Giọt Mưa Ướt Vai Áo Em
Hôn phu, phải rồi, cô ấy là hôn phu của chàng sao? Chẳng phải em chỉ kẻ
giúp chàng che mắt mọi người? EM đau quá, đau lắm đấy... Và như một cuộc trò chuyện bình thường, em đã giả vờ như không có cảm giác quan trâm,
cứ cười nói với cô ấy. Nhưng chàng biết không? Em đã rất buồn đấy, tựa
như khói nây, nước mắt chỉ ngang qua tim, rồi cứ thế mà bốc hơi rồi tan
biến như chưa từng có điều gì xảy ra. Tối, em đau đớn ôm chặt ngực cảm
nhận con tim đang rỉ mau, đau nhức nhối. Em từng nghĩ nếu bản thân không thể tạo dựng cho bản thân hạnh phúc, vậy thà tự kết liễu cuộc đời mình
mà kiếp sau cảm nhận tình yêu thương từ người khác. Nhưng em yêu
chàng,ngậm nước mắt trong lòng, để nó không chảy ra trước mặt người
khác. Tối, em không ăn tối, ngồi trên giường, em đoán chàng sẽ không vê, có lẽ thế. Nhưng chàng cũng về, em vui lắm. Dường như những phiền muộn
đã tan hết, chỉ còn cảm xúc vui vẻ và hạnh phúc dâng trào. Chàng ôm em,
đặt lên trán em một nụ hôn nhẹ, cơ thể chàng to lớn và ấm áp. Em rất
vui, đó là điều mà chính em cũng chưa bao giờ mơ nghĩ đến nữa. NHưng
rồi, hôm sau, hôm sau và hôm sau nữa, chàng không về. có chăng đó là nụ
hôn tạm biệt của chàng? Em khóc, khóc, khócđến khi mắt đau, mờ. Em cười
trong hàng lệ nóng. Nước mắt sao mặn quá? Vì đó có chăng là do em bi
quan, em ngu ngốc dấn thân và nơi phiền muộn nhất để một lúc nào đó nhìn lại, cảm thấy tiếc cho cuộc sống tạm bợ nhơ nhớp của bản thân? Em gầy
hẳn đi đấy. Em thật xấu xí phải không? VÌ thế chàng không yêu em. EM
phải thật xinh đjep, như Aliosa ấy? NGày mai thôi, đượic không? CHo em
ngày mai nữa rồi sẽ thay dổi vẻ xấu xí của bản thân.