Phù hoa tan mất mộng phù du, thở dài ngàn năm tình là gì?
Hoảng hoảng hốt hốt, chìm chìm nổi nổi, rốt cuộc linh hồn Thương Phượng Vũ
ngất đi ở trúc lâu đã trở về với thân xác. Đập vào mắt không phải là
cảnh tượng quen thuộc trong Phượng Vũ các, cũng không phải Minh Nguyệt
và ám vệ vẫn bảo vệ nàng mà là một người nàng chưa bao giờ gặp, nhưng
diện mạo rất quen. Tuy biết họ không phải cùng một người nhưng một chút
tham vọng đã khiến hồn nàng bị mê hoặc, “Bạch Mặc, chàng đã về.” Đứng
dậy, đưa tay, ôm eo người trước mắt, đầu vùi vào lòng hắn, nước mắt rơi
xuống, lòng tràn đầy bi thương….
Nghe thế, cảm nhận được hành
động của nàng, người nọ vẻ mặt chần chừ, đưa tay phải ra, ngón tay thon
dài chậm rãi vuốt ve tóc nàng, thở dài một nhẹ đến không thể nghe được…. “Vũ Nhi, rốt cuộc phải làm gì với nàng đây?” Lông mày của Bạch Mặc, mắt của Bạch Mặc, đôi môi của Bạch Mặc. Bạch Mặc thích mặc áo trắng nhất
nhưng vẻ mặt lại rất khác nhau. Bởi vì Bạch Mặc như ánh mặt trời nhưng
hắn lại yêu dị như Tu La, nhìn tưởng dịu dàng nhưng thật ra đầy tà tứ.
Giọng nói không giống, Thương Phượng Vũ biết rõ trong lòng rằng sao hồn có
thể quay về, tham vọng không đi, tàn niệm không mở mà là vừa tỉnh một
giấc mộng lớn. Lòng tràn đầy thê lương bất lực không ai nói ra, không
thể nói rõ, chỉ muốn giữ lại chút ảo tưởng trong khoảnh khắc này để xua
tan đi bi ai trong lòng. Nhưng không biết rằng có một số việc dù có trốn tránh cũng không thể coi như không có gì xảy ra được.
Một hồn
chia làm hai thể, song sinh có cùng một mạng. Hắn chính là người đồng
sinh đồng mệnh với Bạch Mặc, là người cầm quyền trên đại lục Viêm Hoa.
Hắn là người nhìn như yêu dị tà tứ, là vương giả có chí lớn muốn thống
trị thiên hạ, cũng là người có mối tình sâu đậm với nữ nhân trong lòng,
nguyện dùng sinh mạng để đánh đổi. Thật đáng buồn, đáng tiếc, thở dài số phận trêu người. Vốn là một nam nhân có tiền đồ rộng mở mà lại lời đồn
về tình duyên và số phận đã lãng quên từ ngàn năm trước trói buộc. Hơn
nữa còn bỏ tính mạng, linh hồn, vĩnh viễn không có kiếp sau!!! Phải thừa nhận bao nhiêu thống khổ và bất đắc dĩ trong chuyện này đây? Ai có thể
biết? Ai có thể hiểu? Ai có thể cho hắn một giấc mộng ngọt ngào tràn
ngập ánh sáng mặt trời? Không Hậu, không phi, không con nối dõi, làm bạn với hắn chỉ có cung điện lạnh lẽo và việc chính trị liên miên….
Tâm Bạch Mặc động, hồn hắn cũng động. Bạch Mặc dốc hết tình yêu, hồn hắn
cũng nghiêng ngản theo. Bạch Mặc tình nguyện nhưng hắn lại phải trả giá
tất cả!!! Vận mệnh, thần cao cao tại thượng, vô cùng bất công, vô cùng
vô tình!!
Một hồn hai thể, tình yêu cấm kỵ, đấu tranh đã qua,
nguyện trả giá tất cả như Bạch Mắc, chỉ mong người trong lòng có thể có
chút nhớ nhung với mình….Chưa từng gặp mặt cũng đã khuynh tâm, khuynh
tình….
Nghiệt duyên, có thể vô tình hay không?
Trong phòng cao quý tao nhã, một nam một nữ đang ôm nhau, mùi đàn hương nhàn nhạt
lan khắp không gian. Một người lệ rơi đầy mặt, một người trong mắt tràn
ngập tình yêu đơn phương. Thời gian như ngừng lại….
Thương Tử Dực không muốn phân rõ là mộng hay là thực, chỉ muốn giữ lại chút tình yêu
hư ảo này thôi, để an ủi tâm hồn đã cạn kiệt vì tình yêu vô vọng….
