổ phòng em
Em lại điểm tô cho giấc mộng người khác
"Được! Xin hai vị chờ một chút, sẽ tới ngay"
"Ê, thằng nhóc thúi này, Lão Đầu Nhi bảo ngươi ra ngoài trải nghiệm, vậy
bình thường ngươi trải nghiệm những chuyện gì?" Đôi mắt đen tròn của Mộc Đào Đào nhìn chằm chằm vào Vân Kỳ.
"Liên quan gì đến ngươi hả!
Quản bản thân mình cho xong đi!" Vân Kỳ cũng không muốn nói chuyện với
Mộc Đào Đào như vậy, nhưng sau chuyện lần trước thì không biết phải cư
xử với nàng thế nào.
"Không nói thì không nói!" Nói xong nàng
không thèm nhìn Vân Kỳ thêm một cái nào, tự xem cửa hàng bên dưới, nghĩ
xem phải làm gì mới có thể kiếm tiền một cách nhanh nhất, mình chưa quen thuộc nơi này, một hồi ăn xong rồi đi ra ngoài một chuyến, tìm hiểu giá cả thị trường.
Nhưng nếu như muốn nói tới chuyện gì hành nghề
kiếm tiền nhanh nhất, chắc chắn là sòng bạc và thanh lâu rồi. Nàng tin
tưởng với đầu óc nàng thì sẽ kiếm được món tiền đầu tiên ở thời đại này
rất nhanh.
Dĩ nhiên giao tiếp với mọi người cũng là vô cùng quan
trọng, bây giờ trong tay mình chưa có ai, nhưng không phải lão đầu đã
tặng nàng một có người sao, nàng nhất định phải lợi dụng thật tốt. Nghĩ
đi nghĩ lại thì tự mình cười ngây ngô.
"Nè, nè, ngươi không sao chớ!" Nhìn Mộc Đào Đào tự cười ngu ngơ, Vân Kỳ huơ đôi tay trước mắt nàng.
"Pằng, ngươi mới có chuyện!" Mộc Đào Đào trừng hắn một cái, bàn tay nhẫn tâm vỗ vào mu bàn tay của hắn.
"Không phải Lão Đầu Nhi bảo ta chăm sóc ngươi...thì ngươi cho là ta thèm để ý
đến ngươi hả! Tự mình đa tình!" Vân Kỳ giải thích rất kì cục.
Mộc Đào Đào cũng không để ý đến hắn, mắt thẳng nhìn chằm chằm tiểu nhị bưng thức ăn đi vào, một bộ sắp chảy cả nước miếng ra ngoài.
"Nước miếng cũng chảy ra, còn không chịu lau mặt một chút, mất mặt chết đi được!" Vân Kỳ cố làm mặt xấu, chê Mộc Đào Đào.
"Ồ!" Nghe nói vậy nàng thật sự dùng tay lau nước miếng.
"Ha ha, ha ha ha, cười chết ta rồi.!" Vân Kỳ cười đến mức gục lên bàn.
"Hừ. " Mộc Đào Đào cũng phát hiện mình bị thằng nhóc thúi Vân Kỳ đùa bỡn, thở phì phò phồng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
Tiểu nhị thấy chuyện này trước mắt thì vội vàng đặt xuống món ăn rồi lui ra
ngoài, thuận tiện đóng kỹ cửa, không phải là hắn học nghề không tốt,
dáng vẻ của cô nương kia đúng là vô cùng đáng yêu cũng vô cùng buồn
cười, hắn chỉ sợ hắn còn đứng bên trong thì sẽ không kiềm chế nổi mà bật cười.
"Được rồi, ta không cười ngươi, mau ăn đi, nếu không lạnh
thì không ngon nữa!" Nói qua thì tự mình gắp rau bắt đầu ăn, từ nhỏ Vân
Kỳ đã đi theo Lão Đầu Nhi cho nên không câu nệ tiểu tiết.
Một lát sau thấy Mộc Đào Đào vẫn là không có động thủ, cho là nàng còn đang tức giận, nhanh chóng gắp rau đặt trong chén của nàng: "Ta sai lầm rồi được chưa? Ăn nhanh đi!"
"Có thể lấy cho ta một chiếc thìa không?"
Nhìn nhiều món ăn ngon như vậy đặt trước mắt mình, lại không thể hạ
miệng, ngươi có biết chuyện này khốn khổ bao nhiêu không?
Vân Kỳ xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau nàng cầm một chiếc thìa nhỏ đi vào: "Nè!"
Mộc Đào Đào nhận lấy chiếc thìa, ăn từng thìa từng thìa một, động tác kia
kèm theo khí chất cao quý mà ưu nhã ung dung toàn thân. Lần đầu tiên Vân Kỳ phát hiện có người ăn cơm cũng đẹp mắt như vậy, khiến người ta phải
mê muội.
Một bữa cơm cứ không tiếng động ăn xong, Vân Kỳ sắp xếp
cho Mộc Đào Đào ở trong quán rượu này chờ hắn, vốn dĩ hắn định mướn xe
ngựa đi vào kinh, nhưng mà Mộc Đào Đào nói nàng biết cưỡi ngựa, bảo hắn
cứ mua hẳn hai con ngựa là được, thu xếp xong tất cả thì đi thẳng tới
chợ. Mộc Đào Đào thì không nói chuyện nằm trên cửa sổ nhìn người phía
dưới đi tới đi lui.
