“Thần, Sở Phi tham kiến Thái hậu”. Sở Phi dứt lời muốn quỳ xuống hành lễ, chỉ là bị Thái hậu ngăn lại.
“Sở tướng quân không cần đa lễ”. Thái hậu vốn không tin việc Sở Phi thông
đồng với địch bán nước, chẳng qua là lúc đó có chứng cứ xác thực, không
cho phép ông ấy phản bác, mà bà chỉ là một phụ nhân, hậu cung không được thạm dự triều chính, do vậy bà mới mặc kệ không quan tâm.
Nhưng bây giờ Sở Phi lại yên lành đứng ở chỗ này, có lẽ vì muốn tới minh oan.
Lúc này Thái hậu vô cùng nghi ngờ, không kịp suy nghĩ, trong lúc nhất thời
không thể hiểu chuyện vì sao Thương Lan Kình Thiên phải giết Thương Lan
Hiên, cùng với việc Sở Phi xuất hiện có liên hệ gì với nhau, do đó bà
đảo mắt nhìn Thương Lan Kình Thiên, hỏi: “Hoàng nhi, rốt cuộc là đang
xảy ra chuyện gì?”
“Mẫu hậu, người tự xem một chút đi!” Thương
Lan Kình Thiên tức giận không biết giải thích thế nào cho phải, trực
tiếp đưa thư trên tay cho Thái hậu.
Thái hậu nghi ngờ tiếp nhận thư, còn chưa kịp phản ứng, nhưng khi thấy nội dung trong thư thì bị dọa sợ.
Không sai, đúng là bị dọa sợ, bà vốn là nữ nhân hơn nữa tuổi tác đã cao,
không chịu nổi kinh hãi lớn. Chuyện có thể làm cho sắc mặt Thương Lan
Kình Thiên biến sắc, thì đương nhiên bà khó có thể thừa nhận.
Chưa kịp xem hết thư, mà lồng ngực của Thái hậu cũng bị tức giận phập phồng, ngay cả thở cũng có chút khó khăn, bà lập tức trợn mắt trừng Thương Lan Hiên, run run chỉ vào gã nói: “Cháu, cháu cái tên nghịch tử này, vậy
mà…lại làm ra loại…chuyện này…tội ác tày trời”.
Dứt lời, hai mắt của Thái hậu nhắm lại rồi ngã xuống.
“Mẫu hậu”
“Thái hậu”
Thương Lan Hiên và Cố ma ma đỡ được Thái Hậu, mọi người kinh hoảng kêu lên.
Giang Ngự Phong thấy thế vội vàng chạy tới bắt mạch cho Thái hậu.
“Thái hậu bị kích thích cực lớn, do đó dẫn đến ngẹn thở, may mà phát hiện kịp thời, nếu không sẽ khó chịu mà chết. Giọng nói của Giang Ngự Phong nhàn nhạt không có cung kính, cũng không có bất kính.
Dứt lời, móc ở trong ngực ra một lọ thuốc, đổ ra một viên thuốc màu đen, cho Thái hậu ăn.
“Người đâu, còn không bắt Thương Lan Hiên lại”. Thương Lan Kình Thiên tức giận hét lên.
“Dạ” đám thị vệ đáp, vội vàng đi đến bắt Thương Lan Hiên.
“Chậm đã”. Đúng lúc này một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng vang lên, mọi người sửng sốt, đồng loạt nhìn Phượng Thiên Mị đầy nghi ngờ.
Không
sai, tiếng chậm đã này chính là Phượng Thiên Mị nói, thù của nàng còn
chưa có báo đâu! Cho dù Thương Lan Hiên lập tức bị xử tử, thứ nàng muốn
gã ta còn chưa có trả lại.Hai mắt Phượng Thiên Mị gợi lên vẻ khát máu, nàng bước từng bước một đến
chỗ Thương Lan Hiên, mỗi bước đi đầy thù hận đối với Thương Lan Hiên.
Nhìn thấy Phượng Thiên Mị đi đến chỗ Thương Lan Hiên, tuy rằng mọi người
nghi ngờ nhưng lại không có ai ngăn cản, ngay cả Thương Lan Kình Thiên
cũng không lên tiếng, bởi vì tội lỗi của Thương Lan Hiên, đủ để lấy cái
chết tạ tội.
Vân Phi sợ hãi đến mức sớm đã ngã xuống đất, tư duy căn bản đã rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Thương Lan Mạch biết, bản thân nàng cần báo thù, tuy rằng hắn không thể giúp
nàng, thế nhưng, nếu nàng có nguy hiểm gì, hắn sẽ không chút do dự đứng
ra.