Phủ Hiền vương vẫn trang nghiêm như cũ, vẫn đầy uy nghiêm nhưng lại không
có thủ vệ ở cửa, khiến người ta có cảm giác lười biếng không quy củ.
“Không thấy chủ tử, không tra được tung tích, tự mình đi xuống chịu phạt đi.”
Nghe nói hồn Bạch Mặc tan đi, Thương Phượng Vũ biến mất không có tin tức gì trong tiểu các ở rừng trúc, cảm xúc của Thương Thiên Vũ không dao
động chút nào. Thậm chí hắn còn không nhíu mày lấy một cái, chỉ hờ hững
nói với Minh Nguyệt một câu không quan trọng như thế.
Nghe hắn
trách phạt, thân thể Minh Nguyệt run lên, quỳ xuống, nắm chặt nắm tay,
mím chặt môi, cúi đầu, cụp mắt, giọng nói lành lạnh vô tình nhưng hơn
run: “Nô tỳ chết không có gì đáng tiếc, chỉ mong thiếu chủ có thể bình
an quay về.” Dứt lời, cúi đầu xuống đất, dập đầu. Nàng không cầu xin gì, chỉ cầu xin hắn có thể bảo vệ chủ tử bình yên vô sự….
“Nàng là báu vật của đời ta.” Thương Thiên Vũ không nhìn nàng, lạnh nhạt nói, khóe môi nhếch lên thành nụ cười yếu ớt.
“Nô tỳ biết.” Ngẩng đầu, trong mắt lóe lên ánh nước, trong đầu là hình ảnh
một người cười rất quyến rũ, Minh Nguyệt cũng cười theo. Giơ tay lên,
dùng hết sức để vận công, dồn đến đầu ngón tay. Điểm ba cái trước ngực,
một cái vào mi tâm, nàng yếu ớt, tê liệt ngã xuống đất, nụ cười vẫn còn
đọng lại, nơi đáy mắt là một giọt nước trong veo….
Hương hồn ẩn, nhưng vì tình yêu cấm loạn, không oán, không hối rằng đã sống một lần trong cõi đời ngắn ngủi này….
Có một người đang đứng ngoài phòng, mặc cẩm y màu đen, sợi tóc tán loạn
trên cổ, hàng râu lún phún trên cằm, đôi mắt đỏ ngầu, đôi môi trắng
bệch. Đó chính là Thương Phượng Ngôn mua say mấy ngày nay. Nghe người
bên trong nói chuyện, hắn xoay người ra khỏi phủ Hiền vương. Dáng người
hắn cao ngất, bóng lưng tiêu điều, thêm mấy phần cứng rắn, mấy phần bình tĩnh. Không ai có thể biết, không ai có thể phân biệt được. Chỉ có sau
khi hắn đi thì có tiếng một người vang lên, “Đi đi, đi đi, chỉ có ngươi
đi thì nàng mới có thể tỉnh giấc!” Dứt lời, không còn tiếng động gì nữa.
Phủ Ngạch Khanh, viện lớn tường cao, vẫn khí thế như trước.
“Chủ tử, ngài làm vậy có đáng không?” Ánh Nguyệt mặc y phục màu đỏ, cúi
người, quỳ trên đất khiến không ai thấy rõ nét mặt của nàng.
Tóc
dài ngang hông, trắng như tuyết, mắt sáng như sao hàm chứa nhu tình – đó chính là Ngạch Thiên Dương đã lâu không xuất hiện. Chỉ thấy ông khẽ mở
đôi môi, giọng nói như tiếng gió thổi qua khóm trúc, mát rượi, thấm vào lòng người, “Đi xuống đi. Một mình ta đi là được rồi.”
“Chủ tử, Ánh Nguyệt thề chết xin theo.” Không ngẩng đầu, trong giọng nói mang theo sự kiên định.
“Chuyện đến nước này, ta không muốn nói thêm gì nữa. Nếu ngươi nghĩ tới tình
chủ tớ ba trăm năm nay, thì hãy thay ta chăm sóc Tử Khanh cho tốt.”
Ngạch Thiên Dương bước hai bước tới trước mặt nàng, cúi người, đưa tay,
đỡ nàng từ dưới đất lên.
Ánh Nguyệt thuận theo tay ông, đứng lên, mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng không nói ra. Có điều không
phân tôn ti, không phân thân phận mà nhìn ông chằm chằm, tựa như muốn
ghi tạc hình bóng ông vào sâu trong lòng.
Ngạch Thiên Dương không né tránh mà vẫn nhìn nàng đầy chờ mong, không nói tiếng nào.
