Những hồi ức quý giá nhất, không phải những thước phim được ghi lại
trong đĩa, không phải những hình ảnh được in trên giấy, mà là những kỷ
niệm được lưu lại trong tim.
──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────
Buổi sáng, bạn gái của em họ mang váy cưới, giày và trang sức đến phòng Diệp Phong. Tối qua, người lớn ngủ sớm vì đám trẻ rủ nhau đi chơi, nói rằng
phải tổ chức tiệc độc thân cho Diệp Phong, quậy tưng bừng ở ngoài đến
nửa đêm mới về.
Diệp Phong thức dậy mà hai mắt vẫn còn díp lại.
Giày vải sa tanh hồng thêu hoa mới tinh, trên giày thêu uyên ương; cổ áo
viền lông mềm mại, áo khoác lụa tơ tằm ôm lấy người thêu một đóa hoa
kiều diễm, váy cotton, điểm đầy hoa hồng thành nhiều vòng, lắc tay bằng
vàng khảm hình rồng phượng, hoa tai kim cương.
Diệp Phong dụi dụi mắt, xác định rằng mình thật sự sắp phải lấy chồng.
Không phải là sống chung vì lưỡng tình tương duyệt, không phải đăng kí bởi pháp luật ràng buộc, mà là hôn lễ.
Hôn lễ là khoảnh khắc thiêng liêng, khi hai người đứng trước người thân và
bạn bè, cùng nhau tuyên thệ, lập lời thề vĩnh viễn bên nhau, nhận lấy sự chúc phúc của mọi người, mong cho họ cùng sánh vai nhau đi xa hơn, lâu
hơn trong quãng đời còn lại.
Cô đứng lên, thời tiết hôm nay không được đẹp, bầu trời thật u ám, cây cối run rẩy xào xạc trong mùa gió
lạnh, niềm vui năm mới không thể ngăn được cơn giá lạnh ngày đông này.
Trong “Nơi cuối thảm đỏ”, Trương Hiểu Phong từng viết: em thích tiết trời của mùa này, thật lý tưởng để được ở bên anh trong những ngày đông dài giá
rét. Trong phòng bếp của tụi mình có một cái lò nhỏ đúng không? Mỗi khi
trời lạnh, em hy vọng rằng, sẽ luôn nhìn thấy ánh lửa hồng bập bùng
trong đó. Em thích cuộc sống của chúng mình bắt đầu từ cái mùa ảm đạm và lạnh thấu xương này, bởi như vậy,đến mùa xuân năm sau, hoa mới đẹp và ý nghĩa hơn với bọn mình.
Nghĩ đến đây, khóe miệng cô từ từ nở rộ thành một đóa hoa thơm ngát.
Cô nhớ đến đêm mưa ở vùng núi đó, cô đứng dưới mái hiên của những người
nông dân, nắm lấy tay Biên Thành, nói: Em muốn ở lại Bắc Kinh, em muốn
gả cho anh.
Cuối cùng cô cũng gả, mặc dù không phải Biên Thành, thế nhưng đều hạnh phúc như nhau.
Chiếc xe đón dâu của Hạ Dịch Dương đến lúc 10h, anh mặc một chiếc áo vét màu
xám, dài đến gối, kiểu tóc không còn mang vẻ chững chạc như lúc trước
ống kính nữa mà đã bị gió thổi hỗn độn, trên quần tây mới tinh vẫn còn
vương ít bụi. Đường cao tốc không dẫn đến thẳng tiểu viện của Hạ gia, mà phải đi bộ thêm hơn một dặm nữa. Anh cho biết anh bắt đầu xuất phát lúc sáu giờ.
Khi anh trông thấy cô, đôi mắt thanh tú phút chốc sáng
rực lên. Dù chỉ mới không gặp nhau hơn mười mấy tiếng, nhưng hôm nay là
ngày có ý nghĩa đặc biệt.
Tô Hiểu Sâm và Diệp Nhất Châu đã đặt
mười sáu bàn ở khách sạn Nịnh Đô, lúc đi chúc rượu quan khách, mắt Diệp
Nhất Châu ưng ửng đỏ.
