"Bụp bụp bụp bụp,,,, " tiếng pháo liên tiêp, đinh tai nhức óc.
"Bây giờ là nghi thức tế lễ, một lát đại hội võ lâm sắp bắt đầu! Mọi lần đại hội võ lâm cũng phân thành mấy phầm, trước hết chính là nghi thức tế
lễ, sau nghi thức tế lễ là rút thăm, mỗi tổ hai người tranh tài, sau khi tranh tài xong là lễ kết giao, đặc biệt năm nay có nhiều hơn một phần
vì có sự tham gia của Vô Hư đạo trưởng, trong những người tới tham gia
đại hội võ lâm, sẽ chọn ra một người có duyên với ông ấy và đưa “Mị ảnh” cho người đó” Hiên Viên Diễm nhỏ giọng giải thích quy tắc đại hội võ
lâm lần này cho Mộc Đào Đào.
"Thật là phức tạp, Diễm, chàng cảm
thấy ai trong bọn họ sẽ chiến thắng trở thành Võ Lâm Minh Chủ?" Mộc Mộc
nhìn người tới tham gia đại hội võ lâm phía dưới, hai mắt xinh đẹp chớp chớp.
"Cái này cũng khó mà nói, các môn các phái đều có sở
trường riêng, chỉ là Mộ Dung thế gia Mộ Dung Phong cơ hội có thể sẽ lớn
hơn một chút, vì sao nàng quan tâm ai làm tân Minh chủ võ lâm thế? Hả ~" Hiên Viên Diễm nói đơn giản một chút suy nghĩ của mình.
Hiện tại Tứ Quốc phái ra người tham gia đại hội võ lâm thực lực đều ngang nhau,
đại diện nước Nam thương là Mộ Dung thế gia Mộ Dung Phong, đại diện Đông Vũ quốc chính là con trai trưởng Binh Bộ thượng thư Lý Dục, đại diện
Hoán Nguyệt quốc chính là Lôi Thiên Bá, đại diện Thanh Tiêu quốc chính
là Lưu Thiên Hải. Ngoài ra đều là các môn phái giang hồ như: Phi Ưng
Giáo, Ma Giáo, Vô Cực Môn, U Minh sơn trang, Huyết Liên giáo,,,,,, tổng
cộng tới 180 môn phái nổi tiếng.
Mộ Dung Phong làm việc kín kẽ,
trầm ổn, võ công cũng rất được ông nội hắn truyền thụ, một bộ Lưu Vân
kiếm pháp tỏ rõ dày công tôi luyện; Lý Dục cho người ta cảm giác là như
một làn gió mùa xuân, ánh mặt trời, đẹp trai, Tất Sát Kỹ trên tay hắn là một cây quạt, đây cũng không chỉ là một cây quạt, bên trong chứa đầy
châm độc, giết người vô hình; Lôi Thiên Bá người cũng như tên, hung tàn, hung dữ, bá đạo vô cùng nhân lực lớn vô cùng; Lưu Thiên Hải thuộc về
kiểu âm nhu, hàng năm tiếp xúc với độc dược, toàn thân cao thấp liền
không một chỗ không có thuốc độc.
"Nào có quan tâm, cũng chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi!" Đối với Hiên Viên Diễm cách nói phê bình rất kín đáo.
"Được, tốt nàng tùy tiện hỏi một chút mà thôi, được chưa!" Biết tiểu nha đầu
chửi thầm hắn phỉ báng hắn ở trong lòng, không thể không thuận ý của
nàng.
"Hừ, vốn chính là vậy!" Mộc Mộc hừ hừ hai tiếng quay đầu lại với hắn.
"Được rồi, được rồi, nàng nhìn xem tranh tài cũng bắt đầu rồi!" Hiên Viên
Diễm nhìn bộ dạng Mộc Mộc kiêu ngạo, chỉ cưng chìu cười cười.
Như dự liệu Mộc Mộc xoay đầu lại nhìn sân đấu võ, một đôi mắt đen nhánh con ngươi lóe sáng lóe vẻ hưng phấn.
Vì tiết kiệm thời gian, trên sân đấu võ mười tổ cùng nhau tranh tài, tỷ võ tiến hành buổi sáng, buổi chiều là nghi thức kết giao, bình thường sau
khi tỷ võ kết thúc, cũng sẽ ở lại Liên thành thư giãn một chút, mới lên
đường trở về quốc gia của mình.
Buổi sáng cho tới trưa lại tỷ võ
tiếp, quả nhiên như Hiên Viên Diễm dự đoán, vị trí Võ lâm minh chủ lần
này rơi xuống trên đầu Mộ Dung Phong, buổi trưa Thẩm Bất Phàm ở trong
sơn trang thiết yến tiệc mời mọi người.
Sau khi ăn cơm trưa xong
sau khi nghỉ ngơi chốt lát, liền nghe gã sai vặt gõ cửa bẩm báo nói có
người ngoài cửa tự xưng là ‘ Vô Hư đạo trưởng ’, dù sao có rất ít người
gặp qua ‘ Vô Hư đạo trưởng ’ chân nhân, gã sai vặt dĩ nhiên không dám
chậm trễ.
Chờ khi nhóm người Thẩm Bất Phàm tới cửa môn chào đón
làm gì còn có bóng dáng ‘ Vô Hư đạo trưởng ’, vội vàng hỏi cửa một gã
sai vặt khác ‘ chuyện gì xảy ra? ’
"Bẩm báo Minh Chủ, người tự
xưng là ‘ Vô Hư đạo trưởng ’ đã vào sân đấu võ rồi! Bảo các vị tới đó,
bảo là muốn tìm một người có duyên phận!" Gã sai vặt cung kính đáp.
