Tạng Cẩu bắt đầu dạo vòng quanh Hương mà công kích, đúng như bộ pháp thủ thế của võ chó. Thay vì những đòn đánh trực diện như trước, nay chiêu
thức của Tạng Cẩu nhờ bộ pháp mà cứ dồn dập vồ đến từ hai cánh. Nhìn
qua, thì giống hệt cách mà loài chó săn đuổi theo, chồm lên người con
hươu con nai mà cấu xé.
Phiêu Hương bắt đầu cuống tay cuống chân. Chiêu thức của Tạng Cẩu đã kì lạ hiếm thấy, lại cứ nối nhau liên tiếp
khác nào sóng trên sông? Uổng cho cô bé biết rất nhiều chiêu số tinh
diệu, nhưng lúc này lại chẳng kịp nghĩ nên dùng chiêu nào làm đối pháp
chống lại võ chó của Tạng Cẩu.
Khiếu Hoá Tăng bất ngờ lên tiếng:
“ Ngu! Đao pháp là cứ phải dùng đao mà chém à? ”
Lời ông nói chẳng khác nào tiếng chuông, đánh thức người u mê trong cuộc.
Phiêu Hương giật mình, lập tức hai chưởng chụm lại thành đao, bắt đầu
dùng đao chiêu phản kích.
Đao của Hương dùng biến hoá để áp chế
tinh diệu, dụng động mà phá giải tĩnh, lấy ác liệt chống sự ổn trọng,
đem thế vòng mà khắc cái thẳng. Phen này quái chiêu chống kì thức, võ
hiếm gặp phải đao lạ. Đúng là kì phùng địch thủ.
[ Đao pháp của
con bé này ẩn chứa toàn là nghịch lí, đi ngược hẳn với thường thức võ
lâm. Thế mà chiêu nào chiêu nấy đều lợi hại vô cùng, lại ẩn chứa triết
lí võ đạo sâu không lường nổi. Kẻ sáng tạo ra đao pháp này vị tất đã yếu hơn ông sư cọ hành khất này. Quái… đất Đại Việt có cao thủ dùng đao từ
bao giờ? ]
Tạng Cẩu liên tiếp né hai đòn chém, mồ hôi bắt đầu ứa
ra. Sau khi Hương đổi sang đao pháp, áp lực nó phải gánh tăng lên chóng
cả mặt. Giờ nó mới hiểu ngày trước, lúc đánh trận Muộn Hải Liễu Thăng đã phải khó khăn đến mức nào mới ép lui được cô bé đối diện nó.
[
Anh Thăng dùng thương pháp, lợi thế về tầm vung. Mình thì tay không tấc
sắt, muốn lọt qua được hai bàn tay của Hương thật là quá khó. ]
Tạng Cẩu mới nghĩ có thế thôi mà ở đối diện, Phiêu Hương đã chém liên tiếp
ba nhát. Chiêu thức hiểm ác ập đến như là thác nước xối xuống, nó đón đỡ mà rát cả mặt. Đúng lúc này, Phiêu Hương đột nhiên dựng thẳng mũi chân, quét ngang một cái.
“ Hay! ”
Khiếu Hoá Tăng vỗ đùi đánh
đét một cái, khen. Thực ra chiêu số cũng chẳng có gì, lão khen là khen
ngộ tính của cô bé. Chỉ một lời lão nhắc, mà Phiêu Hương ngộ ra luôn
cách dùng chân để phát đao chiêu. Đối với người học võ, chiêu thức chung quy chỉ là vật chết. Muốn thành cao thủ, trước phải học được cái gọi là tuỳ tâm tuỳ sự mà sử dụng. Chứ cứ quy quy củ củ, cứng như khúc gỗ thì
chỉ đi làm mộc nhân cho người ta luyện chiêu.
Ai nói chân không phát được đao chiêu? Chém, chẳng phải là quét đấy ư?
Tạng Cẩu bị gạt trúng chân trụ, không giữ được thăng bằng nữa, ngã ngửa ra sau. Phiêu Hương đắc thắng hô:
“ Thua rồi nhé! ”
Nào ngờ, hai chân Tạng Cẩu đột nhiên xoay chuyển, ngọn cước quét mạnh vào
Phiêu Hương. Bịch! Bịch! Cô bé giơ vội tay lên đỡ hai cú đá, loạng
choạng mấy bước liền. Còn Tạng Cẩu thì thuận thế bật thẳng người dậy.
“ Chó chui gầm chạn… thực ra, hôm qua ông Khiếu Hoá Tăng dạy tớ môn võ
chó. ” - Tạng Cẩu thu tay, gãi gãi đầu. Hai đứa đã biết tài nhau, lại
đều thấm mệt rồi, nó cũng không muốn đánh tiếp nữa.
