Màn đêm phủ xuống,
trước Tĩnh vương phủ treo vải lụa trắng khắp nơi, càng trở nên u ám hơn, trong linh đường còn đặt chiếc quan tài
của Vô Tà, cả Vương phủ, cũng vắng lạnh làm cho người ta càng thêm sợ
hãi trong lòng, từng đợt gió lạnh bắt đầu thổi, càng thêm lạnh lẽo thấu
xương, khiến cho người trực đêm nhịn không được cũng phát run lên, đụng
phải một người.
"Vị ở phía đông kia, vẫn không có đi ra ngoài?" Gã sai vặt rùng mình một cái, run cầm cập vì lạnh.
"Cũng không hẳn đúng! Đều nói từ khi còn trẻ Ôn trắc phi chính là băng sơn mỹ nhân, quả thật không ngoài dự đoán, nghe nói khi tiểu vương gia xảy ra chuyện, Ôn trắc phí ở bên kia ngoảnh mặt
làm ngơ, một bước cũng không có đi ra khỏi phật đường của người." Tính
tình Ôn Thiển Nguyệt lạnh lùng yên tĩnh, thường ngày, hạ nhân hầu hạ
nàng cũng không dám tùy tiện quấy rầy, chứ đừng nói đến nói lén sau lưng chuyện của chủ tử, nhưng hôm nay trong vương phủ đã sớm rối loạn thành
một đoàn, tự nhiên không ai có thời gian để ý đến bọn họ.
"Nghe
nói lúc tiểu vương còn là thế tử, từng ở trước mặt mọi người tôn Ôn trắc phi làm mẫu phi." Gã sai vặt kia cảm thấy tiếc hận.
"Nói thì nói như thế, bất quá hôm nay xem ra, tình cảm mẹ con này thật sự cũng quá
cạn rồi, tiểu vương gia chết thê thảm vậy, Ôn trắc phi lại có thể suốt
ngày ở trong từ đường của mình, linh đường của tiểu vương gia đặt ở nơi
đây, người một lần cũng không có đến xem qua."
"không thể trách
được." Gã sai vặt kia lắc đầu: "Tĩnh vương phủ như vậy, suy bại cũng là
chuyện sớm hay muộn, sống đến bây giờ, cũng không coi là dễ dàng gì."
Vô Tà vừa mới từ chỗ Vân Nhiễm đi ra ngoài, liền nghe được bọn người làm
bàn luận đều không hay về chủ tử của mình, điều này làm cho Vô Tà giận
tái mặt, dưới chân cũng dừng lại, nàng vốn dĩ đối với chuyện quản giáo
người làm trong phủ không mấy quan tâm, tạo cho bọn hạ nhân trong phủ
thói quen không tốt, bàn luận về chủ tử
chính là điều không nên, bọn họ không muốn sống nữa sao?
"Vương gia?" Dung Hề thấp giọng gọi một tiếng.
Tâm tình Vô Tà buồn bực, hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại: "Đã chán sống, cắt lưỡi ném ra ngoài."
Dứt lời, Vô Tà liền mặt lạnh rời đi, lưu lại một mình Dung Hề đứng ngơ
ngác, trong lòng có một tia bi thương thoáng qua, từ nhỏ nàng nhìn Vô Tà lớn lên, tính tình Vô Tà mặc dù không thân thiện, nhưng cũng không phải là người có tâm tình lạnh nhạt, lòng dạ độc ác, nàng mặc dù còn nhỏ
nhưng trưởng thành sớm, từ nhỏ so với người khác nhiều hơn một phần trầm tĩnh, trầm lặng, nhưng cho tới bây giờ Dung Hề cũng biết được đứa bé
mình nhìn lớn lên từ nhỏ, vẫn có một phần ấm áp, chưa bao giờ coi mạng
con người là cỏ rác, mà hôm nay, trong phút chốc lại hạ lệnh muốn lấy
mạng của người khác, nhưng là lạnh lẽo cương quyết khiến cho nàng cảm
thấy có chút xa lạ.
Lần này nàng trở lại, trong lòng Dung Hề,
cũng không biết là tốt hay xấu... Có lẽ, Tuyên vương cũng đã sớm dự đoán được, sớm muộn cũng có một ngày, nàng sẽ trở nên khác trước, lạnh nhạt kiên cường hơn, cũng càng ngày càng mạnh
hơn, nhưng Vô tà như vậy, chưa chắc hắn bằng lòng gặp mặt.