Cơm nước xong xuôi, buổi chiều, thân thích nhà họ Diệp và họ Tô lên máy bay quay về Thanh Đài.
Tô Hiểu Sâm nghĩ đến việc để lại một mình Diệp Phong ở vùng rừng núi vắng
vẻ này, cảm thấy mình thật giống một người mẹ kế rất nhẫn tâm, không hề
chú ý giữ hình tượng, liền ôm Diệp Phong bật khóc nức nở.
“Mẹ,
khi con và Dịch Dương từ Hải Nam trở lại Thanh đài, mẹ ra sân bay đón
chúng con được không?” Diệp Phong âu yếm lau lệ trên khóe mi bà. Hạ Dịch Dương đã nói trong lòng núi này rất lạnh, hai người chỉ ở lại ba ngày, sau đó sẽ đi Hải Nam hưởng tuần trăng mật.
“Mỗi ngày đều phải gọi cho mẹ, ít nhất hai cuộc.” Tô Hiểu Sâm nghẹn ngào.
Diệp Phong gật đầu thật mạnh.
Tiếng pháo hoa, pháo dây nở rộ, vang vọng khắp bầu trời An Nhạc, Diệp Nhất
Châu đặt tay Diệp Phong vào tay Hạ Dịch Dương, pháo hoa tựa những bông
tuyết đang rơi, khắp nơi vang lên tiếng vỗ tay và tiếng cười.
“Ba, mẹ, chúng con sẽ hạnh phúc.” Hạ Dịch Dương trịnh trọng đưa ra lời hứa hẹn.
Anh ôm Diệp Nhất Châu và Tô Hiểu Sâm, chào hỏi với tất cả bà con thân
thích, hôn lên má tất cả trẻ con. Khi ánh mắt cuối cùng của anh dừng lại trên người Diệp Phong, khắp nơi đều ngập tràn ấm áp.
Diệp Phong vẫn cảm thấy lạnh, không ngừng chà xát đôi tay, áp lên mặt, chân tựa như đã đóng thành băng.
Đường trên núi rất gập ghềnh, xe tròng trành khiến cô lúc thì nghiêng sang
đông lúc thì nghiêng sang tây, Hạ Dịch Dương đành phải lơ đi sự giễu cợt của đám phù rễ mà ôm cô vào lòng che chở. Trời trên núi tối rất nhanh,
mới đi hơn chục dặm, ánh dương đã nhạt dần, nhìn lên phong cảnh bên
trên, thấy núi lớn chỉ còn là một mảng đen ngòm, đoàn xe chạy trên núi
tựa như dòng nham thạch đang phun trào.
“Trước đây, những ngày anh đến trường đều như thế này sao?” Diệp Phong hỏi.
Hạ Dịch Dương chỉ cười mà không đáp.
“Nói đi!” Diệp Phong đẩy anh.
“Xe hơi vào đươc trong núi là chuyện mấy năm gần đây, trước đó thỉnh thoảng cưỡi xe đạp, có khi đi nhờ xe máy người ta, có khi đi bộ.”
Cô nghe những lời này, lòng thắt lại.
Hai vợ chồng Doanh Nguyệt đã sớm ra đứng đợi ở đầu thôn, sắp thành hai hòn
vọng phu nghiêng nghiêng ngã ngã, cuối cùng cũng trông thấy ánh đèn ô tô lóe lên phía xa, Doanh Nguyệt mừng rỡ, vội chạy đến, bảo chồng kêu
người chuẩn bị đốt pháo.
“Chị dâu, đi đường thuận lợi chứ?”
Diệp Phong lạnh run giữ lấy vòng hoa, gật đầu. Cô ngượng ngùng nói, cô nghi
rằng xương cốt của cô bị rung chuyển đến nỗi rời ra từng cái rồi, thế
nên bước chân cô đi có phần là lạ.
Cái gọi là thôn xóm cũng chẳng phải từng nhà lần lượt kế bên nhau, lại không có đèn đường, chân đi
bước thấp bước cao, đi thật lâu mới trông thấy một ánh đèn dầu leo lét.
Nhưng khí trời rất trong lành, trong hơi thở đều mang duy nhất một mùi
hương cỏ cây của núi.
