Vô Tà trở lại sau khi đi lấy áo, thấy trong rừng có động tĩnh, dường như có thứ gì chui vào
rừng cây hạnh nơi bị bóng tối bao trùm, sau đó
trong giây lát liền rời đi, biến mất không thấy, cũng không suy nghĩ
nhiều, ôm cái áo ấm chạy về phía Tần Yến Quy.
Tần Yến Quy vẫn
ngồi tại chỗ cũ nơi Vô Tà dìu hắn ngồi xuống lúc trước, chưa từng nhúc
nhích khỏi vị trí, Vô Tà choàng áo ấm lên người Tần Yến Quy, Tần Yến Quy nghiêng đầu, thấy là Vô Tà, khuôn mặt tuấn tú như phủ một tầng lạnh lẽo lên, lúc này mới có chút ôn hòa: "Chúng ta trở về thôi."
Vô Tà
nghi hoặc, nhưng thấy sắc mặt Tần Yến Quy có vẻ uể oải, biết rằng hôm
nay hắn nhất định rất mệt mỏi, vì dọn dẹp cuộc diện rối rắm do nàng tạo
ra, cũng đã làm cho hắn bận rộn thật lâu rồi, nghĩ như thế, Vô Tà cũng
không nói thêm điều gì, gật đầu một cái, lại gần thân thể Tần Yến Quy,
muốn dìu hắn.
Tần Yến Quy cũng để mặc cho Vô Tà giúp đỡ, hai người từ từ đi về, Vô Tà ngẩng đầu lên hỏi thăm hắn: "Rừng hạnh không đẹp sao?"
Tần Yến Quy có chút sững sờ, sau đó gật đầu: "Đẹp mắt."
"Đẹp mắt thì tại sao ngươi lại mất hứng?" Vô Tà rất ít khi nói chuyện như
vậy với Tần Yến Quy, trong mắt của Tần Yến Quy, nàng tựa như là một đứa
bé, tuy rằng ông cụ non, nhưng đứa trẻ vẫn chính là đứa trẻ, nhưng hôm
nay đang nói chuyện với nàng, cặp mắt trong trẻo kia, thật giống như
muốn nhìn thấu người khác vậy.
Trên mặt Tần Yến Quy không có quá nhiều biến đổi, chỉ cúi đầu mà trầm giọng nói tiếp: "Vì sao nói như vậy."
Vô Tà giơ tay lên, muốn chạm vào phần lông mày đang nhăn lại của Tần Yến
Quy, tay còn chưa chạm đến lông mày, đã bị hắn theo bản năng mà ngăn
lại, tay Vô Tà liền rơi vào lòng bàn tay hơi lạnh của Tần Yến Quy, hai
người lập tức sững sờ, tuy thường hay bị hắn cự tuyệt, nhưng trong lòng
Vô Tà lại sớm hình thành thói quen, cũng không để ở trong lòng, cũng
không cảm thấy lúng túng khi tay bị hắn giữ lại ở giữa không trung, cặp
mắt đen láy xinh đẹp mà trầm tĩnh kia, xuyên qua bàn tay của hai người,
rơi xuống phần lông mày của Tần Yến Quy: "Tâm tình của ngươi, người khác có thể đoán không ra, từ nhỏ ta đã vây quanh ngươi, kiêng dè ngươi,
phòng bị ngươi, mỗi một chuyện, nhờ cậy ngươi, suy đoán ngươi, hoặc
là... Đuổi theo ngươi, luôn không thể tự chủ mà quan tâm mỗi một chuyện
của ngươi, đã sớm luyện được bản lãnh đặc biệt để đối phó với ngươi đó
là hỏa nhãn kim tinh."
Tần Yến Quy bất động thanh sắc buông lỏng
tay của Vô Tà, làm như không hề nghe thấy, khóe môi nhàn nhạt nhếch lên: "Vẫn còn con nít."