Nhưng
Vô tà hạ lệnh, Dung Hề cũng không thể không nghe, nàng cúi đầu, đi theo
phía sau lưng Vô tà, Dung hề vừa đi, bóng tối bên trong vương phủ, có
mấy đạo bóng đen vô thanh vô thức rơi xuống, chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn, bóng đêm tĩnh lặng, dường như càng thêm vắng lạnh hơn.
Vô
Tà trực tiếp tới chỗ Ôn Thiển Nguyệt, quả nhiên, đèn trong phật đường
vẫn còn sáng, mơ hồ có thể thấy được thân hình thanh nhã đang đứng dậy
từ bồ đoàn, chẳng biết tại sao, từ khi biết Tần Yến Quy bỏ nàng đi, tâm
tình của nàng phiền muộn, giờ phút này ngửi thấy mùi đàn hương của phật
đường, gặp được Ôn Thiển Nguyệt, trong lòng không khỏi được trấn an, tựa như một con thú nhỏ được cất giấu ở trong lòng nàng đang cáu kỉnh, gặp
phải cản trở mà lui lại.
Sắc mặt Vô Tà như cũ, đẩy cửa đi vào, Dung Hề liền đợi ở bên ngoài, không cùng đi vào.
Bên trong phật đường, mấy ngọn nến được thắp sáng rực, ánh mắt phật tổ từ
trên cao mà nhìn xuống nàng, trong lòng Vô Tà không khỏi có chút hoảng
sợ, tiếp theo là cười khổ, quan tâm sẽ bị loạn, không nói chính xác là
sớm muộn có một ngày nàng sẽ vì Tần Yến Quy, chuyện gì cũng làm được,
bao gồm lợi dụng người khác, vứt bỏ chân tình của người khác đối với bản thân mình giống như giày rách?
Hình như Ôn Thiển Nguyệt đã sớm
biết Vô Tà sẽ trở lại, thấy nàng cũng không có nửa phần ngoài ý muốn,
lại có mấy phần thất vọng: "Tà nhi, ngươi đã đến rồi."
Trước mặt
Ôn Thiển Nguyệt, Vô Tà không còn giống như một con thú nhỏ cáu kỉnh bi
thương nữa, ngược lại yên tĩnh, hơi cúi đầu: "Mẫu phi, đã làm cho người
lo lắng buồn rầu."
Ánh mắt Ôn Thiển Nguyệt vô cùng trong vắt,
thản nhiên nhìn Vô Tà một cái, đột nhiên cười một tiếng: "Con ta chưa
chết, ta vì sao phải khổ sở? Nếu như ngươi gặp chuyện không may mắn, Tần yến Quy sao dám trở lại?"
Tính tình Ôn Thiển Nguyệt lạnh nhạt,
đối với Tần Yến Quy luôn luôn có thành kiến, mặc dù lời nói lần này có
phần lạnh lùng, nhưng ý nghĩa bên trong, không khỏi đau lòng cho Vô Tà.
Trong lòng Vô tà vừa động, cuối cùng mềm nhũn ra, Ôn Thiển Nguyệt nhìn nàng,
cuối cùng cũng khẽ thở dài: "Nếu như ngươi không trở về, hoặc thật sự
nằm trong quan tài kia, có lẽ ta còn bớt lo một chút."
Hai mắt Vô tà mở lớn, đáy mắt có chút mờ mịt, Ôn Thiển Nguyệt cũng không hề nhìn
nàng nữa, xoay người: "Nếu ngươi trở lại, ta cũng không nói được cái gì, con đường này chính là do ngươi chọn, vi sư đã sớm nói, Tần yến Quy
không phải là người tốt lành gì, khó có được hắn cho phép ngươi cuộc
sống tự do, ngươi lại không cảm kích, cứng rắn muốn tiếp tục qua lại với kẻ xấu, ngươi cần biết, chưa chắc hắn đã tiếp nhận tình cảm của ngươi."
Vô tà cắn môi, không có lên tiếng.
Ôn Thiển Nguyệt biết, trên thế gian này, ai cũng không thể hiểu Vô tà,
giống như năm đó, ai có thể khuyên được nàng một lòng cố chấp muốn gả
cho Tần Tĩnh đây?