Vân Kỳ vẫn chưa đi bao lâu, cửa liền chuyển
tới một hồi huyên náo tiếng ồn ào, Mộc Đào Đào cho là có kẻ uống say
đang gây chuyện, cũng không để ý.
"Phạm công tử, phòng này có
người, tiểu nhân đổi một phòng khác cho ngài!" Chưởng quỹ gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, Phạm Cương này là con trai độc nhất của Huyện thái gia,
hoành hành ngang ngược khắp trấn, ăn chơi, cường thưởng dân nữ không có
điều ác nào không làm.
"Mau tránh ra! Hôm nay Bản công tử nhất
định phải có được căn phòng này!" Nói qua dùng sức đẩy chưởng quỹ ra,
đẩy ông ngã xuống đất, đá văng cửa phòng đi vào.
Chưởng quỹ thấy không cản được thì nháy mắt với tiểu nhị để cho hắn đi chợ tìm vị công tử vừa nãy.
"Ơ, ha ha, không ngờ hôm nay Bản công tử lại là có diễm phúc như vậy, mỹ
nhân, nhà nàng ở đâu? Xuân xanh bao nhiêu?" Phạm Cương nhìn Mộc Đào Đào, háo sắc như sắp chảy nước miếng ra ngoài, thịt béo trên người còn run
run theo động tác của hắn.
Chưởng quỹ thấy Phạm Cương như vậy thì trong lòng biết không ổn, lén nháy mắt ra dấu với Mộc Đào Đào nói: "Vị
cô nương này ngươi xem ngươi dùng cơm xong rồi, vừa đúng lúc Phạm công
tử muốn dùng phòng này, ngươi xem ngươi có thể nhường lại không!"
"Được thôi!" Mộc Đào Đào nhìn dáng vẻ của chưởng quỹ, cũng đã biết đại khái,
bây giờ nàng không có thích hợp gây chuyện sinh sự, nên cũng gật đầu
đồng ý đề nghị của chưởng quỹ, mỉm cười gật đầu với chưởng quỹ xem như
cám ơn.
Phạm Cương thấy mỹ nữ muốn đi thì nóng nảy chặn trước mặt Mộc Đào Đào: "Mới cơm nước xong thì ngồi xuống uống ly trà đi, ngươi
xem chúng ta cũng có duyên phận đúng không, mang trà đắt tiền nhất ở đây lên cho tiểu gia!" Nữ nhân đẹp như vậy, dù thế nào mình cũng không thể
thả nàng đi.
"Không cần, cảm ơn ý tốt của công tử!" Lại đi sang
chỗ khác, nam nhân này chỉ nhìn thôi là đã cảm thấy ghê tởm, còn dùng vẻ mặt háo sắc nhìn mình, thật muốn ra sức đánh hắn, bất đắc dĩ lúc này
thế đơn lực bạc, dù thế nào cũng đánh không lại hắn, cho nên vẫn là
khiêm tốn một chút thì hay hơn.
"Ha ha, không cần cảm ơn không
cần cảm ơn, chỉ cần cô nương bằng lòng ở lại uống một ly trà với ta là
được!" Vừa nói chuyện vừa nhìn gã sai vặt bên cạnh một cái.
Gã sai vặt cũng lập tức đi ra mang một bình trà đi vào, rót hai ly, một ly cho công tử nhà mình, một ly khác cho Mộc Đào Đào.
"Ý của công tử là chỉ cần ta uống một ly trà thì sẽ để cho ta rời khỏi
sao?" Mộc Đào Đào nhìn ly trà trong tay mình, cau mày hỏi Phạm Cương.
"Tất nhiên, Bản công tử nói lời giữ lời!"
"Như vậy thì..." Lời còn chưa nói hết, Mộc Đào Đào gạt chân Phạm Cương ngã
lăn ra mặt đất, mình thì nhảy xuống từ lầu hai, may mà nàng vừa nãy nhàm chán quan sát địa hình xung quanh, nếu không bây giờ thật không biết
phải chạy đi đâu.
"A... a... " Tiếng hét giống như tiếng heo bị
chọc tiết vang lên, chim chóc trong vòng mấy dặm xung quanh bay tá lả,
đôi tay Phạm Cương che phần dưới của mình, đau đến mức lăn lộn trên mặt
đất.
"Tất cả đuổi theo cho ta, bắt lấy con nha đầu chết tiệt đó!" Phạm Cương giận đến mức cặp mắt đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi nói, hơn
nữa cả khuôn mặt cũng vặn vẹo, có thể thấy được Mộc Đào Đào hạ chân nặng bao nhiêu rồi.
Mộc Đào Đào là chạy ra chỗ người nhiều nhất phồn
hoa nhất, chạy mãi chạy mãi không cẩn thận chạy vào trong một hẻm nhỏ,
thật chạy không nổi nữa nên tựa vào bên tường thở hồng hộc, lúc nàng
nghỉ ngơi xong, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài chợ thì cơ thể cứng ngắc lại, đứng đó không nhúc nhích.