Trong đêm tối bỗng sáng lên một ánh lửa, một chuỗi tiếng vang kéo dài khiến Diệp Phong hoảng hốt giật mình.
“Diệp Phong, chúng ta tới rồi.” Hạ Dịch Dương dịu dàng nói.
Diệp Phong đưa mắt quan sát, thầm đánh giá dường như cả thôn đều cùng đến
chung vui. Nhà Hạ gia chỉ có một tầng gồm 3 gian vây quanh một cái sân
nhỏ, căn bản không chứa được bao nhiêu người, nên phải dựng thêm một cái rạp thật lớn ngoài sân mới chứa đủ những người khách nhiệt tình.
Cô không muốn thừa nhận mình là gấu trúc trong vườn bách thú, thế nhưng
mọi người đều hướng ánh mắt về phía cô, rõ ràng họ đang coi cô như báu
vật trân quý.
Cô nghe rất nhiều người phát ra những lời bàn tán
với giọng điệu cảm thán, Doanh Nguyệt nói với cô, “Chị dâu, họ đang khen chị xinh đấy! Em còn nói với họ, chị dâu nhà em đã từng ra nước ngoài,
biết nói tiếng nước ngoài, làm phát thanh viên, chụp ảnh quảng cáo, là
người rất tài giỏi!”
Cô quay đầu nhìn Hạ Dịch Dương, người tài
giỏi đích thực chính là người đó, có sức cám dỗ đến nỗi, cô chẳng thèm
nhìn đông nhìn tây, đã ngây ngốc đi theo anh.
Mẹ Hạ tự hào dẫn
Diệp Phong đi gặp thân thích, cô nghe không hiểu tiếng địa phương, mẹ Hạ bảo cô chào hỏi, cô liền bắt chước phát âm theo giọng của mẹ Hạ chào
hỏi, cố gắng có ngữ có điệu. Cuối cùng đến trước người đàn ông trung
niên cường tráng, mẹ Hạ nhìn, tủm tỉm nói một câu gì đó, cô cũng nhìn mẹ Hạ, lặp lại theo i như vậy.
Đám đông thoáng xôn xao, mọi người vây quanh cô đều cất tiếng cười, có người còn cười ra nước mắt.
Cô khó hiểu nhìn mọi người.
“Nha đầu ngốc!” Hạ Dịch Dương bước đến, yêu thương cười nói, “Mẹ nói đây là con dâu nhà tôi.”
Mặt cô đỏ lên, chỉ là, người khác không nhìn thấy vì thời tiết quá lạnh, gương mặt cô tê cóng rồi, đến cười cũng rất gắng gượng.
Mọi người bổng nhao nhao lùi về sau như triều rút.
Có một chàng trai, một tay cầm dao thái, một tay cầm một con gà trống đỏ
thẩm kêu quang quác không ngừng, đột nhiên giơ tay, dao chém về phía gà
trống, vẩy máu gà đỏ tươi quanh cô một vòng.
“Chị dâu đừng sợ,
cái này gọi là đuổi hung thần!” Doanh Nguyệt thấy cô hoảng loạn, quay về phía Hạ Dịch Dương, tay vòng thành một cái loa, la to lên,”Có nghĩa là
chị và anh từ nay về sau luôn được bình an và may mắn.”
“Vâng, cám ơn!” Cô mở to hai mắt, quan sát, không biết điều bất ngờ gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Trên cửa chính treo một băng vải đỏ, “Đây là khóa hồng, sau này, nhà mình vì có em, sẽ phát đạt, hưng thịnh hơn, cũng sẽ hòa thuận mỹ mãn hơn.” Hạ
Dịch Dương nhỏ giọng dịu dàng nói bên tai cô.
“Đúng vậy.” Cô bước nhanh qua khóa, cùng Dịch Dương cùng đến quỳ trước bàn thờ.