"Thôi ngươi đi đi." Ôn Thiển Nguyệt ngồi lại bồ đoàn, nhắm mắt lại khảy chuỗi phật châu trong tay.
Vốn Vô tà lo lắng cho Ôn Thiển Nguyệt vì việc nàng gặp chuyện không may mà
lo lắng, trước mắt thấy nàng không có việc gì, trong lòng so với bất cứ
ai hiểu rõ, Vô tà cũng an tâm, rõ ràng nàng có ý muốn tiễn khách, Vô Tà
cũng không tiếp tục đợi nữa, không tiếng động lui xuống, nhiều năm như
vậy, nàng đối với Ôn Thiển Nguyệt, cũng như hầu hạ mẫu thân trưởng bối
vậy cung kính vâng lời.
Ra khỏi phật đường, Dung Hề liền lẳng
lặng đi tới, trong lúc nhất thời, cũng không biết Vô Tà muốn tính toán
gì, do dự, Dung Hề thấp giọng hỏi: "Vương gia, ngài cần gì làm khổ
mình."
Vô Tà là do Dung Hề nhìn lớn lên, tâm tư của nàng, Dung Hề dĩ nhiên hiểu được, nhìn tiểu vương gia lần này trở lại, nhất định là
bởi vì Tuyên vương, chẳng qua nếu tuyên vương dám làm như thế, tất nhiên cũng có biện pháp giải quyết, người như Tần Yến Quy, chưa bao giờ hắn
sẽ hành động theo cảm tính, hắn là người cực kì lí trí, coi như một số
việc, vượt ra khỏi dự tính của hắn, hắn cũng không phải là người thích
ngồi chờ chết.
Khóe môi Vô tà nhàn nhạt cong lên, thần sắc bình tĩnh khôn ngoan: "Dung Hề tỷ tỷ, các ngươi thế nào vẫn thấy ta khờ?"
Dung Hề lập tức bị hỏi lại.
"Từ khi ta ra đời, chính là một con cờ trong tay người khác, phụ vương bỏ
ta, đưa cho Tần Yến Quy biến thành một con cờ, hôm nay Tần Yến Quy cũng
bỏ ta, cũng cảm thấy ta không sử dụng được, cho nên mở lòng từ bi cho ta một con đường sống. Mà ta mười mấy năm làm Tần Vô tà, con cháu phụ
vương, chủ nhân của Tĩnh Vương phủ, hôm nay hắn muốn Tần Vô tà chết, Tần Vô tà trở thành linh vị, ta không quen giả thành người khác, cũng không thích bị người ta kêu đến thì đến, bị điều khiển. Lúc trước ta mặc cho
người ta định đoạt, trong lòng ta suy nghĩ, cứ như vậy mà trôi qua, ta
cũng lười đi tranh giành với nguời khác thứ gì. Nhưng bây giờ ta cảm
thấy trôi qua như vậy thật uất ức, hắn cảm thấy ta cái gì cũng sai, bỏ
mặc ta là hắn có lòng tốt với ta, giữ ta lại, đối với hắn cũng không có
chỗ dùng, ta cũng không cho hắn như ý nguyện. Tĩnh vương này, ta nhất
định làm, hoàng huynh kiêng kị ta, ta cũng muốn tiếp hắn đến cùng, một
già một trẻ, ngược lại làm cho ta tò mò, ai có thể sống được lâu hơn."
Nét mặt Vô Tà cười như không cười, trong nháy mắt, thậm chí làm cho Dung Hề hoài nghi, mình chưa bao giờ quen biết tiểu vương gia, thật ra thì
nàng, chưa bao giờ hiểu rõ được người...
"Vương gia..." Sắc mặt Dung Hề ngẩn ra, kinh sợ.
Vô Tà cười nhạo một tiếng nhếch nhếch môi: "Xem kìa, thì ra Dung Hề tỷ tỷ
cũng biết, chỉ có một mình ta không biết, đối với phụ vương, với Tần Yến Quy, cho tới bây giờ ta cũng chỉ là một con cờ, có đúng không?"
Dung Hề há miệng, không nói ra lời, lúc này đây Vô tà giương môi cười một
tiếng, hồn nhiên: "Thôi, bất kể phụ vương đối đãi với ta như thế nào,
lúc hắn sống đối xử với ta một cách yêu thương, ta cũng sẽ không đại
nghịch bất đạo, trách người.Ta cũng biết rõ, thủ đoạn Tần Yến Quy rất
khá, hắn muốn thay đổi thế cục trước mắt này, cũng chính là chuyện khi
nào hắn động thủ, bất quá..."