“ Tạng Cẩu
đánh võ chó, đúng là người sao võ nấy rồi. Ủa, mới học một hôm mà đã
thạo thế rồi hả? Cứ đà này chỉ mấy tháng chắc tớ đánh không lại Cẩu. Nè, có bí quyết gì không? ” - Phiêu Hương nhảy chân sáo tới, vỗ vai Tạng
Cẩu. Cái cách cô bé vờn quanh Cẩu trông chẳng khác nào con ong vàng cuốn lấy bông hoa.
“ Tớ học trong mơ đấy, tin không? ”
“ Xí! Còn lâu mới tin. Chờ đã, vừa rồi Cẩu đánh chiêu này còn sơ hở này. ”
Trong khi hai đứa bé trò chuyện ngược xuôi về cuộc tỉ võ đã qua thì Khiếu Hoá Tăng xoa xoa cái đầu trọc, hết ngáp ngắn lại ngáp dài.
Bên ngoài miếu…
Một trung niên đang đứng tựa vào tường, sắc mặt trắng nhợt. Nơi khoé miệng, máu len lỏi qua bộ râu rậm rạp chảy xuống đến cằm. Y có vẻ bị thương
nặng lắm.
Đôi vai y bị hai thanh ám khí đâm thủng. Phần lộ ra
ngoài không khí có màu đỏ như son, dài cỡ ngón tay trỏ, mỏng dẹp như một phiến lá tre. Nó không thẳng mà uốn lượn đều đặn mấy lần liền.
“ Khốn nạn… ”
Quái khách gằn lên, tung mình nhảy vào trong miếu tạm lánh. Y bị người ta
truy sát đã nửa ngày nay rồi. Chẳng những mệt mỏi, hầu khô họng cháy mà
cơ thịt ở vai y còn đang nóng rừng rực như bị dội dầu sôi. Hiển nhiên là ám khí có bôi độc rồi.
Quái khách đi được mấy bước thì loạng
choạng, thổ cả một búng máu to. Y phát hiện càng vận công thì chất độc
quái ác phát tác càng nhanh, không cách nào bức nó ra ngoài được.
Tiếng huýt sáo bay bổng gọi nhau lại truyền đến. Lần này còn gần hơn trước.
Quái khách chỉ nghe là biết truy binh đã ở ngay ngoài miếu. Y còn lạ gì
tiếng huýt sáo ám hiệu của phái Long Đỗ nữa chứ?
“ Chẳng lẽ Khỉ Lông Xanh Huỳnh Bách Việt ta cứ thế mà chết ở đây? ”
Trung niên thầm nghĩ, miệng đắng chát lại. Hắn tự trách mình lớn đầu rồi còn để hỏng việc, khiến việc lớn xôi hỏng bỏng không.
Huỳnh Bách Việt lê thân xác mỏi mệt đến tựa lưng vào cánh cửa chính điện. Hắn thở hào hển, từng cơn từng cơn ngắt quãng dần.
“ Ai mà ngờ, phái Long Đỗ lại cấu kết với sơn trang Bách Điểu bán nước cơ chứ. Ai… võ lâm Kinh Bắc, Thiên Cơ Lão Đạo đều bị mấy con chó qua mặt!
Tệ! Tệ hại thật. ”
Bách Việt nói lớn lên, chỉ để trút sự bi phẫn
trong lòng ra. Hắn nghĩ ngôi miếu hoang phế thế này, ngoài hắn ra còn có ai được kia chứ? Hắn phải nói, nói cho cái lũ đang kéo bè kéo lũ ngoài
kia biết, rằng hắn chết nhưng bí mật của chúng hắn không ôm theo cùng.
Trời đấy. Đất này. Thần hoàng thổ công chứng cho hắn. Núi sông này sẽ
nhìn rõ bộ mặt đểu cáng của bè lũ tiểu nhân. Hắn chết không hề vô nghĩa.
Bỗng nhiên, kẹt một tiếng…
Cánh cửa sau lưng hắn mở toang ra. Hai đứa bé độ tám chín tuổi, một nam một nữ hò nhau xốc nách hắn đưa vào trong chính điện.
Huỳnh Bách Việt thấy vậy, vỗ trán kêu:
“ Thôi rồi! Chết rồi! ”
Hắn nghĩ mình chết thì cũng đành. Nhưng chỉ vì một khắc bốc đồng, buột mồm
nói toạc móng heo cho sướng cái miệng hắn mà làm luỵ đến hai đứa bé con
chưa nứt mắt. Thế thì tội hắn phải lớn lắm.
