Trong lòng Phượng Thiên Mị cười nghiêng ngả, lúc trước không biết Thương Lan Mạch giả ngốc, mọi hành động của chàng, đều khiến nàng cảm thấy
thật tự nhiên đáng yêu. Nhưng sau khi biết chàng không ngốc, khi chàng
giả ngốc nhìn thế nào cũng rất buồn cười.
Thương Lan Hiên trông thấy Thương Lan Mạch phản ứng như thế thì càng thêm rối rắm, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
“Phượng, Thiên, Mị.” Thương Lan Hiên trừng mắt nhìn Phượng Thiên Mị, hai mắt
tràn ngập vẻ khát măú, nghiến răng nghiến lợi thốt ra ba chữ Phượng
Thiên Mị, có bao nhiêu hận thì có bấy nhiêu thù.
Đúng vậy! Sao có thể không hận? Nàng là người đã phá hủy mọi thứ, đối với người dã tâm
lớn như hắn, quả thực còn căm hận hơn việc cha mẹ chết.
Nhưng hắn phải chịu tất cả những chuyện này đều là do tự mình gây nghiệt, không thể sống.
Nếu hắn không giết chết Phượng Thiên Mị, đổi lấy một đặc công cấp cao của
thế kỉ hai mươi mốt, hắn cũng sẽ không có hôm nay. Phượng Thiên Mị là
một nữ nhân cuồng vọng lớn mật, cuồng vọng to gan, chọc đến nàng, chính
là tự tìm đường chết.
“Hiên Nhi, con đang làm gì thế này?” Thương Lan Kình Thiên từ trong khiếp sợ vừa rồi kịp ứng lại, ánh mắt hừng hực
lửa giận trừng Thương Lan Hiên, giận dữ quát to.
Thương Lan Kình
Thiên không lo cho thương thế của hắn trước, mà vì ban nãy ở ngay trước
mặt ông hắn định giết Tô Bình, chuyện như thế lọt vào mắt ông, bảo sao
ông không nổi giận cho được!
Chuyển biến như thế khiến Thương Lan Hiên đột nhiên hoàn hồn, vẻ mặt tức giận và khát máu lập tức bị ảo não
xen chút hoảng sợ thay thế.
Hắn nhất thời mất lý trí, không để ý
đến phụ hoàng đang ở đây, nhưng tình hình bây giờ, đã không cho phép hắn kiêng dè nhiều như vậy nữa. Tô Bình đã quyết định nói ra chuyện của
hắn, dù phụ hoàng có tha chết cho hắn, nhưng tội chết khó tha.
Hắn không cam lòng, thực sự rất không cam lòng, cho dù không chiếm được cũng muốn phá hủy, phải phá hủy.
Nghĩ vậy, nỗi oán hận cố gắng kìm nén Thương Lan Hiên dần tích tụ, sắc mặt bắt đầu vặn vẹo.
Phượng Thiên Mị coi thường Thương Lan Hiên, ánh mắt sắc bén quét đến Tô Bình,
khiến Tô Bình sửng sốt, trong lòng kinh ngạc không thôi. Không ngờ rằng
một thiếu nữ lại có ánh mắt sắc bén như thế, dù ông có kinh nghiệm quan
trường, gặp qua vô số người nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Phượng
Thiên Mị bước đến gần Tô Bình, mọi người còn chưa thoát khỏi hoàn hồn,
lại bị hành động Phượng Thiên Mị làm nổi lên nghi ngờ, nàng ta muốn làm
gì đây?
Tô Bình cũng kinh hãi, toàn thân run rẩy bước từng bước
lùi về phía sau, nhớ lại cảnh Phượng Thiên Mị chỉ dùng một roi đã đả
thương Thương Lan Hiên, mà lòng tràn ngập sợ hãi, sợ tới mức sắc mặt
trắng bệch.
Phượng Thiên Mị cách Tô Bình khoảng một thước thì
dừng lại, ánh mắt như tảng băng ngàn năm, khiến người ta cảm giác như
lúc nào cũng có thể bị đông cứng.
“Nói, chỉ cần ông nói ra tất cả hành vi phạm tội của Thương Lan Hiên, ta sẽ tha mạng cho ông, cũng sẽ
để Tô Nhị Tịch được toàn thây, nếu không nói hoặc trong lời nói có giấu
giếm, vậy đừng trách ta đào cả phần mộ tổ tiên nhà các người.” Phượng
Thiên Mị lạnh lùng nói, toát ra khí lạnh như Tu La địa ngục, khiến người ta không rét mà run, thật là rợn cả tóc gáy.
Lời nói của Phượng Thiên Mị lại dấy lên nỗi khiép sợ của mọi người, còn nhiều hơn cả kinh hoàng.
Cái gì? Muốn đào cả phần mộ tổ tiên, đây là chuyện đại nghịch bất đạo vô đạo đức, rất là tàn nhẫn!
