"Ta có chút ngoài ý muốn, người khác đều nói ngươi đã chết, linh hồn lại
hiện về, nhưng hồn phách kia chỉ trở lại nơi lúc còn sống hắn muốn đến
nhất, gặp người mà hắn mỗi tối đều nhớ thương không thể vứt bỏ được."
Dừng một chút, Tần Xuyên mỉm cười nói: "Cho nên... ngươi như thế nào lại tới nơi của ta đây."
Vô Tà sửng sốt một phen, mới biết người
đang đứng trước mặt này, không phải giả say mà là say thật sự. Đáy mắt
của hắn hiện lên ngoài ý muốn, không phải bởi vì nhìn thấy Vô Tà chưa
chết, mà là sau khi Vô Tà chết, hồn phách của nàng đến chỗ của hắn mà
nhìn hắn một cái.
Dù sao mười mấy năm qua, Tần Xuyên cùng Vô Tà
qua lại cũng không nhiều, cho dù gặp mặt hắn, hắn là nho nhã lễ độ, tác
phong nhanh nhẹn, còn nàng là người quần áo lụa là
không có năng lực, mắt cao hơn đầu, hai đều mang cho mình một cái mặt
nạ. Ánh mắt của hắn vẫn luôn bí hiểm như vậy, giống như có thể nhìn thấu mọi thứ, ánh mắt nhìn Vô Tà luôn mang theo vẻ ý vị thâm trường, trên
mặt lại làm như không có gì mà cùng nàng nói chuyện, thăm hỏi vị "tiểu
hoàng thúc" có tiếng không có miếng, cũng không có vạch trần nàng, cũng
không nói ra nàng, chỉ cười mà không nói như thế, dùng mặt nạ đối mặt
với từng người.
Hắn cũng từng cùng Vô Tà như có như không nói
chuyện, lại đúng thời điểm mà dừng lại, tiểu gia hỏa Vô Tà này, thật sự
cố chấp, đại khái không nguyện ý cùng hắn "thông đồng làm bậy"? Dù sao
những nhóm đại thần trong triều đều là những lão hồ ly, thực lực lúc đó
của thái tử cùng tuyên vương là ngang nhau, tất cả đều không dễ dàng dao động lùi bước, chuyện như vậy, hoặc là chậm chạp không ra quyết định,
hoặc là đưa ra quyết định dứt khoát, kiêng kị nhất chính là dao động
không nắm chắc. Huống chi từ nhỏ Vô Tà đã được giao cho Tuyên vương dạy
dỗ, quan hệ thân thiết đối với tuyên vương, cũng không lấy làm lạ.
Nghĩ tới đây, Tần Xuyên bật cười, may mà là người cực kì kiên nhẫn, không
nóng không vội, hắn cảm thấy dường như năm đó lúc phụ hoàng giao Vô Tà
cho Tuyện vương dạy dỗ, bản thân mình quá mức lý trí cùng thận trọng
quyết đoán, khiến bản thân có chút hối hận.
Nếu không phải năm đó bản thân quá mức cẩn thận, không nguyện ý có quá nhiều quan hệ với con
Tĩnh vương, làm cho Kiến đế kiêng dè, lúc kiến đế hỏi triều thần việc
việc nuôi nấng dạy dỗ thế tử, người dạy bảo của nàng là hắn, có lẽ hôm
nay sẽ là một hoàn cảnh khác rồi.
Tần Xuyên đứng ở cửa đại diện,
vẫn chưa tiến vào, đông cung phía sau lại yên lặng cùng quạnh quẽ, một
mảng tối đen, một chút mờ nhạt, chỉ có sương mù dày đặc, tẩm điện phía
trước, bên trong phát ra ánh sáng của ngọn nến, màn sa bay phấp phới
ngăn cản tầm mắt, trong lúc đó một trận dao động, ánh sáng nhẹ nhàng
phía sau phản chiếu bóng dáng Vô Tà, theo vị trí của hắn nhìn, càng có
vẻ phiêu dật, phảng phất như hồn phách trở về.
Giờ phút này trong lòng hắn nhớ lại, sau khi Vô Tà mất, hồn phách trở về nhất định không
trở về để nhìn hắn, nơi mà nàng muốn đi nhất, phải là chỗ của Tuyên
Vương đi?
