“ Phật âm hòa vào lời hát có vẻ áp chế được ma khí “ hòa thượng trẻ nhìn sứ nói
Sứ lắc đầu “ Linh hồn và cơ thể ngài ấy sắp chịu không nổi rồi, tồn tại nhiều năm trong phong ấn đã bị mục rữa đi rất nhiều “
Sùng Lãm bấy giờ đã hồi phục đi được bảy phần, hắn ngồi dậy tiến về phía A
Su Ra, Sứ đưa tay ngăn cản thì chỉ thấy hắn mỉm cười, “ Để ta tiễn ông
ấy đi một đoạn “
“ Ông điên à, ông ấy là chiến thần bất bại của
thời cổ xưa, nói về giao tình củng có thể xem ông là bạn “ Sứ nắm chặt
vai Sùng Lãm kìm lại không cho phép hắn tiến tới
“ Ông ta củng mệt mỏi rồi “ Sùng Lãm lắc đầu rồi hất văng Sứ, hắn lao lên với tốc độ cực
nhanh, vị hòa thượng trẻ kế bên củng không ngăn kịp.
Kiếm trong tay
xuất ra, uy lực ngất trời, cùng lúc đó một vầng thái dương củng đồng
thời bay đến, dường như muốn ngăn lại bước tiến của Sùng Lãm. Chậm lại
một nhịp, một con thần long uốn lượn từ trong thanh kiếm bay ra cuốn lấy vầng thái dương, làm chệch hướng bay. Lúc này Rum củng đã bám sát được
Sùng Lãm, rìu thánh đưa ra chuẩn bị bổ tới
“ Không kẻ nào được cướp đi con mồi của Ngạo Sư ta, kể cả là ngươi “ Rum lạnh lùng nói
Trảm Long
Con thần long lúc nãy cuốn bay vầng thái dương từ sau lao đến, hóa thành
một đạo kiếm khí chém từ phía sau Rum, ngưng rìu, hắn xoay người đánh
tan đạo kiếm khí kia, rồi nhìn lại thì đã muộn, kiếm trong tay Sùng Lãm
lần này dao động dữ dội, một luồng ánh sáng tỏa ra bao trùm lấy cánh tay của hắn, người kiếm như hòa làm một mà xuất ra một kiếm uy lực kinh
người
Sau một kiếm đó, Sùng Lãm lùi về sau, kiếm củng thu lại mà
biến mất, chỉ còn lại A Su Ra đứng đó bất động, thân thể hắn từ từ bong
tróc, vỡ vụn. Ánh mắt giờ đây như đả có hồn, hắn bước về phía Sùng Lãm
“ Kiếm vừa rồi rất mạnh, xem ra ngươi tiến bộ rất nhiều “
Sùng Lãm im lặng chăm chú nhìn cơ thể dần dần tan vỡ của A Su Ra, không nói
một lời. Sứ ánh mắt đượm buồn, nhìn một người mà hắn từng kính trọng giờ sắp tan biến thì không cầm được lòng, xoay người bỏ đi.
A Su Ra ưu tư nhìn lên trời thở dài “ Ngươi có thể đưa ta đến gặp Thiên được không “
“ Thiên ông ấy giờ không ở cửu thiên nữa rồi “ Sùng Lãm lắc đầu
A Su Ra đưa bàn tay ra không biết dụng ý là gì, Sùng Lãm dường như hiểu,
từ trong không gian trữ vật lấy ra một cái ấn hình rồng, đưa cho A Su
Ra.
“ Ngài liệu có thể đến được chổ ông ấy “ Sùng Lãm thắc mắc hỏi
A Su Ra gật đầu “ Tất nhiên là được, ông ta lúc nào chả làm nhiều trò người khác không hiểu “
Miệng nhẩm chú ngữ, con rồng trên ấn như sống lại, gầm lên nhả ra một đạo
trận pháp, A Su Ra như bị hút vào trận pháp, chỉ trong nháy mắt chỉ còn
lại ấn hình rồng rớt trên mặt đất, thu lại ấn rồi Sùng Lãm xoay người
rời đi, không nói một lời
“ A di đà phật “ vị hòa thượng trẻ hô
phật hiệu, lắc đầu, rồi cũng bỏ đi. Mọi người xung quanh củng rời đi
dần, chỉ còn lại một mình Trương Vô Kỵ đứng đó ngơ ngác cùng Rum. Hắn
lại gần Rum mà lây nhẹ hỏi “ Xong rồi à “
Rum nhìn Trương Vô Kỵ nở nụ cười “ Chẳng lẽ ngươi muốn đấu vơi ta “
Vừa nói dứt câu thì đã thấy Trương Vô Kỵ chạy đi mất, Rum mỉm cười nhìn
Thái Dương đang chiếu sáng trên trời “ Nếu có ngày gặp lại nguyện chiến
cùng ngươi ba trăm hiệp “
Không gian bắt đầu trở nên yên tỉnh,
trả lại vẻ bí hiểm như lúc ban đầu cho khu rừng, từ trên đỉnh ngọn núi
gần đó, Nhậm Doanh Doanh ngồi trên một tảng đá, nàng mân mê từng sợi dây đàn của chiếc đàn tranh, nằm trên đùi nàng là một nữ tử che mặt mỉm
cười nhìn về hướng bãi chiến trường lúc nãy, ánh mắt nàng tà dị khôn
lường
Ở một nơi khác, Chớp chạy thật nhanh, chuyển hướng liên
tục, một luồng sáng đen nhỏ màu đỏ thẳm đuổi theo, phá hủy tất cả những
gì nó đi qua bám sát đằng sau Chớp
“ Con mẹ nó thứ này đúng là âm
hồn bất tán mà, đến lúc này mà nó còn đuổi theo “ Chớp oán thầm, ra sức
chạy thật nhanh, thân ảnh chớ động liên tục, muốn bỏ lại luồng sáng kia
nhưng mà không thành công.
Chạy được khoản nữa tiếng, thì mắt hắn
sáng lên, khi nhìn thấy một con Cự Long, hắn mừng thầm vì đã tìm được kẻ thế thân, Chớp thật nhanh luồng qua người con ma thú mà chạy, tưởng ma
thú bát cấp Cự Long có thể làm chậm lại luồng sáng ấy, không ngờ chỉ
trong nháy mắt luồng sáng đi qua liền để lại một lỗ hổng trên người ma
thú, khiến nó chết mà không biết chuyện gì đang xảy ra
“ Phế vật “ Chớp oán thầm Cự Long, rồi ra sức chạy thật nhanh, nghĩ rằng bản thân lần này chắc khó lành lặn trở về rồi.