Sau khi nghe Phượng Thiên Mị nói xong, Tô Bình sợ run cả người, hoảng sợ
đan xen phẫn nộ, nhưng cũng có chút hy vọng, chỉ cần ông nói, dù Thương
Lan Hiên không chết cũng bị phá hủy, cũng coi như là báo thù cho Tịch
Nhi được phần nào.
Nhưng ông cũng tuyệt đối không bỏ qua cho
Phượng Thiên Mị, Tịch Nhi rơi vào kết cục như thế, tất cả là do một tay
Phượng Thiên Mị gây nên. Vả lại, Phượng Thiên Mị đã lấy cả chuyện đào
phần mộ tổ tiên ra mà nói, hoặc là ông lưu nàng lại, hoặc là để nàng
giết ông, chẳng lẽ lại mặc cho nàng đào phần mộ tổ tiên nhà ông lên.
Cho dù Phượng Thiên Mị không uy hiếp ông thì ông cũng phải nói, đằng này
nàng lại tức giận uy hiếp ông, dám nói phải đào phần mộ tổ tiên để đe
dọa ông, muốn nhịn cũng không nhịn được!
Không biết vì Thương Lan Mạch đang giả ngốc, hay đang âm thầm tiêu hóa lời nói khiến người ta
không ngừng kinh hãi của Phượng Thiên Mị, sắc mặt của hắn không nhìn ra
được biểu lộ gì, trong lòng cũng không nghĩ nhiều.
Sắc mặt Liễu
Phong với Liễu Trì đổi màu liên tục, Phượng tiểu thư này thật đúng là
không giống người thường! Hành vi luôn vượt quá sức tưởng tượng, hết lần này đến lần khác luôn khiến người ta bất ngờ và khiếp sợ, hại bọn họ có chút không giúp được gì.
Lửa giận của Thương Lan Hiên đã đến cực hạn, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ bùng nổ, hắn muốn ra tay, nhưng lại có chút kiêng kị Phượng Thiên Mị, chỉ có thể dùng ánh mắt trừng Phượng Thiên
Mị, hận không thể chém thành muôn mảnh.
“Nói, hay là không nói.”
Thấy Tô Bình không trả lời ngay, Phượng Thiên Mị lạnh lùng hỏi, giọng
nói không giận tự uy nghiêm, bất giác khiến người ta cảm thấy có phần bị áp bách, cứ như nàng vốn nên cao cao tại thượng.
Thực ra nàng
biết, trong lòng Tô Bình đang nghĩ cách lật đổ Thương Lan Hiên trước rồi mới tìm mình báo thù. Nhưng không sao, nàng thực sự không sợ ông ta tìm nàng báo thù, chỉ sợ ông ta không có năng lực đó.
Nàng không
thèm để ý có nhiều thêm một người chết, đôi khi có người muốn chết, đúng là ngăn không được, còn nếu muốn sống, thì phải xem người đó có tự mình biết mình hay không.
“Ta nói…” Tô Bình vội vàng nói ngay lập
tức: “Năm năm trước, chuyện Lại bộ thượng thư Diên Tán bị diệt môn là do một tay Thương Lan Hiên gây nên. Ba năm trước, Thương Lan Hiên muốn lôi kéo Sở tướng quân – Sở Phi, nhưng tính tình Sở tướng quân chính trực,
không muốn đầu quân cho hắn ta, cho nên Thương Lan Hiên mới bày kế hãm
hại, khiến cho ông ấy bị gán cho tội danh thông đồng với địch bán nước,
tịch thu toàn bộ tài sản… Hơn nửa tháng trước, vào ngày đại hôn của
Thương Lan Hiên và Phượng Thiên Mị, thực ra là do Tịch Nhi hãm hại, đứa
nhỏ trong bụng Tịch Nhi đã bị sẩy từ trước, sau đó Thương Lan Hiên dùng
một kiếm đâm xuyên bụng Phượng Thiên Mị, vì hủy thi diệt tích mà đốt
Thiên viện, nhưng không hiểu sao trong đêm hội hoa đăng Phượng Thiên Mị
lại xuất hiện.”
Tô Bình nói ra toàn bộ những chuyện mà Thương Lan Hiên đã làm mấy năm nay, sát hại đại thần, kết bè kết phái, còn giết
Phượng Thiên Mị.
“Cái gì?” Sắc mặt của Thương Lan Kình Thiên đã
đen như đáy nồi, tức giận đến mức đấm ngực giậm chân, trong lòng đã nổi
lên ý nghĩ muốn giết Thương Lan Hiên.
Không sai, là ý nghĩ muốn
giết, tuy rằng Thương Lan Hiên là con trai của ông, nhưng theo như Tô
Bình nói, cho dù nó có chết mười lần cũng không trả hết tội nghiệt của
nó.
Ông tuyệt đối không ngờ Thương Lan Hiên đã gây ra nhiều chuyện như vậy!