Ánh mắt Vô tà chợt lạnh đi, mi mắt rũ xuống, không có tiếp tục nói hết.
Tần Yến Quy che giấu thực lực, cũng nhất quán đối với mình tâm địa sắc đá,
tất nhiên hắn cũng không quan tâm đến cả người mình bị thương, hôm nay
thái tử vẫn còn bị giam cầm, bắt giữ này, Kiến đế cũng chỉ làm cho người khác nhìn thôi, nếu Tần Yến Quy gặp tình cảnh giống như hắn, Kiến đế
cho dù không làm gì hắn, nhưng tình cảnh của hắn sẽ không tốt hơn thái
tử đi, coi như bị giam lại, không cho thái y phát thuốc, mang xuống, hắn là muốn phế chân của mình hay sao?
"Mặc dù hoàng đế có lòng nghi ngờ đối với Tuyên vương, nhưng cuối cùng chuyện này bị đè xuống không
phát sinh, Tuyên vương bị giam lỏng ở nơi nào, tình huống hôm nay như
thế nào, sợ là tư gia cũng chưa chắc biết."
Vô tà gật đầu một cái: "Ta sẽ tự mình làm cho hoàng huynh đón Tuyên vương ra ngoài."
Dung Hề kinh ngạc: "Vương gia người có biện pháp giúp tuyên vương?"
Vô tà cười khổ: "Nhưng hắn biết, tất nhiên sẽ không nhìn ta một cách hòa
nhã, Tuyên vương người này....không phải là người dẫ thân cận."
Vẻ mặt kia của Vô tà, nói là cười khổ, nhưng cũng rất giảo hoạt mà đáng
yêu, chính Dung hề khi nghe được, cũng nhịn không được cười một tiếng:
"Vương gia nói đúng."
Vô Tà cười cười, nói với Dung Hề: "Dung Hề tỷ tỷ, ta muốn đi trước nhìn hắn một chút, ngươi đi theo ta."
"Dạ." Dung Hề thấp giọng đáp ứng.
...
Lò kim thú đốt than, gió đêm gào thét, một mùa đông ở Biện Kinh sắp sửa
bắt đầu vô cùng lạnh, may là đốt than, trong không khí vẫn rất lạnh lẽo.
Hằng năm Tần Thương ở trong doanh trại, dường như thành phủ đệ thứ hai
của thương tứ gia, trong bóng tối, một bóng đen lặng yên không một tiếng động xẹt qua, trong màn trướng, xuất hiện một cỗ hơi thở không thuộc về bản thân mình, Hằng năm Tần Thương dẫn binh, chớ thấy ngày thường tính
tình bộc trực thậm chí có chút thần kinh, nếu hắn thật sự là người như
vậy, cũng không thể nào sống đến tận bây giờ, tứ lang liều mạng, cũng
không phải hư danh nói đùa.
Bóng dáng Vô tà vừa mới tiến vào,
trong bóng tối, có thể nói là đưa tay không thấy năm ngón, đột nhiên Tần thương mở mắt, đáy mắt còn chút buồn ngủ, nhưng biến mất một cách nhanh chóng, dường như một lực đạo rất mạnh đánh tới, trong bóng tối, bóng
dáng Tần Thương nhanh như chớp, trên giường kia đã sớm không còn bóng
người, toát ra một luồng khí lạnh lẽo, dường như là hướng đến mặt Vô tà, vừa nhanh lại vừa chuẩn xác, giống như trong bóng tối này, hắn so với
người khác nhiều hơn một con mắt, một giây trước, rõ ràng vẫn còn nằm
trên chiếc giường kia, thân hình chợt lóe lên,không ngờ tới trong tay
cầm thêm một cây trường thương, ánh sáng của mặt trăng chiếu vào, hàn
quang chợt lóe, cơ hồ muốn xuyên thủng ót Vô tà.
Cũng không phải
lần đầu tiên Vô tà thấy Tần thương xuất thủ, bất luận là lần đó cứu
thoát nàng ra khỏi bọn cướp, hay là lần nàng đơn độc một mình đấu với
mãnh thú, thân thủ Tần Thương cực kỳ xinh đẹp, nhưng giống như hiện tại
cảnh giác quả quyết cùng phản ứng nhanh
như chớp, lần đầu tiên Vô Tà chân chính nhìn thấy.
