Sau đó, Phượng Thiên Mị rời đi, nàng biết, Quý Thiên vẫn
chưa yên tâm, chắc chắn sẽ phái người âm thầm theo dõi nàng. Có điều,
nàng không quan tâm, chỉ hy vọng đợi đến đêm thất tịch, mọi chuyện đều
có thể giải quyết.
Sau khi thấy Phượng Thiên Mị đã đi xa, Thương Lan Việt nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, thật sự có thể tin ả ta sao?”
“Chúng ta đã kí kết huyết minh, cho nên, dù ả ta không
hai lòng, nhưng chỉ cần động thủ với con hoặc hoạt tử nhân, chắc chắn sẽ bại lộ. Hơn nữa, vì việc lớn, bây giờ chúng ta không thể đối địch với ả ta, nếu không, sẽ rất bất lợi cho chúng ta. Có điều, vi sư vẫn chưa
thực sự yên tâm, cho nên, đã phái người bí mật theo dõi ả ta từ xa,
không thể quá gần, nếu không sẽ bị ả ta phát hiện.” Cặp mắt Quý Thiên
nheo lại như hồ ly, lộ ra nồng đậm khôn khéo với tính kế.
“Vâng, sư phụ.” Dù trong lòng Thương Lan Việt còn nhiều nghi vấn và khó hiểu, nhưng cũng không dám nhiều lời.
Mấy ngày liên tiếp, Phượng Thiên Mị đều không ra khỏi
cửa, song ngày mai, chính là yến hội đêm thất tịch, sứ thần từ khắp các
nước đã liên tục đến từ hôm qua và hôm nay. Nghe nói, còn có tam đại mỹ
nữ tài nữ đến từ ba nước từng bị Tô Nhị Tịch đánh bại.
Mà tam đại mỹ nữ tài nữ kia mỗi người đều học hành cực
khổ trở về, vốn muốn đánh bại Tô Nhị Tịch, nhưng không ngờ rằng, còn
chưa đến Vận thành, đã nghe nói tình huống chết thảm của Tô Nhị Tịch,
tuy không thể tự tay đánh bại nàng ta, nhưng kết cục của nàng ta lại
khiến các nàng vô cùng vui sướng.
Chỉ là, bây giờ các nàng lại muốn hướng mũi nhọn về
phía Phượng Thiên Mị, vì Phượng Thiên Mị không chỉ đánh bại Tô Nhị Tịch, mà còn đánh bại mấy đại tài tử và đại tài nữ của Thiên Vận, khiến các
nàng khiếp sợ, đồng thời cũng vô cùng căm hờn.
Song nghĩ đi nghĩ lại, một lần thắng, không có nghĩa là lần nào cũng thắng, dù có thắng, cũng chỉ là may mắn, vừa lúc trúng
phải đề tài nàng ta đã làm rồi mà thôi.
Hơn nữa, những người được gọi là tài tử tài nữ của
Thiên Vận đó, ai biết có phải chỉ cố làm ra vẻ thế thôi không chứ, căn
bản là không có bao nhiêu tài hoa.
Còn có, các nàng đã trở về học hành khổ cực, còn sợ một người từng là kẻ ngốc như Phượng Thiên Mị sao?
Mấy ngày nay, Phượng Thiên Dao vẫn chạy tới chỗ của
nàng, biết nàng có thể nói chuyện với Thương Lan Kình Thiên, bèn năn nỉ
nàng cầu xin Hoàng thượng, để nàng ta được tham gia yến hội đêm thất
tịch.
Vốn Phượng Thiên Mị không muốn nàng ta gặp chuyện không may, nên từ chối nàng ta, chỉ là, dã tâm của Phượng Thiên Dao quá lớn,
vẫn kiên trì như thế, khiến nàng hết sức phiền chán, bèn đáp ứng, sống
hay chết, không liên quan đến nàng.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Phượng Thiên Mị liền nằm trên ghế quý phi trong viện, sắc mặt ngưng trọng, nghĩ tới chuyện yến hội
đêm thất tịch.
Thương Lan Mạch đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, ngày mai
chính là một hồi quyết chiến sinh tử tàn khốc, số phận của Thiên Vận,
cũng dựa vào ngày mai.
“Đại tỷ.” Lúc này, một giọng nói mềm mại vang lên, Phượng Thiên Mị nhướn mày, có vài phần không vừa lòng, sao lại đến nữa.
Kỳ thực Phượng Thiên Dao còn chưa lên tiếng, Phượng
Thiên Mị đã cảm giác được, chẳng qua nàng tưởng là Hồng Kiều, nên không
để ý, ai biết, lại là Phượng Thiên Dao, nếu sớm biết vậy, nàng đã trốn
đi.