“ Hai đứa mau nhân lúc còn chưa quá muộn, theo cửa sau chạy mau! Một lát nữa kẻ xấu vào đây thì e là không kịp… ”
“ Kẻ xấu nào vào thì không kịp? Ông cứ an tâm nằm nghỉ, để con rút ám khí ra rồi cầm máu lại. ”
Phiêu Hương ỷ có Khiếu Hoá Tăng đang ở trong điện, nên dĩ nhiên chẳng sợ truy binh Huỳnh Bách Việt nhắc tới. Huống hồ chúng nó còn là đệ tử của Quận
Gió.
Cô bé toan thò tay rút phắt hai thanh ám khỉ đỏ son ra đặng rịt thuốc vào vết thương thì ông sư già đã vội lên tiếng can:
“ Chớ có tuỳ tiện đụng vào, chết như chơi đấy! ”
“ Đại sư cũng là người trong chốn võ lâm? Vừa rồi gấp gáp, quên lễ phép chào hỏi của bậc con cháu, xin đại sư bỏ quá cho. ”
Huỳnh Bách Việt gượng đau, chắp tay thi lễ. Không phải y không nghĩ qua là
mình có may mắn diện kiến Khiếu Hoá Tăng, mà y không cách nào liên hệ
một tông sư tiếng tăm như sấm dậy khắp cõi trời nam với một sư cụ trông
bê tha nhếch nhác thế này được.
Khiếu Hoá Tăng không đáp, mà chỉ vào hai thanh ám khí, nói:
“ Uốn lượn như rồng, thân đỏ tựa son. Chúng hẳn là Long Đỗ truỷ khét
tiếng của phái Long Đỗ rồi. Cũng may đây không phải loại tinh chế của
giáo chủ phái này, không thì mạng chú mất từ lâu rồi. ”
Huỳnh Bách Việt nói:
“ Tôi cũng biết Long Đỗ truỷ khét tiếng trên giang hồ, thứ kịch độc bào
chế từ lá ngón và nọc ong chỉ cần ba khắc là lấy mạng người. Nhưng việc
nghĩa không thể không làm, chỉ đành lấy thân này hiến cho Đại Việt… Đại
sư, ông cũng biết mạng ta khó cứu, nhân lúc này mang hai đứa nhóc này đi mau. ”
Rồi y lấy trong áo ra một ống tre dài độ hai gang, một
đầu nhét cái nút gỗ. Bách Việt mở nút, lấy từ bên trong ra một tờ giấy,
cẩn thận trao cho Khiếu Hoá.
“ Đây là thư Trương Phụ gửi cho
trang chủ sơn trang Bách Điểu, ghi lại âm mưu bán nước đổi vinh hoa của
chúng. Tôi vốn là môn khách của y. Trong lúc đi đại nghe lén được, tiếc
là chỉ mới một nửa. Chừng mươi ngày trước Đại Bàng tinh bắt đầu gặp
riêng lần lượt từng môn khách một. Tôi cũng được hắn gặp riêng. Té ra
muốn dụ dỗ Huỳnh Bách Việt này đi làm Việt gian bán nước. Lúc ấy tôi
giận lắm, nhưng sợ lộ việc nên giấu kín, chỉ nói xin thư cho một hôm suy xét. Rồi đánh liều trộm bức mật thư này về chứ không giải mã nổi.
Chuyện tôi đã kể ra tỏ tường, chết cũng đành vậy. Nhưng bức mật thư xin giao
lại cho đại sư bảo quản, nhờ ông chuyển đến tận tay Thiên Đạo Kiếm -
Thiên Cơ Lão Đạo giúp cho. ”
Khiếu Hoá Tăng thấy giọng y khẩn
khoản, vai lại trúng Long Đỗ truỷ có độc lá ngón, e rằng chẳng còn sống
được bao lâu. Ông bèn gật đầu:
“ Thằng Cẩu ra giếng xách một
thùng nước về đây. Chú Việt sống được đến bây giờ, ắt nội lực cũng khá,
có thể tự ép độc ra được không? ”
“ Đám giặc đuổi sát nút, thực
tình không có thời gian mà thở. Đại sư đừng phí tâm tư vào ta. Chỉ cần
mật thư lọt được vào tay Thiên Cơ Lão Đạo là được rồi. Mau!! ”
Huỳnh Bách Việt lắc đầu, lại ra hiệu cho ba người chạy mau đi. Y đã nói muốn
rã cả họng mà lão sư ăn mày kia vẫn bình chân như vại, thế có tức y
không cơ chứ.
Bốn người còn đang mâu thuẫn chuyện đi hay ở thì đã có mấy bóng người đạp tường nhảy vào sân miếu. Gã đi đầu quát to:
“ Huỳnh Bách Việt, tên bán nước nhà ngươi chạy đâu cho thoát? ”