Tiếng pháo vang lên đánh thức cả núi rừng hùng vĩ. Mọi nghi lễ đều đã kết
thúc, tiệc rượu chính thức bắt đầu. Bởi không có bếp lớn và khí ga, các
món ăn đều nấu từ bếp than, nên đưa ra rất chậm, sau khi đưa một vòng
hơn chục bàn, đến bàn cuối cùng đồ ăn cũng đã lạnh. Nhưng việc ăn mừng
hôn lễ chẳng mảy may bị ảnh hưởng tí nào. Diệp Phong chưa có cơ hội động đũa, liền bị Hạ Dịch Dương đưa ra ngoài kính rượu, phát kẹo, mời thuốc.
Dù rằng cô đang đứng ở trung tâm của đám đông, nhưng cô lại lần nữa cảm
thấy, mình chắc sẽ sớm đông thành một tượng băng đứng trong viện mất.
Loại áo bông gấm mà cô đang mặc, chỉ có một lớp bông vải hơi mỏng thôi, cô
đã mặc thêm hai áo trong bằng lông, nhung, nhưng vẫn không ngăn được cái lạnh của gió núi thổi vào.
Đêm đông, nhiệt độ đã xuống đến âm
mười hai độ đó, cô rất muốn bảo Hạ Dịch Dương tìm thêm cho cô một chiếc
áo khoác, nhưng … cô không thể để khách khứa thất vọng.
Bởi cô dâu mới, phải là người xinh đẹp và nổi bật nhất tối nay.
Khi đi phát kẹo cho bạn bè thân thích đến giúp đỡ và thầy cả trong nhà bếp, cô tình cờ phát hiện nhà bếp là nơi rất lý tưởng. Một thím đang đứng
nhóm lửa bên bếp lò nóng đến nỗi chỉ mặc một chiếc áo đơn bằng vải bông. Cô nắm lấy tay thím, bước đến miệng bếp lò, hạnh phúc muốn khóc.
Vì thế, khi đi kính rượu bên ngoài, chỉ cần Hạ Dịch Dương nói chuyện với
người khác lâu một chút, vừa xoay đầu đi là Diệp Phong đã không thấy tăm hơi.
Thím nhóm lửa rất tự hào nói với thợ cả nấu ăn: “Cô dâu mới hợp ý với tôi nhất, thích cùng tôi nói chuyện nhất.”
“Diệp Phong, coi chừng lửa đụng phải quần áo.” Hạ Dịch Dương vừa kéo Diệp
Phong ra từ miệng bếp lò, vừa cố nhịn cười, trên mặt cô dâu người ta
phấn hồng phấn trắng, còn trên mặt cô nhem nhuốt tro đen.
“Không
đâu, em rất cẩn thận. Dịch Dương, em rất lạnh.” Vừa lấm lét ló đầu ra
bên ngoài dò xét, cô không kìm lòng được nói một câu.
“Lạnh ư? Ồ, không thể nào!” Hạ Dịch Dương đã cởi áo khoát, trên mũi còn lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
Chẳng lẽ cô là một quái thai? Cô nhìn bốn phía, liền phát hiện, ngay cả khách ngồi trong lều, xung quanh không có gì che chấn, quả thực cũng chẳng có người nào như cô, lạnh đến chân tay co cóng.
“Chúc mừng!” Cô nghe tiếng ly rượu của mọi người va vào nhau rền rã, bàn rượu nào cũng ồn ào, náo nhiệt.
Cô đã hiểu.
Khi đi kính rượu lần nữa, theo thường lệ là Hạ Dịch Dương uống, cô mời
thuốc. Lần này, phát hết một vòng thuốc, cô bèn nâng ly. “Mọi người đừng so đo với cô ấy, cô ấy chạm vào rượu là sẽ say, cháu thay cô ấy uống.”
Hạ Dịch Dương áy náy tiếp chuyện, thăm hỏi với khách khứa đang ồn ào,
quay lại muốn đón lấy ly rượu của cô.
“Đây là rượu của em.” Cô gắt gao giữ lấy.
Hạ Dịch Dương mày giật giật.
“Hôm nay là ngày vui, em … đang rất cao hứng, say rượu thì sao chứ?” Ánh mất cô dấy lên sự hào hứng phấn khởi. Chủ yếu là rượu có thể khiến cho máu
sôi trào, có thể ấm từ chân đến tim.