Một tiếng đứa bé này, trong giọng điệu tràn
ngập sự bất đắc dĩ, lòng dạ Tần Yến Quy thâm sâu khó đoán, tâm địa vừa
lạnh lùng vừa cứng rắn, ý chí sắt đá với chính bản thân, xuống tay với
người khác thì không chút lòng thương hại nào, người như hắn hầu như
không có nhược điểm, cũng không biết đến cuối cùng thứ gì có thể bắt
buộc hắn đi vào khuôn khổ, duy nhất hôm nay làm cho hắn có chút lo sợ,
đại khái chính là Vô Tà trực tiếp đi gây sự với người khác.
Vô Tà không lưu tâm mà thu tay về, cũng không tranh cãi cùng hắn, khóe miệng
không tự chủ mà nâng lên: "Vậy cũng đúng, hôm nay vị đại nương kia muốn
dạy ta nấu cơm, bọn họ có thể thấy được người tuyệt thế vô song như
ngươi không thể làm được những chuyện này, trong lòng còn cảm thấy,
ngươi mang theo ta đây là một đứa bé bỏ trốn cái gì cũng không biết làm, rất cực khổ, thân thể bị thương cũng không sao, còn phải chăm sóc ta."
Qủa thực, đừng nói là đối với đôi phu phụ già kia, chính xác là quen biết
với Tần Yến Quy nhiều năm như vậy, tuy biết hắn đường đường là Tuyên
Vương không gì không làm được, chuyện gì cũng không làm khó được hắn,
nhưng cũng không biết hắn vẫn có thể làm ra được thức ăn, làm Vô Tà giật mình nhất chính là cái đó.
"Chỉ một lần này." Tần Yến Quy bình
tĩnh trả lời, thấy Vô Tà không hiểu, cuối cùng bất đắc dĩ mà thở dài, có chút dỡ khóc dỡ cười: "Vô Tà, hôm nay là sinh nhật của ngươi."
Vô Tà sửng sốt, hôm nay... là sinh nhật của nàng?
Nàng kinh ngạc nhìn về phía Tần Yến Quy, trước nay chưa từng kinh ngạc, thậm chí không nói nên lời.
Đúng rồi, lúc này năm trước, trong tĩnh vương phủ luôn là ca múa mừng cảnh
thái bình, ồn ào nhộn nhịp suốt đêm, cực kì xa hoa, hàng năm nàng phô
trương, chỉ làm cho quốc khố không thể chịu nổi việc thẳng tay vung tiền bừa bãi như vậy được, ồn ào cùng náo nhiệt năm ấy, vì chừa mặt mũi cho
nàng, Kiến đế sẽ phái người đưa quà sinh nhật tới, nàng tự nhiên cũng sẽ thu gom những thứ thiên hạ kỳ trân của đám hoàng chất kia, chỉ là sinh
nhật hàng năm của nàng, phụ vương không còn, sư phụ lại là người thanh
tâm quả dục, không thích náo nhiệt, có lúc Tần Thương sẽ mang theo lễ
vật đến chúc mừng nàng, sinh nhật mọi năm của nàng, tất cả chỉ toàn ồn
ào náo nhiệt, trong lòng lại tràn đầy cô đơn.
Mà sinh nhật năm
nay, người không bao giờ xuất hiện ở Tĩnh vương phủ của nàng Tuyên
vương, nàng còn cho rằng hắn chưa từng để ở trong lòng, vốn dĩ sẽ không
biết sinh nhật của nàng là khi nào...
Thấy bộ dạng này của nàng,
Tần Yến Quy liền biết trong lòng Vô Tà suy nghĩ việc gì, nhẹ nhàng lắc
đầu một cái, cũng không giải thích nhiều, ánh mắt thâm thúy, có chút ngụ ý: "Vô Tà, nếu ngươi là con gái gia đình bình thường, ở tuổi này,
phong nhã đào hoa, khoảng hai năm nữa, người đến cầu hôn nhất định nối
liền không dứt. Nếu ngươi yêu thích, có thể đi du ngoạn khắp nơi trên
thiên hạ, nếu mệt mỏi, cũng có thể ở trước nhà trồng một rừng cây, thêm
chút hoa. Chẳng phải đây là ý muốn của ngươi sao?"
