Di động vang lên lần nữa, anh vẫn không bật đèn, Cảnh Tâm đành phải lần
theo hướng tiếng chuông phát ra, đèn trong phòng bỗng chốc được bật
sáng, cô có chút thích ứng không kịp nheo mắt lại, ở cái tủ bên cạnh
thấy được túi xách của mình, vội vàng nhặt lên lấy di động ra.
Quả nhiên là mẹ cô gọi đến, vội vàng nhận điện thoại: “Mẹ….”
Cảnh Lam Chi nói: “Bảo bối, những người nháo động phòng đã bị đuổi hết ra
ngoài, con đi đâu vậy? Nhanh đi đến phòng khách, mẹ và ba đang chờ con ở đây.”
Cảnh Tâm quay đầu nhìn thoáng qua Tần Sâm, anh dựa vào cửa phòng tắm, lông mày nhíu chặt, khó chịu kéo cà vạt ra, trực tiếp
ném trên sàn.
Tiếp theo, là thanh âm của dây lưng được cởi bỏ.
“….”
Cảnh Tâm bị một loạt động tác của anh doạ sợ, đỏ mặt nhìn anh, thất thần ở
đó, thẳng đến lúc Cảnh Lam Chi ở trong điện thoại thúc giục: “Bảo bối,
có nghe thấy không? Ba con uống rượu muốn về sớm một chút nghỉ ngơi.”
cô nuốt nước miếng: “ Có ạ, con nghe được, con lập tưc đi xuống.”
Cúp điện thoại, Tần Sâm đang cởi quần, thấy cô còn ngây ngốc đứng một chỗ,
dựa cửa cười xấu xa nhìn cô, chỉ chỉ đũng quần căng lên của mình: “Thất
thần cái gì? Muốn ở lại giúp anh?”
Cảnh Tâm đỏ mặt: “…. Em lập tức đi.”
Ôm túi bước nhanh về phía cửa, đi qua phòng tắm bị Tần Sâm túm lại
hôn một cái, cho là mình không đi được, không nghĩ đến rất
nhanh anh liền buông cô ra, xoay người vào phòng tắm, Cảnh Tâm chớp
mắt một cái nhìn cái cửa phòng tắm đang đóng chặt kia, sau đó nhìn về
phía cà vạt dây lưng cùng áo vest dưới đất.
Khoé miệng nhẹ nhàng
cong lên, sau đó xoay người nhặt áo vest lên, vuốt vuốt, sau đó treo vào trong tủ quần áo, đặt dây lưng và cà vạt trên giường.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, sau khi làm xong, cô mới rời khỏi phòng.
Cảnh Tâm vội vàng đi xuống lầu, Cảnh Lam Chi vừa thấy cô liền nhíu mày, nừa
ngày mới trừng mắt nói với cô: “Sao tóc lại lộn xộn thành như vậy….”
Cảnh Tâm: “….”
Lấy tay sờ sờ, mới phát hiện kiểu tóc thợ trang điểm làm cho cô đã không còn ra hình thù gì nữa rồi.
cô đỏ mặt đem tóc xoã ra, vừa dùng ngón tay làm lược vuốt vuốt, vừa lắp bắp
giải thích: “Có thể do vừa rồi nháo động phòng, bị chen lấn, liền bị
rối….”
Cảnh Lam Chi nhìn cô một cái, cũng không nói gì, đi đến chỉnh lại tóc cho cô.
Cảnh Tâm trong lòng thầm mắng Tần Sâm nhiều lần.
Tần Sâm từ phòng tắm đi ra, khăn tắm được quấn trên eo, nhìn không thấy dây lưng cà vạt đâu, di chuyển tầm mắt, nhìn thấy trên giường có gì đó,
khoé miệng cong lên.
Đêm nay anh uống nhiều rượu, không có say, cũng không tỉnh táo, đầu có chút đau.
Nằm trên giường, nghĩ đến Cảnh Tâm, đột nhiên cảm thấy thân thể lại nóng lên.
Chửi thầm một tiếng, đứng dậy đi đến phòng tắm.
Cảnh Tâm ở Phó gia một đêm, buổi sáng hôm sau, Chu Nghi Ninh gọi điện thoại
cho cô, hỏi cô: “Tối hôm qua cô đi đâu vậy? Tôi đi khắp nơi tìm cô, gọi
điện thoại cô cũng không nhận.”
Cảnh Tâm không biết Chu Nghi
Ninh đã gọi điên thoại cho cô, tưởng rằng tối qua có mỗi mẹ gọi điện
thoại cho cô, cũng không xem danh sách cuộc gọi nhỡ, trong lúc nhất thời xấu hổ không biết trả lời thế nào, cô không thể nói trong lúc mọi
người đang náo động phòng, cô bị Tần Sâm kéo đến một gian phòng khác đi? “Tôi…. Theo ba mẹ về trước, ba tôi uống nhiều rượu, tôi liền cùng hai
người họ về nhà cũ.”
Chu Nghi Ninh nói: “À, chẳng trách.”
Cảnh Tâm ừ một tiếng.
Chu Nghi Ninh đột nhiên cười ha hả: “ nói với cô một chuyện, tối hôm qua
hai phù rể uống say, không biết tại sao lại ở
chung một phòng, rõ ràng đã chuẩn bị cho mỗi người một gian phòng, buổi
sáng hôm nay hai người cùng tỉnh dậy trên một chiếc giường, ai
cũng không chịu nhận là mình đi nhầm phòng, vì chuyện này mà đánh
nhau một trận, tôi buồn cười quá ha ha ha!”
Cảnh Tâm: “….”
cô sẽ không bán đứng bạn trai, nói cho Chu Nghi Ninh là việc này do Tần Sâm làm.
Chu Nghi Ninh ở bên kia cười đến mức sắp tắc thở, “không phải chỉ ngủ
cùng một phòng sao? Hai người đàn ông lại vì chuyện nhỏ này mà đánh
nhau, buồn cười, ngây thơ chết mất.”