“Có chuyện gì sao?” Giọng nói Phượng Thiên Mị bình
thản, không mặn không nhạt, Phượng Thiên Dao cũng không để ý, vì nàng
hiểu rõ tính cách của Phượng Thiên Mị, muốn nàng ta nói chuyện nhỏ nhẹ
với ngươi, sợ là rất khó.
Hôm nay Phượng Thiên Dao cố ý ăn diện một chút, một
thân váy dài gấm màu hồng nhạt đơn giản, thanh nhã, nhưng không mất đi
vẻ cao quý. Đắp một lớp phấn nhẹ lên mặt, lông mi được cắt tỉa gọn gàng, mắt ngọc mày ngài, thật là một mỹ nhân yểu điệu, khiến người ta không
thể không nghĩ muốn âu yếm, trong lòng rung động.
Có điều, dù có yêu mị thế nào, cũng không bì kịp hai phần ba của Phượng Thiên Mị.
Nhưng, nếu là người ngoài nhìn vào, vẫn sẽ thích Phượng Thiên Dao yểu điệu hơn, vì tiếng xấu của Phượng Thiên Mị đã lan xa,
trông thấy nàng ta như trông thấy ma quỷ, trốn còn không kịp.
“Là như vậy, ngày mai chính là yến hội đêm thất tịch,
sứ thần các nước cũng đã tới đông đủ, mà hôm nay ở hồ Minh Nguyệt, Hoàng thượng mời các tài tử tài nữ của Vận thành đến tiếp đón tài tử tài nữ
các nước, cho nên, phụ thân mới bảo muội tới gọi tỷ đi cùng.” Phượng
Thiên Dao nói, giọng điệu không giấu được vui sướng.
Sao có thể không vui sướng cho được? Mộc công tử đã
tới, mà hôm nay nàng cố ý trang điểm ăn diện, cũng là vì muốn lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Mộc công tử.
“À! Không đi được không?” Phượng Thiên Mị đương nhiên
nhìn ra Phượng Thiên Dao vui sướng, trong lòng thầm cười lạnh, cố ý
không phối hợp hỏi.
Kỳ thực, không phải nàng xem thường Phượng Thiên Dao
thích Mộc Cẩm Thần, chỉ là tâm tư Phượng Thiên Dao quá sâu, dã tâm cũng
quá lớn, tham niệm quá nặng. Nếu không, nàng thực sự vui lòng giúp bọn
họ gặp gỡ tiếp xúc, chỉ tiếc, Phượng Thiên Dao hiện tại không xứng.
Phượng Thiên Dao vừa nghe Phượng Thiên Mị có ý không
muốn đi, trong lòng hoảng hốt, nếu Phượng Thiên Mị không đi, nàng hiển
nhiên cũng sẽ không được đi, sao có thể thế được.
“Đại tỷ, đây là Hoàng thượng giao phó, nếu tỷ không đi, Hoàng thượng mà trách tội, sợ là phụ thân…” Phượng Thiên Dao vờ khó xử
lo lắng, dù không nói tiếp vế sau, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.
“Vậy được rồi! Ta đi trang điểm một chút.” Phượng Thiên Mị nhếch khóe miệng cười mỉa, ra vẻ bất đắc dĩ nói.
Dứt lời, Phượng Thiên Mị đứng dậy, định đi vào phòng, lại bị giọng nói của Phượng Thiên Dao ngăn cản.
“Nhưng mà, nếu chúng ta tới muộn, có thể sẽ bị trách
tội đó!” Phượng Thiên Dao ra vẻ lo lắng nói, kỳ thực nàng không muốn
Phượng Thiên Mị trang điểm ăn diện, nàng ta đã đủ xinh đẹp, lại còn chăm chút nữa, đến lúc đó ánh mắt của người khác đều tập trung vào Phượng
Thiên Mị, vậy thì nàng sẽ chả có cơ hội nào.
Chỉ là nàng đã quên, dù không có Phượng Thiên Mị, thì vẫn còn tài nữ mỹ nữ ba nước, muốn tỏa sáng, cũng không dễ gì.
“Cũng đúng, vậy đi thôi!” Phượng Thiên Mị cũng không
nói gì nữa, chỉ xoay người nháy mắt, thuận tiện gợi lên nụ cười khinh
thường, nàng vốn cũng không muốn làm gì, chỉ là muốn xem phản ứng của
Phượng Thiên Dao một chút mà thôi, không thể ngờ rằng, Phượng Thiên Dao
thực sự nôn nóng như vậy.
Phượng Thiên Mị và Phượng Thiên Dao vừa mới ra khỏi
Đông Uyển, thì gặp Hồng Kiều, Phượng Thiên Mị dặn dò Hồng Kiều ở lại
trong phủ, rồi lập tức ra ngoài.
Hồ Minh Nguyệt
Bên bờ đậu một chiếc thuyền quan xa hoa, chung quanh có dân chúng vây xem, vì bọn họ đều biết, chiếc thuyền này hôm nay sẽ chở
những nhân vật không đơn giản.