Sắc mặt Vô Tà nhìn không được tốt lắm, Tần Yến Quy cũng không còn nói, khi
đang nói chuyện, hai người liền trở lại trong phòng trống mà đôi vợ
chồng già chừa lại cho bọn họ, sắc trời đã tối, đôi vợ chồng già bận rộn cả ngày đã sớm đi nghỉ ngơi, Vô Tà đỡ Tần Yến
Quy vào phòng, giờ phút này đây, đối mặt với họ là một chiếc giường lớn, Vô Tà có chút ngượng ngùng, ngược lại Tần Yến Quy có vẻ tự nhiên, không nói thêm gì.
Vô Tà oán hận, đỡ Tần Yến Quy ngồi xuống bên mép
giường, sau đó lo sợ không yên mà lui về phía sau, cúi đầu: "Ta....ta
nằm ở trên mặt đất."
Tần Yến Quy cũng không có ngăn cản, cả người Vô Tà buồn bực hắn giọng vội vàng trải chăn đệm lên mặt đất, còn hắn
chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, dùng ánh mắt thâm sâu không thấy đáy chăm chú
nhìn nhất cử nhất động của nàng, nét mặt tuấn tú kia trước sau như một
ưu nhã khó lường, ung dung mà lại tự nhiên, tựa như làn gió, thanh nhã
đạm bạc.
Nhìn Vô Tà giằng co nửa ngày, lúc này Tần Yến Quy mới
động thủ, thuận tay lấy cái chén gần hắn trên bàn, rót cho Vô Tà một
chén nước, Vô Tà đứng lên, nhìn thấy chén nước được đặt trên mặt bàn,
nét mặt nàng cổ quái nâng mắt lên nhìn Tần Yến Quy, ánh mắt của Tần Yến
Quy cũng nhàn nhạt rơi trên người nàng, không bị chút ảnh hưởng nào.
Bởi vì lời nói lúc trước của Tần Yến Quy, Vô Tà đối với Tần Yến Quy sinh
lòng nghi ngờ, đối với hành động rót chén nước này cho nàng của Tần Yến
Quy, nàng không thể không để tâm, nghi ngờ bưng chén lên, sắc mặt không
đổi ngửi một cái, lỗ mũi nhạy bén của nàng cũng không phát hiện ra bất
cứ điều bất ổn gì, liền ngửa đầu ra uống, không ngờ lúc mới vừa uống
xong, chén nước cũng mới vừa để xuống, Vô Tà liền cảm thấy đầu óc choáng váng, sự vật trước mắt mơ hồ, ngay cả bóng dáng của Tần Yến Quy cũng
biến thành nhiều người.
Vô Tà trợn to hai mắt, không thể tin được mà nhìn chằm chằm Tần Yến Quy, nhưng trước mắt là có đến mấy Tần Yến
Quy, Vô Tà cố gắng trợn tròn hai mắt, cũng không biết là có trừng đúng
phương hướng rồi hay không, nàng giống như nhìn thấy ánh mắt của hắn, không chút giật mình, vẫn như cũ thong dong bình
tĩnh như vậy, Vô Tà thậm chí không biết mình đã lưu tâm, Tần Yến Quy lại vừa nói, nhưng nhìn phản ứng giờ phút này của hắn, Vô Tà dám khẳng
định, nhất định là hắn làm cho nàng thành như thế.
"Ngươi..." Vô
Tà chỉ cảm thấy tay chân như nhũn ra, cả người giống như sẽ ngã xuống
ngay lập tức, nàng chớp mắt một cái, dường như nhìn thấy nam tử trước
mắt hình như có chút bất đắc dĩ khẽ thở dài, đưa đỡ nàng đang nghiêng
người té xuống, Tần Yến Quy đặt Vô Tà lên chiếc giường hẹp, lại cực kỳ
tự nhiên đắp chăn cho nàng, đắp chăn xong liền muốn đứng dậy, tay áo bị
giữ chặt, Vô Tà níu lại nhất quyết không buông.
Trong lòng Vô Tà
đang tức giận, vừa bất ngờ lại không chắc chắn, lại thấy Tần Yến Quy
lẳng lặng nhìn mình, từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt hắn
thâm thúy, làm cho người ta không nhìn ra tâm
tình của hắn, hắn nhẹ nhàng gỡ tay Vô Tà ra khỏi tay áo của mình xuống,
dịu dàng cầm lấy bàn tay của nàng, sau đó bỏ lại vào trong chăn, trầm
giọng, giọng nói có chút ý dịu dàng dụ dỗ nàng: "Vô Tà, chưa tới hai
ngày nữa, quả hạnh sẽ chín, ngươi không ngại đợi thêm mấy ngày nữa."