Cũng may phản
ứng vô tà cực nhanh, mặc dù thương thế của nàng chưa lành, nhưng nàng
đối với Tần thương lại hiểu rõ, cũng đã sớm chuẩn bị, dường như là thân
hình chợt lóe lên, tránh thoát được mũi đao của Tần thương, nhảy lên
cao, đứng ở trên cây trường thương, giọng nói véo von ở trong bóng tối
vang lên: "Tần thương."
Tần Thương sững sờ, giống như đang nằm
mơ, trong một giây kia nghe được âm thanh của Vô tà, cả người liền ngây
dại, khắp người uy phòng cùng ác liệt lúc trước, chỉ trong thoáng chốc,
mà biến mất, thậm chí còn duy trì động tác cầm trường thương cho Vô tà
đứng, không thể tin được mà nói một câu: "Tiểu Vô tà?"
Vô Tà nhẹ nhàng bay xuống khỏi cây trường thương, tiến thêm mấy bước, lẳng lặng nói: "Là ta."
"Ngươi như thế nào..." Tần thương thốt lên, tràn đầy kinh ngạc, tất nhiên đối
với sự trở lại của Vô tà, mà còn xuất hiện ở đây cảm thấy thực sự ngoài ý muốn.
"Thế nào không có giả chết, ngược lại trở về? " Vô tà nói tiếp lời hắn chưa nói xong, giọng điệu chế nhạo.
Tần thương nhất thời cứng họng, là bị đoán trúng không biết phải nói sau
xấu hổ không chịu nổi, nhưng khó che giấu sự kinh ngạc, khi thấy vô tà
xuất hiện trước mặt hắn, vẫn là mừng rỡ không thôi, mới lúc nãy còn là
một tứ gia uy phong lẫm liệt, đột nhiên giống như một kẻ ngu mà ngây
người, ở trước mặt Vô tà, ngay cả nói cũng không nói được.
Tần
Thương cất trường thương, phẫn nộ cười hai tiếng, muốn đi đốt đèn lên,
bị Vô tà ngăn lại, làm cho Tần Thương cảm giác là lạ, không biết tại
sao, trong bóng tối, hai người ở chung một màn trướng, nhưng lại làm cho hắn có cảm giác khẩn trương cùng bất an, vì muốn hòa hoãn lại tâm tình
kì lạ cũng bản thân, Tần thương liền nói: "Tiểu Vô Tà, sao ngươi lại tới đây?"
Mặc dù Vô tà không để cho Tần thương đốt đèn, nhưng ánh
mắt hai người rất tốt, dĩ nhiên có thể thấy được đối phương, cũng thấy
được sự tiều tụy của hắn, ngay cả râu mọc ra cũng không có cạo đi.
"Ta vừa mới trở lại, tự nhiên muốn đi gặp Tuyên vương một chút." Vô Tà
giương môi, trong lời nói hàm chứa một chút cảm xúc: "Cũng không cô phụ
hắn đối với ta nhiều năm "dạy bảo"."
Hai chữ "dạy bảo" này, cắn
răng thật chặc, Tần thương nghe được nhịn không được mà run lên, sờ sờ
mũi một cái, sắc mặt có chút khó xử: "Tiểu Vô Tà, Tam ca hắn... Nói vậy
ngươi cũng biết, phụ hoàng giam lỏng tam ca, cũng không nói cho ai biết
cuối cùng tam ca được giấu ở nơi nào, huống chi ta cùng với tam ca quan
hệ thân thiết, phụ hoàng làm sao không biết được chuyện đó chứ?"
Tần Thương cũng không phải nói dối, Kiến đế sinh lòng nghi ngờ đối với Tần Yến Quy, tự
nhiên cũng sẽ đề phòng Tần thương.
Không ngờ khi Vô Tà nghe xong, chợt cười lên một tiếng, nụ cười kia mang theo sự giễu cợt, cực kỳ
giống Tần Yến Quy: "Tần thương đừng nói ngươi không biết hắn ỏ đâu, hắn
là một người thần thông quản đại..."