Ánh mắt giao nhau, trong mắt hai người lóe ra tia hiểu ý. Đối với ánh mắt
như nhìn thấu mọi vật trên thế gian, Ánh Nguyệt tự hỏi trong lòng: Ánh
Nguyệt, đối mặt với một nam nhân chờ đợi người yêu ngàn năm và một đôi
mắt nhìn thấu mọi sự thế này, ngươi có thể nói được gì? Ngươi có thể
giải thích được gì? Sự thật chính là sự thật, ngươi phản bội hắn chính
là phản bội, có nói gì đi nữa cũng không có ý nghĩa. Ở chung hơn ba trăm năm, ngươi lặng yên yêu chàng hơn ba trăm năm. Vào lúc này, đối mặt với mối tình không có kết quả gì như vậy, ngươi có thể làm được gì? Chàng
gặp phải kiếp nạn, ngươi không có khả năng không quan tâm.
Chỉ
trong khoảnh khắc, thời gian như ngừng lại, suy nghĩ của Ánh Nguyệt thay đổi liên tục, đầu óc tỉnh táo hơn bao giờ hết. Thấy ánh mắt của ông
ngoài thấu đáo vạn vật ra còn có một tia tình cảm ấm áp từ từ chuyển
động. Đây là điều trước giờ chưa bao giờ nàng gặp. Cũng chưa bao giờ
nàng có cảm xúc kỳ diệu như vậy. Tâm không chút tạp niệm mà cảm nhận
chút tình cảm ấm áp này, nàng chợt hiểu ra rằng không thể yêu nhau,
không thể ở cạnh nhau, chẳng lẽ không thể yêu chàng theo cách khác được
sao? Chẳng lẽ lại chờ đợi chàng sao? Nghĩ tới đây, nàng thay đổi ý định
muốn nói lại thôi, nở nụ cười nhàn nhạt: “Chủ tử, ngài yên tâm đi đi.
Chắc chắn Ánh Nguyệt sẽ bảo vệ Khanh công tử thật tốt. Hồn Ánh Nguyệt
cũng vẫn bảo vệ người cho tới khi đất trời sụp đổ!”
Nhoẻn miệng
cười như hoa bỉ ngạn nở rộ, tràn ngập ý vị mê người hoặc thần, “Đi đi.”
Sợi tóc trắng tung bay, áo thêu tuyết liên, tay áo bồng bềnh, người đã
rời đi.
Ngửi mùi đàn hương nhàn nhạt từ người ông còn vương vấn, Ánh Nguyệt nở nụ cười, bước ra khỏi phòng, biến mất trong viện.
Phủ Ngạch Khanh rộng lớn trong một ngày không có ba người chủ sự. Ngạch
Thiên Dương đột nhiên biến mất không thấy, Ngạch Tử Khanh vân du tứ hải. Thị nữ thiếp thân vẫn đi theo Ngạch Tử Khanh cũng mất tích, không ai
nhìn thấy nàng. Vô cùng kỳ lạ nhưng không ai dám bàn tán. Tất cả vẫn làm việc và nghỉ ngơi như thường.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, thời
gian lặng lẽ trôi qua. Trong chớp mắt mà đã qua hơn nửa tháng. Thương
Phượng Vũ chìm trong hồi ức, không muốn đối mặt với thực tế. Thương Tử
Dực không vạch trần mà tới bồi nàng, cười nhìn mặt trời mọc lặn, quý
trọng từng phút từng giây được ở cùng nàng. Nếu bỏ qua hai người vừa
xuất hiện trong cung kia thì thật là ấm áp, thật là tốt đẹp….
“Vũ Nhi, trở về với huynh đi.” Tìm ba ngày, sắp xếp hai ngày, đánh suốt một ngày, kết quả Thương Phượng Ngôn phát hiện từ đầu tới cuối mình chỉ là
một quân cờ trong tay người kia, cho tới bây giờ chưa bao giờ thoát khỏi lòng bàn tay ông. Mười năm trước là thế, mười năm sau cũng vậy. Tất cả
mọi chuyện đều do ông điều khiển. Thân Vũ Nhi mang chú Tỏa Hồn, ngoại
công âm thầm trả giá tất cả, hồn Phó Vãn Ca tan, hồn Bạch Mặc ẩn. Hoàng
quyền gì? An nguy của thiên hạ của Thương gia gì? Đều là âm mưu của một
người mà thôi. Quyền của mình là giả, tâm phúc là giả, tất cả đều là
giấc mộng hư vô mờ mịt. Quay đầu lại chỉ còn một mình mình đang liều
mạng đánh, người nọ chỉ cần ngồi xem. Lòng ông chưa từng có chút thương
tiếc nào, lại càng chưa từng có chút tình thân ruột thịt…. Trơ mắt nhìn
mình bị trúng kiếm Phệ Hồn, ánh mắt hắn chưa từng dao động. Tâm hoàn
toàn lạnh, bi thương. Dùng hết tất cả để nói cho nàng biết, nhưng vẫn
nằm trong toan tính của người nọ. Hắn đang giăng bẫy chờ nàng nhảy vào.