Vô Tà không hiểu Tần Yến Quy có ý gì, nhưng trong lòng nàng cảm thấy bất
an, còn muốn nói thêm gì nữa, đầu liền ngã xuống, mê man bất tỉnh.
Thấy Vô Tà cuối cùng cũng ngủ, bóng dáng cao gầy của Tần Yến Quy lẳng lặng
đứng trước giường của Vô Tà, Trầm mặc không nói, ngắm nhìn
khuôn mặt đang nhăn lại khi ngủ của nàng thật
lâu, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, hồi lâu, hắn mới chậm rãi
thu hồi tầm mắt, khẽ thở dài, sau đó xoay người, từng bước từng bước
chậm chạp, nhưng lại dứt khoát mà đi ra ngoài.
Lần này Tần Yến
Quy đi, đến sáng cũng không thấy quay lại, Vô Tà khi ngủ cực kì không
yên ổn, cố gắng từ trong giấc ngủ tỉnh lại, nhưng nàng vẫn là tỉnh lại
vào ngày hôm sau.
Đôi vợ chồng già kia cũng cảm thấy ngoài ý
muốn, không hiểu tại sao hai người đang tốt lành, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, Vô Tà tỉnh lại, liền biết chắc chắn Tần Yến Quy không trở
lại, hắn cuối cùng vẫn nuốt lời, mặc dù rõ ràng hắn có nói, đợi quả hạnh chín, bọn họ sẽ cùng nhau trở về, nhưng trước mắt, ý tứ của hắn là
không muốn dẫn nàng trở về, thậm chí bỏ nàng một mình ở lại đây, chẳng
qua là Tần Yến Quy không ngờ tới, Vô Tà có ý chí mạnh mẽ, từ trong giấc
ngủ mê man mà tự tỉnh lại.
Vô Tà cũng không giải thích cái gì,
nói lời cảm ơn đối với đôi vợ chồng già vì đã có lòng tốt cứu giúp bọn
họ, nói cáo từ, xanh mặt đuổi theo, giữa núi rừng lại không có ngựa,
Truy Nguyệt cũng không ở đây, trên người Vô Tà dược lực cũng bắt đầu
lui, một đường lảo đảo, long đong mệt mỏi, tốc độ lại chậm, còn ở trong
núi rừng không thể ra ngoài được.
Không biết bao lâu, một chiếc
xe ngựa từ phía sau nàng đi tới, hết sức chậm chạp lại không chút để ý,
sắc mặt Vô Tà vui mừng xoay người lại nhìn, liền cảm thấy kinh ngạc,
chiếc xe ngựa kia thật sự rất mộc mạc, vải bố trước xe giống như được
mua một cách tùy ý ở trong chợ, cũng không có người đánh xe ở phía
trước, chỉ có hai con hươu đen lười biếng kéo xe ngựa, hết sức hiếm
thấy.
Ở một nơi hoang vắng như vậy, hai con hươu đen lôi kéo
chiếc xe ngựa kia chậm rãi nhích tới gần Vô Tà, Vô Tà vừa muốn mở miệng, hai con hươu kia giống như hiểu được ý người, ánh mắt tròn vo kia lười
biếng liếc nhìn nàng một cái, sau đó chậm rãi dừng bước, xe dừng lại,
người bên trong xe liền có động tĩnh, một trận gió trong núi nổi lên
nâng chiếc màn che màu xám, vén một góc của chúng lên, trong không khí
liền truyền đến mùi vị rượu mà Vô Tà không xa lạ lắm, phân tán ở trong
gió.
Vô Tà ngẩn người: "Lâm Uyên?"