Lời này của Vô Tà, nồng đậm giễu cợt, cũng không biết là chế giễu tần thương hay là đang giễu cợt Tần Yến Quy.
Sắc mặt Tần Thương hơi ngừng lại, có chút đỏ bừng, ánh mắt nhịn không được
mà tránh né đứng dậy, không chịu được Vô Tà người này gây sự, thứ hai là chuyện của Tuyên vương Tần Yến Quy, làm cho người ta có chút chịu không nổi: "Tiểu Vô Tà, ngươi đừng trách ta, đó là ý của tam ca... tam ca
hắn..."
Tam ca tự có tính tóan riêng của hắn, Tần Yến Quy quyết
sẽ không dễ dàng thua như vậy, đã nhiều năm qua, hắn là hạng người gì,
trong lòng tần Thương là rõ ràng nhất, mắc dù hắn chưa bao giờ hiểu quá
rõ về tam ca, nhưng hắn sùng bái tam ca một cách mù quáng cùng tin
tưởng, không cần biết quá nhiều, chỉ cần biết, chỉ cần là chuyện Tần Yến Quy muốn làm, không gì là không thể làm được. Một người mạnh mẽ như
vậy, làm sao có thể dễ dàng chịu thua ở nơi này đây.
Sau khi Vô Tà nghe xong chợt cười lạnh: "Vậy ta liền xông vào nơi quan trọng của thiên lao."
"Ngươi..." Tần Thương bị Vô tà chọc giận đến nghẹn đỏ mặt, tiểu tử thúi này, rõ
ràng chính là kích thích hắn, hồi lâu, tần thương cuối cùng cũng hướng
Vô Tà thỏa hiệp: "Được rồi được rồi, ta dẫn ngươi đi, ta dẫn ngươi đi!
ngươi thật là, tức chết ta rồi!"
Tiểu tử thúi này, rõ ràng trước
khi đến đã có chuẩn bị trước mà, ngay cả nhà lao ở đâu cũng đóan ra
được, cho dù là ai cũng không nghĩ đến, kiến đế sẽ giam Tuyên vương ở
nơi quan trọng trong thiên lao, nàng dường như sớm đã đoán được tựa như
tiện thể, cũng đoán ra là Tần Thương hắn có biện pháp ra vào thiên lao
tự do.
Tần Thương buồn bực mà dẫn Vô Tà đi, bởi vì ý tứ của Tần
Yến Quy, chính là Tần Thương muốn gặp hắn, một lần cũng chưa từng tự
tiện tiến vào thiên lao, lần này lại mang theo cả Vô Tà, Tần Thương nhắm mắt lại, cũng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt lạnh như băng cùng nguy
hiểm của tam ca hắn....
Thiên lao vắng lạnh, không tiến vào, có thể ngửi được mùi vị ẩm mốc, hôi thối, huống chi chính bản thân là ở trong đó?
Trong nhà lao, trên mặt đất bẩn thiểu cùng ẩm ướt, không khí lạnh thấu xương
cùng vắng lặng, đừng nói là con người, ngay cả những sinh vật như chuột
gian, cũng không thấy được.
Không khí xung quanh trầm lặng lại nặng nề, áp lực đến nỗi
người ta không thể thở được, hai người canh gác đứng trước cổng nhà lao, ánh mắt đề phòng mà nhìn chằm chằm người treo trên giây thừng kia, tuy
rằng hai tay người nọ bị treo lên cao, hai chân cũng bị xích lại, tóc
tai tán loạn trên gương mặt tuấn tú, ngay cả như vậy, ngươi kia vẫn một
thân cao quý cùng uy nghi, vẫn như cũ làm cho người ta cảm thấy khí thế
hơn người, không dám mạo phạm.
Rõ ràng trong tình cảnh cùng cảnh
vật như vậy, nhưng ánh mắt của hắn lại bình tĩnh cùng lạnh nhạt, thậm
chí cao nhã không thể khinh nhờn, chật vật như vậy, giống như không phải ở trên người của hắn, thong dong lạnh nhạt, làm cho người ta cảm thấy
có chút không thể tin được, người nọ phải là tàn nhẫn như thế nào, mới
có thể đối với cả người mình bị thương cũng không có nữa phần thương
xót, thậm chí ngay cả chân mày cũng chưa từng nhăn lại một cái?
Xuống địa ngục tu la, bản thân lại là la sát, ngoan độc tới cực điểm...