Cô ngửa đầu, uống cạn ly rượu trong tay. Mọi người vỗ tay, còn khen, cô dâu mới thật là phóng khoáng.
Hạ Dịch Dương cười đầy ẩn ý.
Tiệc rượu vẫn kéo dài đến rạng sáng, khách khứa mới dần dần ra về. Diệp
Phong dịu dàng ngồi trên ghế, đám người trêu chọc cô dâu chú rễ đang tán dóc với cô, cô chỉ cười ha ha, không nói được câu nào.
“Chị dâu say rồi phải không?” Doanh Nguyệt thì thầm hỏi Hạ Dịch Dương.
Hạ Dịch Dương đưa mắt nhìn Diệp Phong, cười cười. “Đừng bận tâm! Em đi
chuẩn bị cho anh hai bình nước nóng.” Anh lại vừa phát thuốc vừa nhận
lỗi với mọi người, đuổi hết mọi người về. Lúc này mới đi đến, duỗi tay
ra, Diệp Phong mềm mại nhào vào lòng anh, mỉm cười ngọt ngào.
Doang Nguyệt nghe phân phó, trước tiên đi thăm Tuấn Tuấn. Tuấn Tuấn ăn no,
đang ngủ ở giường bà ngoại. Cô và chồng nói mấy câu với mẹ, sau đó mới
đến phòng bếp lấy hai bình nước mang vào phòng tân hôn.
Cửa phòng đang khép, cô đẩy ra, mặt liền đỏ lên. Hạ Dịch Dương đang cởi quần áo
cho Diệp Phong, Diệp Phong thì tựa như trẻ con, cười khúc khích chẳng
chịu ngồi yên.
“Ngoan nào!” Hạ Dịch Dương dỗ dành, để mặc cô vân vê, quậy phá tóc mình.
“Chông ơi, chồng ơi, anh … chính là chồng em!” Gương mặt Diệp Phong lúc này kiều diễm như hoa, nhẹ vuốt ve bờ môi anh.
“Anh hai, em ra ngoài trước!” Doang Nguyệt thức thời chuẩn bị khép cửa.
“Ọe … ” Cửa còn chưa đóng, cô lại vội đẩy ra, chỉ thấy trên người Diệp
Phong và vạt áo trước của Hạ Dịch Dương đều dính đầy dịch nôn của Diệp
Phong.
“Ngây ngốc ở đó là gì? Mau đến phụ anh một tay.” Hạ Dịch Dương kêu lên.
Diệp Phong bây giờ rất thông mình, nghe nói cởi quần áo liền giơ tay, há
miệng chờ người đến lau sạch, may là giường cười không bị dính. Nến đỏ
chập chờn, hương khẽ cháy, tỏa khắp nơi, Hạ Dịch dương thở dài, xốc
chiếc chăn bằng gấm lên, kéo Diệp Phong vào lòng.
Khi Doanh
Nguyệt rời đi, rất vô hậu nói với anh một câu: “Anh, đêm động phong hoa
chúc của anh thật là đặc biệt đó!” Cô đã lén đổi rượu của Hạ Dịch Dương
thành nước, bằng không, phòng tân hôn đêm nay chắc chắn sẽ náo nhiệt vô
cùng.
Diệp Phong ngủ rất say, tiếng ngáy cũng nặng nề hơn bình thường, da nóng như một cái bàn là áp vào trong lòng anh.
Có một chút tiếc nuối nhỏ, vì đã không có một đêm tân hôn đúng nghĩa. “Vợ
à, em có nên bù đắp cho anh không?” Anh hôn nhẹ lên cổ cô, khẽ lẩm bẩm.
Khi thức dậy, chỉ cảm thấy trong phòng đã rất sáng, nhất thời không kịp
thích ứng, anh lại nhắm mắt lại, nhưng lại mở ra, phát hiện người trong
lòng đã dậy rồi.
Anh đang muốn nói chuyện, Diệp Phong đã đặt ngón tay lên môi, “Suỵt, không được nói, hãy lắng nghe tiếng tuyết rơi.”
Tuyết, bình thường rơi lặng lẽ, nhưng trong buổi sớm ở vùng rừng núi yên tĩnh
này, chỉ cần nín thở, tập trung, là sẽ nghe được tiếng rơi lã chã.
