Trời xuân se lạnh, cỏ cây còn có chút ảm đạm,
miễn cưỡng, không nhanh không chậm mọc lên vài chồi non. Hôm nay, trên
triều đình, không khí khẩn trương, người người cảm thấy lo lắng, chỉ có
phủ Tuyên vương giống như hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, đứng sừng
sững ở trung tâm quyền lực là kinh đô Biện Kinh, lại độc lập bên ngoài
bầu không khí lo lắng bao phủ cả bầu trời kinh thành, giống như cho dù
bên ngoài xảy ra biến cố kinh thiên động địa như thế nào, thì đối với
người trong vương phủ, thậm chí là từng cọng cây ngọn cỏ của vương phủ,
không có chút ảnh hưởng nào.
Tần Yến Quy không vào cung thượng
triều, cũng không mặc vương bào, chỉ mặc một bộ thường phục lười biếng,
bên ngoài khoác một cái áo lông cáo trên vai. Hắn giống như hoàn toàn
thờ ơ với chuyện bên ngoài, chỉ ngồi tại trường đình trong vườn hoa,
nâng lên, hạ xuống, một mình chơi đùa mấy quân cờ trắng đen trên bàn cờ, những quân cờ màu trắng - đen giăng khắp nơi này, đánh chiếm lẫn nhau,
người đánh cờ nhìn như tùy tâm, nhưng mỗi một bước đều là sát chiêu cùng tìm đường sống trong chỗ chết, mỗi một lần cũng sẽ làm người ta cảm
thấy thế cờ khó lường, đã mất đi đại thế, trong trường hợp đó, người
chơi cờ cũng vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh, giơ tay lên rơi xuống
giữa, tựa như đang làm một cái sẽ tìm thường bất quá chuyện nhỏ, chưa
từng thấy hắn có bao nhiêu do dự cùng khó khăn, mỗi một bước, rồi lại
lần nữa làm người ta nhìn mà than thở, không chỉ là cảm thán này cuộc cờ khắp nơi đặc sắc tuyệt diệu, càng thêm cảm thán người đi nước cờ này có tâm tư kín đáo, quyết định quả quyết, tuyệt không dài dòng dây dưa,
cũng không có nửa phần do dự mà dừng lại, giống như tính tình của hắn. . .
Quận Chu dong binh tạo phản, Quận vương quận Chu - Chu Bá Dũng ở trước mặt mười mấy vạn tướng sĩ, cung kính và thành kính giao Hổ Phù
cho "chân long thiên tử" Tần Vô Tà, có rất nhiều người chống đối, nhưng
trong vòng nửa tháng ngắn ngủn, không biết Tần Vô Tà dùng cách nào, lấy
thế lôi đình, dưới sự ủng hộ của Chu Bá Dũng, thành người thống trị chân chân chính chính của quận Chu, mười mấy vạn dong binh, kích động đến
phương Nam một mảnh xao động lo lắng, tay nàng cầm kiếm Đế Vương, đã có
vài quận thành rối rít đầu hàng. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn mấy ngày,
lại đoạt được năm quận Ngô, Vương, Diễn, Đại, Hảo cùng thu phục các quan viên lớn nhỏ, xuất binh hơn hai mươi lần, chân chính làm phương Nam
cùng các thành quận ở gần quận Chu cúi đầu xưng thần. Tốc độ của nàng
quá nhanh, cho tới hôm nay, phàm là nơi mà nàng muốn khuếch trương,
thường thường làm các thành trì đã lâu chưa trải qua phản loạn không
đánh mà hàng, đợi đến lúc Biện kinh rốt cuộc cũng có phản ứng, không ngờ lại là xu thế nước đổ khó hốt, cũng khó trách cả triều đình sẽ trong
một đêm lâm vào không khí giương cung bạt kiếm, Kiến đế sẽ tức giận như
vậy, gấp gáp muốn phái binh dẹp loạn, chấn nhiếp bốn phương, tru sát Tần Vô Tà.
Nhìn tình thế này. . . . . . Nàng là quyết tâm phản!
