Tống Như Oản dưới sự yểm hộ của Tống Khỉ Trinh,
thuận lợi đi vào khách điếm Phúc Trai. Nàng đi vào một gian phòng trên
lầu ba, ngón tay có chút run rẩy đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt là người
nam nhân nàng ngày nhớ đêm thương.
"Tạ Tầm..." Nhiều ngày nhớ nhung lo lắng, khiến Tống Như Oản nhịn không được có chút ủy khuất.
Hiện giờ, vóc dáng của Tạ Tầm ngày càng cao, bả vai dày rộng phảng phất có
thể che chắn tất cả mưa gió bão bùng. Hắn bước nhanh tới trước mặt nàng, một tay ôm Tống Như Oản vào trong ngực, "Oản Oản, muội phải chịu ủy
khuất."
Tống Như Oản gắt gao ôm lấy eo Tạ Tầm, khóe mắt đỏ rực,
"Tầm ca ca, chỉ cần trong lòng huynh chỉ có một mình muội, muội sẽ không bao giờ ủy khuất."
Tạ Tầm kéo hai tay Tống Như Oản đặt chúng ở
bên ngực trái của mình, ánh mắt kiên định nói: "Oản Oản, huynh chỉ có
mình muội, chỉ có mình muội."
Những ngày đen tối trước đó dường
như bị đánh tan đi bởi câu nói của Tạ Tầm, Tống Như Oản chôn đầu vào
ngực Tạ Tầm, thấp giọng khóc thút thít nói: "Muội biết, Tầm ca ca sẽ
không cô phụ muội."
"Đồ ngốc, huynh thương muội không kịp, như thế nào lại cô phụ muội?" Tạ Tầm cúi đầu, hôn lên cái trán nhỏ xinh của Tống Như Oản.
"Kia... Huynh sẽ cùng Phù Xu thành thân sao?" Rốt cuộc, ý chỉ Thái Hậu đã hạ xuống.
"Oản Oản, muội yên tâm, huynh tuyệt đối sẽ không thành thân với Phù Xu,
người huynh muốn cưới chỉ có muội mà thôi." Tạ Tầm nhìn Tống Như Oản,
trong mắt nhu hòa.Tống Như Oản cầm lòng không được há miệng thở dốc, lúc này nàng đặc biệt
muốn hỏi một câu, đời trước có phải huynh cũng yêu muội như vậy không.
Lắc đầu, nàng lập tức đánh bay cái ý tưởng này đi. Nam nhân đã vì nàng
làm tới nông nỗi này, nàng còn hoài nghi hắn cái gì? Đời trước, là nàng
không đủ tín nhiệm hắn. Vì vậy kiếp này, nàng hoàn toàn tin tưởng hắn!
"Tầm ca ca, lời huynh nói, muội đều tin." Nói xong, Tống Như Oản liền kiễng mũi chân lên, hôn lên đôi môi mỏng của Tạ Tầm.
Tạ Tầm bị hôn môi bất ngờ làm cho ngơ ngẩn, cảm nhận được tình yêu và sự
tín nhiệm của nàng, khiến hắn phi thường... phi thường cao hứng. Hắn ôm
chặt eo thon của Tống Như Oản, kéo gần khoảng cách, nhiệt liệt đáp lại,
bàn tay to cực nóng lưu luyến dao động trên thân thể mềm mại của nàng.
"Tầm ca ca, đừng ở chỗ này, chúng ta lên giường đi, được không?" Tống Như
Oản kiều suyễn, đè lại bàn tay đang xoa nắn trước ngực mình, khuôn mặt
nhỏ xinh ửng hồng nói.
Tạ Tầm bị bắt dừng lại, hắn một phen bế
Tống Như Oản lên, đi vào gian trong. Vừa được đặt lên giường, xiêm y của Tống Như Oản đã bị Tạ Tầm kéo ra. Lọt vào trong tầm mắt chỉ thấy đôi
chân trắng nõn của nàng đang vặn vẹo, che đậy vị trí mẫn cảm. Một đôi
bồng đào tuyết trắng, tinh tế bị Tạ Tầm xoa bóp khẽ đỏ lên, nhũ hoa run
nhẹ sợ sệt, thật biết chọc người trìu mến.
Tạ Tầm cúi đầu, chôn
mặt vào ngực nàng, tham lam mút lấy đôi nhũ hoa phấn nộn, thỏa mãn thở
dài: "Ngực Oản Oản thật mềm, nhũ hoa lại thơm nữa, hơn nữa so với trước
kia đã lớn hơn rất nhiều. Thật giống như chứa đầy sữa, không biết bị
huynh hút nhiều như vậy, có thể ra sữa hay không?"
Đôi bồng đào
của Tống Như Oản bị Tạ Tầm tùy ý cắn mút... hắn giống như một đứa trẻ
mới sinh, dùng sức hút lấy nhũ hoa của nàng, không bao lâu, Tống Như Oản cảm nhận được hạ thân chảy ra dâm thủy.
"A... Nào... Tầm ca
ca... bị huynh cắn muội rất ngứa..." Tay nhỏ của Tống Như Oản ở phía sau lưng Tạ Tầm vuốt ve không ngừng, động tình không thôi.