“Tuyết lại rơi rồi! Lạnh không?” Anh ngồi dậy.
Cô gật đầu, cuộn người vào vòng tay ấm áp của anh, “Lạnh, giường cũng cứng, bên ngoài yên tĩnh quá, em đã dậy từ rất sớm.”
Anh đau lòng, “Mai chúng ta sẽ đi Hải Nam, ở đó rất ấm.”
“Em chưa từng trải qua hoàn cảnh thế này, nên không kịp thích ứng, nhưng em sẽ cố gắng để có thể chấp nhận cuộc sống mới.”
“Mới sáng nói những lời khiến người ta xúc động như thế, là muốn bù đắp lỗi lầm tối hôm qua ư?” Anh trêu chọc.
Cô ngồi thẳng dậy, đưa mắt qua sát anh, “Nếu đúng thì sao?”
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí lấp tức tràn ngập mùi ám muội.
“Anh.. thật chờ mong.” Trái táo của Adam bắt đầu động đậy.
Cô mỉm cười ngước nhìn anh, trong ánh tuyết, trong nắng sớm, trong đôi mắt xinh đẹp, lóe lên một tia sáng nhỏ. Cô trở người ngồi lên người anh,
hai tay khoát lên vai anh, dùng sức kéo cả người anh gần lại mình, không đợi anh kịp phản ứng, Diệp Phong thuận thế hôn lên môi anh.
“Anh là sai lầm của em, thế nên em cam tâm tình nguyện bị xử phạt…..”
Lòng anh tựa như đã dự định trước tình huống tươi đẹp này, kế đó đáp lại nụ
hôn của cô một cách cuồng nhiệt, có phần không kiềm chế được. Tay anh
run run cởi cúc áo cô, bàn tay còn lại đặt trước bộ ngực đầy đặn của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cô khẽ cắn lên da thịt anh, tay nhẹ như lông
chim, vừa cười dí dỏm, vừa chầm chậm lần theo thắt lưng anh xuống dưới,
bất chợt nắm lấy nơi nóng rực của anh, dẫn dắt anh từ từ tiến vào nơi
sâu thẳm của cô.
Khoảnh khắc ấy, anh và cô không hẹn mà cùng vang lên tiếng rên rỉ.
Cô chưa bao giờ lấy lòng anh như vậy, anh được cô nâng lên đỉnh điểm hạnh
phúc, nhắm mắt lại là cả trời cầu vồng, mãi đến khi mồ hôi thấm ướt
lưng, anh ôm cô thở hổn hển, hôn lên môi, nuốt lấy tiếng ưm của cô, hai
người cùng nằm xuống, tựa người sát vào nhau thêm.
“Vui không?” Cô lấy tay vân vê mấy sợi râu lún phún của anh.
“Anh không phiền nếu ngày nào em cũng một lần như thế.”
“Tham lam!”
“Đây là phúc lợi anh đáng được hưởng.” Anh cười hiền hòa. “Dậy đi, anh đưa em đi leo núi.”
Cô mặc một chiếc áo bông cũ thời trung học của anh, bị bọc lại như con
gấu, nghìn nan vạn khổ leo lên đỉnh núi phía sau nhà Hạ gia, đứng trên
đỉnh nhìn xuống thôn xóm, làng mạc nho nhỏ dưới chân núi, tuyết rơi lả
tả trắng xóa đôi vai cô, anh chỉ về phía núi rừng, kể cho cô nghe vể
những giai thoại thời thơ ấu của mình.
Cô cảm thấy, đám cưới của
cô tuy không có áo cưới, không có hoa tươi, lễ đường, không có khúc diễu hành trong hôn lễ, cả chụp ảnh kỉ niệm cũng không, nhưng chắc chắn một
vài năm sau, khi nhớ lại tất cả những chuyện này, cô sẽ vẫn không kiềm
được nụ cười.
Bởi vì, những hồi ức quý giá nhất, không phải những thước phim được ghi lại trong đĩa, không phải những hình ảnh được in
trên giấy, mà là những kỷ niệm được lưu lại trong tim.