Biện quốc hiện nay, chính trị sắp thịnh cực tất suy, quanh mình hổ lang sài
báo rối rít rục rịch ngóc đầu dậy, an bình thịnh thế đã lâu làm cho từ
quan viên to nhỏ trên dưới, cho tới dân chúng binh sĩ của Biện quốc, tất cả đều trở nên lười biếng, chính là lúc lòng người hoảng loạn, thực lực của một nước suy giảm, * nền chính trị hà khắc nổi lên bốn phía, mấy
năm gần đây, các nơi làm phản cũng là không ít, nhưng cho dù như thế,
binh mã của triều đình vẫn là không thể khinh thường, chưa bao giờ có
người có thể giống như Tần Vô Tà, khiến triều đình rối loạn trận cước,
thủ đoạn của nàng đủ quả quyết cứng rắn, trong tay lại cầm kiếm Đế
Vương, đủ để kích động lòng người, bên dưới lại có nhân vật mưu lược vô
song là Yến Vô Cực, lại thêm Vệ Địch cùng Chu Bá Dũng cũng đều là tướng
tài không chút thua kém Tứ hoàng tử Tần Thương liều mạng, Tần Vô Tà. . . Chiếm hết thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Mật báo đến từ phương
Nam ra roi thúc ngựa rối rít truyền đến, Tần Trung cũng chỉ có thể lo
lắng, tình thế hiện tại biến đổi theo từng ngày, mặc dù sau khi vương
gia nhà mình đã nghe xong, nhưng cũng không nói gì như cũ, trận cờ trên
bàn đang cam go, vừa đúng với thế cục trên triều đình hôm nay. Tần trung dĩ nhiên là biết quan hệ của vương gia nhà mình cùng đứa bé kia. Hiện
tại đứa bé kia tạo phản, chắc đã làm tổn thương lòng của Tuyên vương,
cũng làm Tuyên vương thất vọng cực độ, vào giờ phút này, cho dù Tuyên
vương có bất kỳ phản ứng gì, đều là bình thường, nhưng hắn hết lần này
tới lần khác lại không có, mặc dù tin tức của mọi người dồn dập truyền
tới tai của hắn, hắn cũng tựa như không nghe được, chưa từng đưa ra bất
kỳ quyết định gì, cũng chưa từng nói ra bất cứ lời giải thích nào, nếu
Tần Trung không nói, hắn thậm chí ngay cả hỏi cũng không hỏi một tiếng.
Phản ứng như thế, quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến lão nhân đã đi theo Tần Yến Quy mấy chục năm, đã trải qua vô số sóng to gió lớn như Tần Trung, thậm chí đều muốn hoảng loạn.
"Vương gia, ngài đã hơn mười ngày chưa từng vào triều rồi, hoàng thượng hẳn là muốn giận lây
sang ngài, ngài xem. . . . . ." Mặc dù Tần Trung hầu hạ Tần Yến Quy đã
mấy chục năm, nhưng bắt đầu từ năm Tuyên vương mười bốn tuổi, Tần Trung
liền tự hỏi, ông chưa từng hiểu được chủ nhân của mình, ông đã tận mắt
nhìn vương gia nhà mình trở nên ngày một thâm trầm cùng khó lường như
thế nào. Tần Yến Quy của lúc trước ông đã không thể hiểu được, huống chi là Tuyên vương Tần Yến Quy của hiện tại?
Tuyên vương xin nghỉ
lâu ngày không thượng triều, đến tột cùng là vì cái gì chứ? Nếu nói là
hắn còn có chút tình cũ với đứa bé Tần Vô Tà kia, thì hôm nay, đối với
tin tức của nàng, tại sao hắn lại nghe xong rồi không nói gì? Thậm chí
ngay cả triều đình muốn xử trí nàng như thế nào, hắn đều giống như không chút quan tâm, giống như đứa bé kia dù sinh hay diệt, sống hay chết,
đều không liên quan tới hắn, cũng không còn là chuyện khiến hắn quan
tâm. Nhưng nếu nói hắn thật sự tâm địa sắt đá như thế, không chút để ý
đối với sự sống chết của nàng, vì sao hắn lại biết rõ tính tình Kiến đế
vốn hay nghi kỵ như vậy, lại thêm tình trạng trên dưới triều đình tràn
đầy lời đồn suy đoán linh tinh, cáo ốm xin nghỉ không chịu vào triều,
đây không phải là không duyên cớ chọc Kiến đế hoài nghi sao? Lấy tác
phong làm việc lãnh khốc vô tình của Tuyên vương, cho dù là tự tay chém
giết Tần Vô Tà, cũng là có thể, người như vậy, chẳng lẽ cũng có một chút không đành lòng. . . Liên tiếp mười mấy ngày không muốn vào triều,
chính là không muốn tự mình lãnh binh tiêu diệt nàng?