Hai tay của Thương Lan Hiên nắm chặt thành nắm đấm, mọi thứ
xảy ra quá đột ngột khiến cho hắn không kịp chuẩn bị, do vậy bây giờ hắn không có đường lui. Hơn nữa mỗi một chứng cứ đều bày ra ở đây, hắn
không có sức phản bác.
Thế nhưng, hắn không cam lòng, thật sự là
không cam lòng, nếu không giết được Thẩm Hạo Duyên, vậy thì kéo theo
Phượng Thiên Mị chôn cùng.
Thương Lan Hiên cảnh giác nhìn Phượng Thiên Mị, chỉ cần nàng đi tới đúng tầm ngắm, hắn sẽ không chút lưu tình giết nàng.
Sao Phượng Thiên Mị lại không hiểu được, tâm tư của Thương Lan Hiên. Giờ
khắc này, cho dù hắn ta chết cũng sẽ lôi kéo một người chôn cùng, đây
cũng là bản chất hẹp hòi của con người. Huống chi, thù hận của nàng với
hắn lại sâu như thế.
Phượng Thiên Mị cũng không tiếp tục bước
tiếp, mà đứng cách hắn một thước rưỡi rồi dừng lại, tay nắm chặt roi
dài, giọng nói lạnh như băng: “Thương Lan Hiên, có biết vì sao lần trước ở trong cung ta không có vạch trần ngươi, mà chỉ lật tẩy một mình Tô
Nhị Tịch không? Đó là bởi vì ta chờ. Chỉ là ta nghĩ không ra, ngươi có
nhiều kẻ thù như vậy, mà ông trời vẫn để cho ngươi sống tới ngày nay dã
coi như là ban ơn lớn nhất đối với ngươi.”
“Ngươi” Thương Lan Hiên chỉ cảm thấy bị ngẹn không thở nổi.
“Ngươi có biết? Một người khi biết người mình yêu sâu đậm phản bội mình sẽ như thế nào? Và một người khi bị người mình yêu nhất sát hại, thì sẽ như
thế nào không? Khi một người cho rằng có thể leo lên đỉnh cao, rồi đột
nhiên bị hung hăng ngã xuống, hơn nữa hài cốt không còn, thì sẽ thế nào? Khi một người nhận ra rằng bạn tốt nhất của mình lại là kẻ thù của mình thì như thế nào? Còn nữa, khi một người nam nhân đã không còn nam căn
thì sẽ như thế nào”. Khóe miệng Phương Thiên Mị cong lên hiện vẻ khát
máu, âm u lạnh nhạt nói.
Câu nói cuối cùng kia của Phượng Thiên
Mị khiến mọi người đều rùng mình, các nam nhân theo phải xạ có điều kiện khép hai chân lại, có vài người không phải chưa nhìn thấy, Phượng Thiên Mị ở ngoài đường phế đi nam căn của người ta.
Bây giờ nghĩ lại
cũng làm cho người cảm thấy rợn cả tóc gáy, nam nhân nếu không có đồ
chơi kia, còn sống để làm gì. Không khác gì đã chết.
Sắc mặt
Thương Lan Hiên tối sầm, không sắc mặt và bản thân hắn cũng đã đen rồi,
mặc kệ hiện giờ hắn có vẻ mặt gì, cũng không cách nào thể hiện ra, cho
nên bây giờ Thương Lan Hiên có thể cảm giác được, sau lưng mình có một
luồng gió lạnh thấu xương.
Lần trước, Phượng Thiên Mị đến Hiên
Vương phủ muốn đòi tiền, phế đi nam căn của một thị vệ, lúc ở trên đường cũng phế đi nam căn của một người, do đó không có gì là Phượng Thiên Mị không làm được.
“Phượng Thiên Mị, ngươi động vào một cọng tóc
của Hiên Nhi thử xem”. Cùng lúc đó, Vân Phi bỗng nhiên phản ứng kịp vội
vàng nổi giận nói.
“Thật là ồn ào ” Phượng Thiên Mị không kiên
nhẫn lạnh nhạt nói, nhưng mà vừa dứt lời, cũng nghe được “Bốp” kèm theo
một tiếng hét thảm “Á” vang vọng toàn hiện trường, lại lần nữa mọi người kinh ngạc trợn to hai mắt.
Chỉ thấy Vân Phi đau đớn gào khóc, trên mặt đã in một bàn tay đỏ như máu, nhìn thấy mà ghê người.
Vẫn như cũ ngoại trừ người có võ công cao cường, không người nào thấy được
lúc nào nàng ra tay, mà nói tới người có võ công cao cường, ở đây bao
gồm Thẩm Hạo Duyên và Sở Phi.