Nghe được tiếng gọi
này, người bên trong tựa hồ cũng tỉnh lại, ngồi dậy, vén rèm lên, quả
nhiên, đập vào mắt chính là một thân hồng bào tiêu sái xinh đẹp cùng một đầu tóc trắng, mặc dù mắt hắn vẫn còn lim dim buồn ngủ, bộ dáng vừa mới tỉnh lại hết sức lười biếng, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng quần áo nông
thôn vải thô hết sức chật vật của dã nha đầu Vô Tà mặc lúc này, cũng không có nửa phần ngoài ý muốn, giống như liếc mắt một cái liền ngay lập tức nhận ra nàng, không thấy làm ra vẻ ta đây,
mặt mày có chút ý cười phiêu đãng: "Vô Tà, là ngươi, thật đúng lúc, lên
xe đi, vi huynh tiễn ngươi một đoạn?"
Nói ra cũng thật kì lạ, Vô
Tà quen biến Tần Lâm Uyên tuy đã lâu, nhưng chân chính tiếp xúc cũng
không được mấy lần, nhưng có người chính là như thế, lần đầu gặp mặt,
thật giống như đã sớm quen biết, cũng không có nửa phần ngại ngùng cùng
khó chịu, chỉ làm cho người ta cảm thấy an tâm cùng vừa lòng.
Dĩ
nhiên là Vô Tà đáp ứng, ngồi lên xe, xe ngựa này đơn sơ, bất quá cũng
chứa được hai người bọn họ, Tần Lâm Uyên thích rượu, vì thế ở trong xe,
cũng tràn đầy rượu, mà trên người hắn cũng là quần áo rộng thùng thình,
mặc dù thấy Vô Tà lên xe, nhưng cũng không có coi nàng là người ngoài,
vẫn như cũ hành động tùy ý, tóc rối bù, dáng vẻ lười biếng tùy ý, rất là tiêu sái.
Tần Lâm Uyên không hỏi vì sao nàng lại ở chỗ này, cũng không hỏi vì sao nàng lại ăn mặc như thế này, lại chật vật như thế, hắn chưa bao giờ hỏi nàng những chuyện nàng đã gặp phải, dường như hắn
trước sau như một vẫn đơn độc một mình, chỉ bàn về chuyện trăng gió, còn lại, cái gì cũng không quan tâm, chẳng qua là hỏi Vô Tà một câu: "Vô
Tà, ngươi đứa bé này muốn đi hướng nào?"
Vô Tà liền trả lời: "Hồi kinh."
"Thật là đúng lúc, ta với ngươi thế nhưng lại đi cùng một chỗ." Mặc dù ngoài
miệng Tần Lâm Uyên nói như vậy, thế nhưng khóe mắt lại có ý cười, không
có nửa phần ngoài ý muốn.
Vô Tà hơi kinh ngạc: "Lâm Uyên huynh cũng muốn hồi kinh?"
Hai mắt hẹp dài của Tần Lâm Uyên hơi híp lại, tỳ ý tự nhiên, nở một nụ cười như có như không: "Ta có một người bạn cũ, rất hợp ý ta, chỉ tiếc bất
hạnh, nàng là người trong kinh thành, ta đi
chuyến này, vốn là muốn tiễn nàng một đoạn, đi đến trước linh cữu của
nàng, đưa mấy vò rượu ngon, cũng muốn nàng trên hoàng tuyền không quá
tĩnh mịch, thuận tiện một lần gặp nàng, bộ dáng sau khi chết, nhưng lại
chân thật là nàng, cũng tránh cho khi qua đời hồn phách đến cầu nại hà,
động tam sinh, điện Diêm vương vẫn không phải thật sự là nàng."
"Vốn là" muốn tiễn nàng một đoạn?" Vô Tà ngước mắt, không biết ý của hắn là gì, chẳng lẽ là thay đổi chủ ý?
Tần Lâm Uyên nhàn nhã nằm trên nhuyễn tháp, nở nụ cười khẽ: "Là bạn cũ của
ta, là một quý nhân, chính là Tiểu Vương gia Tĩnh Vương phủ, hôm nay là
bảy ngày đầu của nàng, ngày hạ táng quan tài, xem ra hôm nay, ta cũng
không cần đi một chuyến này. Không biết Vô Tà ngươi có biết vị bạn cũ
của ta không?"
Vô Tà biến sắc, trong lòng muôn vàn suy nghĩ,
nhếch môi, cau mày, sắc mặt khó coi: "Hắn là muốn ta giả chết..... hắn
cuối cùng là muốn bỏ ta...."