"Chủ tử."
Nhưng vào lúc này, Dung Hề đã nhiều ngày không thấy. . . Không, có lẽ nên gọi nàng ta là Hàn Y. Tần Trung dĩ nhiên là biết nàng, cũng biết nàng từng
phụng mệnh của Tuyên vương, ở Tĩnh vương phủ ngày đêm bảo vệ đứa bé kia
lớn lên, thoáng một cái, chính là hơn mười năm, ai có thể nghĩ tới,
Tuyên vương cùng Vô Tà ngày xưa, mặc dù không tính là quan hệ thân
thiết, đứa bé kia cũng lớn lên dưới sự che chở của Tuyên vương, hiện tại lại phản bội. Việc đời khó đoán, huống chi là Dung Hề từng sống chung
lâu ngày cùng Vô Tà, lại trở thành nữ ám vệ Hàn Y của hiện tại.
Thấy Hàn Y tới, lời vốn chưa nói xong của Tần Trung cũng liền ngưng lại, ánh mắt ông nhìn về phía Tần Yến Quy, thấy Tần Yến Quy im lặng không nói,
chỉ khẽ gật gật đầu, lúc này Tần Trung mới hiểu ý, lui xuống.
Hàn Y liếc nhìn Tần Trung đã lui ra, thu lại ánh mắt, cúi đầu với Tần Yến
Quy, một chân quỳ xuống, chào một cái, Tần Yến Quy không ngẩng đầu nhìn
nàng, chỉ nhàn nhạt khoát tay, áo thêu phất lên, tay áo rộng rãi tạo ra
một luồng gió, liền nhẹ nhàng nâng đầu gối Hàn Y lên: "Không cần quỳ,
nói đi."
Nghe giọng nói lành lạnh bình tĩnh, không dậy nổi gợn
sóng này, Hàn Y ngẩn người, liền cũng đứng dậy, mắt nhìn mũi mũi nhìn
tâm, nhỏ giọng nói: "Chủ tử, hôm nay lâm triều, triều đình đã hạ lệnh,
quận Chu có 12 vạn (*) D!Đ$l/Q#Đ dong binh, tất cả các quận khác, mặc dù binh lực không đồng đều, tính tổng lại cũng gần 8 vạn, triều đình phái
bốn mươi vạn đại quân, bình định quận Chu, không cần giữ người, giết
không tha, trảm lập quyết, thánh chỉ đã hạ, người lãnh binh. . .
(*) 1 vạn = 10 nghìn
Chẳng biết tại sao, khi Hàn Y nói đến chỗ này, người trướ nay vẫn làm việc
cẩn thận tỉ mỉ chưa bao giờ xảy ra sai sót như nàng, đến đoạn này, đành
dừng lại.
Quân cờ trong tay Tần Yến Quy cũng dừng lại giữa không trung...
Lạch cạch!
Quân cờ rơi xuống, một tiếng hạ cờ thanh thúy, giống như nơi nó rơi xuống
không là bàn cờ bạch ngọc lạnh lẽo này, mà là mạnh mẽ rơi vào trong lòng mọi người, làm người ta không khỏi lạnh lẽo toàn thân, tất cả ý kiến
cao thâm, suy nghĩ, cũng đều vì lần buông cờ này của hắn, mà trở nên
ngưng kết lại.