Nhóm người lại vội nhanh chóng đi trở về, đi đến sân đấu võ.
Lúc mọi người đến sân đấu võ, chỉ thấy một người mặc áo trắng, già vẫn
tráng kiện người đứng ở giữa võ đài ngược hướng sánh sáng, cầm một bàn
quay thử gì đó, khoa tay múa chân, bấm đốt ngón tay, chỉ chốc lát sau
giống như một người trong bóng tối thấy được nơi có ánh sáng, nhìn chằm
chằm hướng kia.
Rất dễ nhận thấy phương hướng kia chính là hướng tiểu lâu của Hiên Viên Diễm và Mộc Đào Đào.
"Chắc hẳn mục đích hôm nay ta xuất hiện ở nơi này tất cả mọi người vô cùng rõ ràng, đó chính là tìm một vị có duyên phận đem ‘ mị ảnh ’ đưa cho nàng, hơn nữa cũng chỉ có duy nhất một người có duyên phận mới có thể sử dụng được ‘ mị ảnh ’." Bởi vì ‘ mị ảnh ’ bị hạ một huyết chú cực kỳ cổ xưa,
phải dùng một ít máu của người có duyên phận mới có thể giải chú, dĩ
nhiên sau khi giải chú sẽ nhận chủ, những người khác cũng cầm không
được. Người hữu duyên này cũng không thể tùy tiện người nào cũng được, ‘ Vô Cực Môn ’họ từ Thái sư tổ đã bắt đầu tìm kiếm người có duyên này,
cho đến thế hệ bọn họ, mười ngày trước họ cũng mới tính được gặp người
có duyên này sẽ ở liên thành xuất hiện ở ‘ Bích Kiếm Sơn Trang ’, cho
nên mới chạy ngựa không ngừng vó chạy tới.
"Rốt cuộc là ai may mắn như vậy được ‘ mị ảnh ’ nha, đây chính là binh khí xếp thứ hai đó?"
"Đúng, là vậy"
",,,,,,, "
Vô Hư đạo trưởng lời mới kể xong, phía dưới liền sôi trào, trong lòng đều
hy vọng mình là một người may mắn, dù sao đối với người luyện võ mà nói, có thể có được một binh khí mà người người tha thiết mơ ước.
"Mọi người yên lặng một chút, nam tử nơi này là không có hy vọng, bởi vì dựa vào kết quả ta mới tính ra, người hữu duyên này, là một cô nương có số
mệnh kỳ lạ, cho nên ta muốn mời tất cả cô nương trong ‘ Bích Kiếm Sơn
Trang ’ lên võ đài một chút! Trầm trang chủ ngài thấy được không?" Vô Hư đạo trưởng cực kỳ khách khí nói với Thẩm Bất Phàm.
"Được, được,
người tới,mời tất cả cô nương bên trong sơn trang tới đây!" Thẩm Bất
Phàm thấy Vô Hư đạo trưởng hỏi hắn khách khí như thế, luôn miệng đồng ý, vội vàng sai người đi mời tất cả cô nương bên trong sơn trang tới.
Một lát trên võ đài tới hai mươi, ba mươi nữ nhân, tại sao gọi nữ nhân
này? Là bởi vì đại mụ rửa rau, rửa chén, đại thẩm vừa nghe có tuyệt thế binh khí cũng nhất định đi theo chạy tới đây, không chiếm được, liếc
mắt nhìn cũng tốt nha!
Hiên Viên Diễm dẫn theo Mộc Mộc cũng đi theo sau đó, vì sao? Còn không phải là bởi vì Mộc Mộc tò mò muốn nhìn náo nhiệt.
Thấy mọi người đến đông đủ Vô Hư đạo trưởng mới chậm rãi nói: "Nếu mọi người đến đông đủ, xin mọi người sắp xếp đi, từng người một bước tới chỗ này
của ta, cầm ‘ mị ảnh ’này một cái, nếu như ‘ mị ảnh ’ sáng lên Hồng
Quang, như vậy ‘ mị ảnh ’ chính là thuộc về cô nương rồi!" Nghe xong lời Vô Hư đạo trưởng nói, mọi người vội vàng xếp hàng, từng người tới thử.
Vô Hư đạo trưởng chỉ có thể coi là đã có người có duyên ở chỗ này, nhưng
cụ thể là ai còn phải chờ phản ứng của ‘ mị ảnh ’ mới biết.
Và trong Tiểu Lâu trong ngõ hẻm bên cạnh
"Như thế nào, nhìn người rõ ràng không? Ngươi chuẩn bị khi nào ra tay!"
"A, cô nương đáng yêu như vậy chết thật là đáng tiếc!" Một giọng trầm thấp mang theo vẻ ôn nhu vang lên.
"Ngươi đây là ý gì?"
"Yên tâm đi, nếu ta đồng ý rồi, liền nhất định giúp ngươi hoàn thành, một lát nàng dừng lại ta liền hành động!"
Liên tiếp hai mươi, ba mươi người toàn bộ đều thử xong ‘ mị ảnh ’ một chút phản ứng cũng không có, người phía dưới lại dao động
"Xảy ra chuyện gì thế!"
"Đúng! Sao cũng không được vậy?"
"Không phải nói ở nơi này có cô nương có duyên sao?"