Thái tử lúc trước, nhân hậu nho nhã, mà thái tử trước
mắt, tuấn lãng còn mang theo vài tia diễm lệ, cùng Tấn Xuyên trong ấn
tượng của Vô Tà, quả thực tựa như hai người, tuy là thái tử bị giam
lỏng, nhưng tình trạng này, suy cho cùng so với Tần Yến Quy mà nói, tốt
hơn rất nhiều. Ít nhất tại đông cung, hắn vẫn tiêu diêu tự tại như vậy,
ung dung thậm chí có thể đi lại tự nhiên trong đông cung.
Vô Tà
cũng biết được Tần Xuyên là hồ ly, làm chuyện gì cũng cẩn thận, lần này lại để bản thân mình chọc đến kiến đến phải kiêng
kị đến vậy, là bởi vì sao, bất quá nghĩ đến trước mắt, trái lại uổng
công Tần Dung lo lắng, Tần Xuyên bị giam lỏng trong đông cung, không
giống ngày xưa, cái gì cũng không cần suy tư, không cần mưu tính, không
cùng bất cứ kẻ nào đấu trí bày ra mưu mô đấu đá, hắn trái lại đối với
loại cảm giác giam lỏng này không sao cả, cả ngày được thanh nhàn như
vậy, cũng khó có được.
Dừng một chút, Vô Tà hồi phục lại tinh
thần, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên nở một nụ cười, nàng đứng ở bên
ngoài màn sa, đối mặt với cửa chính, cũng không động, chỉ như thế đứng ở đằng kia: "Ta chết, hồn phách cũng không đến nơi này của ngươi được.
Nhưng ta không chết, chân này như thế nào lại đi được."
Nghe
được những lời này, cuối cùng, dáng vẻ lười biếng dựa vào trên cửa giật
giật, đứng thẳng lên, một thân trường bào đen tung bay trong gió cùng
tóc rối bời đen như mực kia, bóng dáng cao lớn kia hướng về phía cửa Vô
Tà đang đứng nhanh chóng bước đến, khi hắn đến gần, mùi rượu trên người
hắn cứ như vậy mà mà phiêu tán khắp nơi, hòa với hương nhang trong
phòng, trên người lại còn mang theo khí lạnh Vô Tà ngẩng đầu lên, nhìn
thấy được nét mặt ôn nhã Trương tố nhật, hiện giờ lại mang theo vẻ dị
thường, yêu nghiệt điên cuồng, như nước xuân ấm áp, có chút điên đảo mọi người.
Qủa nhiên khi nhìn thấy Vô Tà đang đứng trên mặt đất
trước mặt mình, mà dưới chân của nàng, là mặt đất bừa bộn, là hắn làm
hủy hoại khi đi đến, hắn cũng không gọi cung nữ đến dọn dẹp, vì thế mới
có bộ dạng này, không nghĩ đến nàng lại bắt gặp rồi.
Cái chớp mắt
kia, đáy mắt hắn hiện lên cảm xúc biến hóa kịch liệt, ánh mắt lười biếng say mê, nhuộm lên vài phần thanh tỉnh tim đập mạnh và loạn nhịp, sau đó liền hiện lên ý cười, đứng từ trên cao khóe miệng lại dương lên, cùng
với đáy mắt tràn đầy ý cười: "Ngươi quả nhiên vẫn sống tốt."
Hắn
bỗng nhiên vươn tay ra, hướng đến hai má của Vô Tà, dường như muốn tin
tưởng nàng thật sự còn sống, Vô Tà hơi sững sờ, Vô Tà bất động thanh sắc nghiêng sang một bên, tay Tần Xuyên dừng lại giữa không trung, khóe
miệng hắn nhếch lên, lại cũng không có nửa phần thất vọng, thập phần tự
nhiên mà thu tay về, cười như không cười mà hỏi thăm: "Ngươi đến nơi này của ta, chính là vì chuyện của lão tam?"
Sắc mặt Vô Tà không dao động, lắc đầu, Tần Xuyên cũng không quản nàng nói thật hay giả, chỉ mỉm cười một cách đầy thâm ý, bắt gặp ánh mắt Vô Tà đang dừng trên bức
tranh chưa vẽ xong rơi trên mặt đất cách bọn họ rất gần, người được vẽ,
mang hình dáng của một thiếu niên tuấn tú, liếc nhìn một cái bị hấp dẫn
bởi nó, liền có thể nhận ra là ai, dường như trên mặt đất chỉ có là bức
họa, ngoài ra không có thứ gì khác, hoặc chỉ vài nét bút, hoặc là chỉ
một bóng lưng mơ hồ, bừa bãi trên đất, trong những bức tranh kia là
nàng, bị Vô Tà nhìn thấy những thứ này, Tần Xuyên dường như cũng không
xấu hổ, nâng môi cười cười: "Nhớ lại mà vẽ, lại không có khả năng vẽ
được sự hấp dẫn của ngươi, không nhìn cũng được."