"Nói đi." Tần Yến Quy vẻ mặt lạnh nhạt, lông mày
bình tĩnh nhếch lên, cặp con ngươi đen nhánh thâm thúy kia cũng không
chút ngoài ý muốn mà trầm xuống, giống như hố đen nhìn không thấy đáy,
còn sót lại ở nơi đó, chỉ có trầm tĩnh cùng lạnh nhạt, nhưng dù chỉ có
vậy, cũng không lý do làm cho người ta loáng thoáng cảm nhận được hơi
thở nguy hiểm, dường như muốn từ mặt hồ yên tĩnh không chút gợn sóng
kia, vạch nước xuyên ra, ùn ùn kéo tràn ra. . .
Diên_đà*n_LQĐ
Ngay cả giọng nói của Hàn Y cũng có chút ách lại, cúi đầu xuống, hai chữ nhẹ tênh, giống như tiếng vang lạch cạch thanh thúy lạnh lẽo lúc vài quân
cờ hạ xuống, nặng nề chiếu vào trong đôi mắt không chút gợn sóng, sâu
không lường được của Tần Yến Quy.
"Tuyên vương."
Tuyên vương...
Rốt cuộc, quân cờ trong tay Tần Yến Quy không thể tiếp tục di chuyển tới
nơi nó nên tới theo suy nghĩ chính xác, quả quyết của hắn, bàn cờ vẫn
luôn trong trạng thái có thể nói là hoàn mỹ, lần đầu tiên xuất hiện sai
lệch. Quân cờ này, rơi vào tử địa, vốn là nhân tài biến mục nát thành
thần kì, lại vì sai một quân cờ, thế cục đảo ngược, có xu thế thua cuộc.
Tâm tư của Tần Yến Quy hình như cũng không ở trên bàn cờ, trận cờ này như
thế nào, cũng không còn là chuyện mà hắn quan tâm nữa, hắn cũng không để ý việc bản thân sai lầm ở bước cuối cùng, đứng dậy, phất tay áo, hắn
cũng không nhìn lại bàn cờ này một cái, di3nd@nl3qu%yd0n chỉ bỗng nhiên
nhắm hai mắt lại, trong nháy mắt đó, đáy mắt không có tiêu cự, có mệt
mỏi, cũng có... Một chút giễu cợt rõ ràng.
Hắn giống như đã sớm
đoán được kết cục này, lại giống như thật sự là ngoài dự đoán, phản ứng
này quá phức tạp, phức tạp đến mức, ngay cả Hàn Y đang ở trước mặt hắn,
gần trong gang tấc, cũng không hẳn có thể thấu hiểu được...
"Thánh chỉ đến!"
Giống như chứng minh độ chân thật trong lời nói của Hàn Y, một tiếng kêu dài, là công công từ trong cung tới tuyên chỉ, tùy tùng, còn có ngự tiền Kim Đao thị vệ, tay nâng Hổ Phù có thể điều khiển, khống chế bốn mươi vạn
binh, cùng đồ vật Kiến Đế tự mình ban thưởng, khôi giáp, chiến bào mới
tinh.
Tuyên vương Tần Yến Quy cao nhã như trích tiên, ai cũng
biết năm hắn mười bốn tuổi đã có một trận chiến khiến người đời khiếp sợ để lấy lại Vương tước cùng đạt được thánh chỉ sắc phong cho mẫu phi
mình. Khi đó hắn quá d@đl#q¤đ mức ưu nhã, ưu nhã đến nỗi... Mọi người
thật sự đã quên, Tuyên vương lạnh nhạt thong dong giống như trích tiên
này, thật ra là người thủ đoạn tàn nhẫn cỡ nào, là người khiến kẻ địch
nghe tin đã sợ mất mật cỡ nào. Mọi người đã quên, cho dù là người liều
mạng như Tứ Lang Thương của Tứ gia, là vì lý do gì, mới có thể quyết
sống quyết chết đuổi theo Tuyên vương, lấy Tuyên vương làm chủ sao?
Tuyên vương lãnh bốn mươi vạn binh, tiêu diệt 12 vạn quân phản loạn ở quận
Chu, giết không tha, trảm lập quyết, mang đầu của Tần Vô Tà hồi triều. . . . . . A, thật là khiến người ta vui mừng!