Tần Lâm Uyên ý vị sâu xa nhìn nàng
một cái, mặc dù hắn phóng khoáng ngông ngênh, không để ý đến mọi chuyện, cũng không câu nệ tiểu tiết, nhưng hắn ngày xưa, rốt cuộc vẫn là một
người có mưu lược, thông hiểu mọi thứ, Vô Tà tại sao lại nói lời như
vậy, hắn làm sao có thể không hiểu?
"Đây là tâm ý của hắn. ngươi
làm sao lại không nghe theo đây? Quyền thế, vinh hoa, tuy là mê người,
nhưng ở chỗ này lâu rồi, lại giống như một cái quan tài, cuối cùng sẽ có một ngày, không chôn cất thân thể của người, thì cũng giam giữ linh hồn của ngươi, đây cũng coi như là một cơ hội tốt, không bằng bỏ qua những
rối loạn kia, thiên hạ này tự nhiên, tự do tự tại rất đáng quý, so với
vinh hoa phú quý kia, tất nhiên hết sức đáng trân trọng. Ngược lại hắn
so với ngươi nhìn ra được một chút, khăng khăng một mực, ngươi thì ngược lại." Tần Lâm Uyên tựa như đắm chìm trong trăng gió núi sông, vì Vô Tà
nói ra những lời khuyên này, đã là không dễ: "Vì vậy rời đi, Tiểu tĩnh
vương liền cùng ngươi không có liên quan, ngươi chính là ngươi, cũng
không phải không tốt."
Giống như lời Tần Yến Quy nói, sắc mặt Vô Tà ảm đạm, thì ra ý từ lần này của hắn cùng Tần Lâm Uyên không sai biệt.
Vô Tà biết, lần này Tần Lâm Uyên khuyên nàng, là có ý tốt.
Nhìn bộ dáng như vậy của Vô Tà, liền biết không khuyên nổi, Tần Lâm Uyên
cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, giống như đã đoán được từ sớm kết quả như thế này, chẳng qua là khuyên cùng không khuyên, cùng kết
quả này không có liên quan, khuyên, đây chính là tâm ý của hắn, kết quả
thì, không phải thứ hắn quan tâm.
"Lão tam rất khó khăn, hắn đưa
cho ngươi, hắn có thể cho ngươi một lễ vật trân quý nhất so với tất cả
quà tặng." Trong miệng Tần Lâm Uyên nói, dĩ nhiên là tự do, cùng bình
thường, chỉ là phần lễ vật mà Tần Yến Quy đưa cho nàng lần này, nha đầu
này chưa chắc có thể thừa nhận chuyện hắn đã làm, Tần Lâm Uyên nhìn Vô
Tà một cái, ý vị sâu xa: "Ý định của hắn là muốn ngươi rời xa khỏi kinh
thành, đợi bảy ngày của ngươi qua rồi, nhiều người nhìn thấy, mọi người
sẽ đều biết Tiểu Tĩnh vương đã chết, cho dù ngươi có trở về..."
Mặc dù Tần Lâm Uyên không nói tiếp, nhưng trong lòng Vô Tà rất rõ ràng, với tính tình của Tần Yến Quy, cho dù hắn trở về, hắn cũng sẽ không để ý
đến nàng, đại khái hắn sẽ nói nàng là thân phận nữ nhi, người nào có thể tin được đường đường là một Tiểu Tĩnh vương, sẽ là một nữ nhi? Chỉ cho
là nàng bị ma quỷ ám nói điên nói khùng mà thôi, lần này hắn quyết tâm
muốn bỏ nàng.
"Sau khi hắn hồi kinh sẽ như thế nào?" Sắc mặt Vô Tà vô cùng khó coi.
Tần Lâm Uyên sớm đã biết được kết cục như thế này, cũng không cảm thấy tiếc hận, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Vi
huynh xưa nay bại hoại, những lời này, cũng chẳng quan hệ tới ta, nhưng
ngươi vừa hỏi, liền cũng được, nói cho cùng lần này lão tam trở về lành
ít dữ nhiều...Khó có khi hắn sẽ vì người khác buông tha bản thân mình."