Hắn nói hết sức bình thản, giống như bức họa này thật sự chỉ là được hắn vẽ ra lúc nhàn nhã, không đáng giá để nói đến, trên mặt đất bừa bãi này, từ lúc Vô Tà
vẫn còn bé, cho đến khi lớn lên, khuôn mặt từ từ phát triển, miêu tả tỉ
mỉ, một bức lại một bức, chỉ sợ là vẻ mấy ngày mấy đêm mới có thể vứt
tranh đầy trên đất như vậy, cho nên hắn tự giam cầm tại đông cung mấy
ngày liền, yên tĩnh tại chỗ này, cũng không đi ra, nán lại trong đông
cung, chính là vì nhớ lại nàng?
Đáy mắt Vô Tà có cái gì đó chợt
lóe lên rồi biến mất, sau đó nâng môi cười, xoải bước đến người Tần Xuyên đi ra ngoài: "Đi thôi, chúng ta uống một
chén."
Vô Tà tự mình đi đến bên cạnh hắn, Tần Xuyên hạ mí mắt,
làm cho người ta không thấy được nét mặt của hắn, chỉ có thể thấy được
nụ cười kín đáo thoáng hiện trên khóe miệng, giây sau, bàn tay to lớn
của hắn đột nhiên chế trụ tay Vô Tà, dùng lực một cái, kéo Vô Tà đến
trước ngực mình, trời đất quay cuồng, bóng dáng kia kéo Vô Tà cùng ngã
trên mặt đất, cánh tay hắn để phía dưới, tự nhiên đè Vô Tà phía dưới,
cằm để trên đầu Vô Tà, thân hình mang theo mùi rượu kia cũng trực tiếp
che chắn trên người Vô Tà, đầu tóc đen rối tung trực tiếp xả xuống,
giống như nước chảy, thổi tung hỗn độn trên mặt đất, có mấy sợi tóc, rơi trên gò má của Vô Tà.
Vô Tà ngẩn ra, ánh mắt cũng mở lớn lên,
nàng không có chút phòng bị nào, lúc này đây đột nhiên lại trở thành bộ
dáng như vậy rồi, Vô Tà mở to hai mắt, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc,
thật là đúng là có chút đáng yêu, Tần Xuyên tao nhã ý cười dạt dào, ngày thường vẫn là bộ dạng thâm sâu khó lường, nhưng tới cùng luôn dịu dàng
nho nhã thái tử lễ nghi đầy đủ? Diêm dúa lẳng lơ Vô Tà thật muốn dùng
một từ "quyến rũ" để hình dung hắn.
"Muốn uống rượu, không cần ra ngoài, trong đông cung của ta, cái gì cũng thiếu, chỉ riêng rượu là
không thiếu." giọng nói trầm thấp lười biếng của Tần Xuyên trong họng
phát ra, hơi thở ấm áp phả vào hai má Vô Tá, sắc mặt Vô Tà quẫn bách,
lúc này đỏ lên, nàng phục hồi tinh thần, đáy mắt cũng bình tĩnh trở lại, muốn đẩy Tần Xuyên ra đứng dậy.
"Tần Xuyên, ngươi và ta đều là
nam tử, như vậy còn ra thể thống gì, nếu để người khác thấy được..." Vô
Tà cau mày, đáy mắt có chút độc ác.
Tần Xuyên giống như không có
nhìn thấy đôi mắt bốc lửa của Vô Tà, híp mắt lại, ý vị thâm trường lặp
lại câu nói của Vô Tà, có chút chế nhạo: "Nếu để cho người khác thấy
được..." Hắn nở nụ cười, nhưng không có đứng dậy, người này nhìn lịch sự nho nhã, trên thực tế lại thật sự gian trá giảo hoạt, dường như đã sớm
đoán được Vô Tà không phải là người dễ đụng vào, tay chân của nàng, cơ
hồ đều bị hắn tận lực chế trụ: "Nơi này là đông cung, không phải tĩnh
vương phủ của ngươi."
Sắc mặt Vô Tà trầm xuống, quả nhiên là những lời này, cùng Tần Dung nói quả không khác nhau mấy.
Nơi này là đông cung, hắn tất nhiên không sợ có người nào khác tự nhiên
xông vào nơi của hắn, đương nhiên, trừ bỏ nàng ngoài ý muốn xuất hiện
tại nơi này, mặc dù thật sự có người thấy được, tự nhiên cũng là người
của hắn, hẳn là không mang đến phiền toái gì cho hắn.
Nhất thời Vô Tà cũng không cãi lại, cau mày, nhìn thẳng ánh mắt của hắn: "Vương phủ của ta, cũng có người của người đi."
Tần Xuyên thập phần sảng khoái mà thừa nhận, trên mặt mỉm cười: "Lúc phụ
vương ngươi còn sống, vẫn là nhiều một chút. Ngươi trước đây, không thể
yêu thương được, ngày xưa ta từng nói với ngươi, lão tam cho dù đối với
ngươi tốt, hắn tới cùng là khuôn mặt cùng vô tình, hai vương đấu, nhất
định sẽ có một thua, ngày nào đó hắn vứt bỏ ngươi đi, cũng không phải
không có khả năng. Ngươi nói, ta bảo hộ ngươi như vậy, sao lòng dạ ngươi lại sắt đá như vậy, ương ngạnh muốn quay quanh lão tam?"
Chính
xác, nếu như nàng là thái tử, con của Tĩnh vương còn
sống, đối với bản thân mình tuyệt đối là trăm hại mà không có lợi, hắn
chưa từng nghĩ muốn lợi dụng nàng như thế nào, bởi vì hắn là thái tử,
đương nhiên hắn có năng lực mà đạt được toàn bộ, nàng đối với hắn, là
một quả bom hẹn giờ, nếu nàng chết, đối với hắn ngược lại là chuyện tốt.
Tần Xuyên nở nụ cười, dường như đã sớm biết phản ứng của Vô Tà là như thế
nào: "Lão tam thực sự tốt như vậy? Khiến ngươi thích hắn như vậy? Hôm
nay ta hỏi ngươi một lần, ngươi quả thực muốn đứng về phía lão tam?
không lo lắng nữa rồi?"
Sau một lúc lâu, một trận trầm mặc.
Tần Xuyên ha ha cười lên tiếng, xem ra tâm tình quả thực cũng không quá tệ, chỉ là càng chế nhạo nhiều hơn, toàn bộ sự tao nhã ngày thường đều mất
đi, như hồ ly: "Cũng được, ta vẫn là câu nói kia, sau này ta cùng với
lão tam bất luận là người nào thắng người nào thua, lúc nào cũng sẽ bảo
vệ tính mạng của ngươi. Kỳ thật lần này, nếu như ngươi không thật sự trở lại, cũng không phải là chuyện xấu, tuy nhiên ta sẽ có chút khổ sở,
nhưng ít ra cũng không hẳn là quá mức khó xử."
Vô Tà nhíu mày:
"Nếu như ta đoán không sai, năm đó phụ vương của ta bỗng nhiên phải
chuyển đi 3 quân Kim Lăng, khiến ta rời khỏi Biện Kinh hỗn loạn, kỳ thật trong đó có sự trợ giúp của ngươi đi? vì cái gì?"
Thái tử Tần
Xuyên, kỳ thật cũng là người mà Vô Tà không thể đoán ra, theo đạo lý,
giữa bọn họ, không có quá nhiều qua lại, lấy thân phận cùng địa vị cùng
lập trường của hắn, khẳng định không muốn nàng lưu lại trên đời này, làm chính bản thân mình gặp nhiều phiền toái như vậy, nhưng nhiều năm như
vậy, Tần Xuyên chính xác là chưa từng động qua nàng, Vô Tà thậm chí hoài nghi, ý định ban đầu của Tần Xuyên cũng cùng một dạng của Tần yến Quy, muốn nàng rời xa nơi này, ít nhất là cách Biện kinh
càng xa thì nàng càng an toàn, điều này làm cho Vô Tà nghĩ không ra, dù
sao thì Tần Xuyên cũng không có lí do phải làm như vậy, nàng còn sống,
vĩnh viễn là một uy hiếp đối với hắn.
"Vì cái gì a?" Tần Xuyên cũng cười, nhưng không có trả lời vấn đề của Vô Tà, trong mắt hắn dường như nhuộm lên men say.