Vực sâu không đáy. Người nọ chính là Tu La đến từ địa ngục, vô tâm, vô
tình, không có thất tình lục dục, lạnh lẽo đến mức khiến người ta hoảng
sợ, độc ác đến mức khiến hồn người ta run rẩy, tuyệt tình đến mức người
ta không dám tin!!!
“Đại ca, huynh tới lúc nào vậy?” Hồn dạo chơi đã trở lại, thần thức chưa ổn, Thương Phượng Vũ còn chưa tỉnh lại. Vẻ
mặt rực sáng, đôi môi anh đào khẽ mở, tránh khỏi vòng tay Thương Tử Dực, khoan thai đi tới trước mặt Thương Phượng Ngôn mặc y phục màu trắng.
Thương Phượng Ngôn duỗi hai tay ra, ôm thật chặt nàng vào lòng, người run lên, thầm cắn răng để kiềm nén nỗi đau tới khó thở từ trong linh hồn, “Vũ
Nhi, trở về cùng ta và ngoại công, được không?” Tay càng ôm chặt hơn,
tựa như muốn nhập người trong lòng vào máu, hòa vào xương để không phân
biệt được ta nàng, rốt cuộc không cần chịu đựng nỗi khổ tương tư cấm kỵ.
“Được. Vậy chúng ta cùng trở về.” Chúng ta trong lời Thương Phượng Vũ chính là nàng và Thương Tử Dực.
Nghe vậy, trong mắt Thương Tử Dực thoáng qua ánh sáng vui mừng, vẻ mặt kích động.
Từ đầu tới cuối Ngạch Thiên Dương không nói câu nào, chỉ nhìn Thương
Phượng Vũ đầy dịu dàng. Nỗi bi thương quấn quýt si mê trong mắt ông tựa
như hai người yêu nhau, quấn chặt vào lòng người khiến người ta đau đến
khó thở nhưng không thể thoát ra.
“Ngoại công? Sao người lại tới
đây?” trong mắt Thương Phượng Vũ dâng lên mơ hồ, tựa như đứa bé lạc
đường không tìm được nhà, vẻ mặt hoang mang khiến người ta đau từ đáy
lòng.
“Ta tới đón con về nhà….” Giãn lông mày, cười một tiếng,
lòng đau như dao cắt, nhỏ máu, từng giọt khắc tên người trước mặt nhưng
đã sớm hòa vào máu, in vào một dấu ấn trong tâm hồn.
“Vậy chúng
ta đi thôi.” Thương Phượng Vũ ngửa đầu, cười ngọt ngào. Gương mặt xinh
đẹp tuy không thể khiến đất trời thất sắc nhưng cũng đủ khiến ba nam
nhân ở đây cùng ngẩn ra.
“Ừ.” Thương Phượng Ngôn không buông nàng ra, cũng không ôm lấy. Tâm hồn đang run rẩy, lòng đang đau đớn, khí
huyết dâng lên mạnh mẽ trong cổ họng, đã sắp không áp chế nổi bị kiếm
Phệ Hồn ăn mòn.
“Phượng Ngôn, buông tay ra đi. Nếu còn cố gắng
con sẽ hồn phi phách tán, không bao giờ siêu sinh được.” Rốt cuộc, Ngạch Thiên Dương không chịu được hắn tàn nhẫn với mình như vậy nên lên tiếng khuyên can, hy vọng có thể cứu được hồn của hắn, để hắn có thể luân
hồi.
Hồn phi phách tán? Lòng Thương Phượng Vũ bị những lời này
gây chấn động mạnh, trong đầu trồi lên một cảnh tượng mơ hồ, chỉ chợt
lóe rồi biến mất, không bắt được. Muốn nhìn rõ nhưng lại không có đầu
mối, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Thương Phượng Ngôn đầy ngơ ngác, chờ hắn
trả lời.
Thấy nàng nhìn mình, Thương Phượng Ngôn cười một tiếng,
nhu tình trong mắt càng đậm, dần dần trở thành một cái đầm sâu, in đậm
hình bóng của nàng, “Không cầu luân hồi, không cầu kiếp sau vô vọng, con chỉ cầu bây giờ Vũ Nhi đừng coi thường tình yêu của con.” Tay che ngực, lui về phía sau một bước, đẩy Thương Phượng Vũ ra khỏi vòng tay mình,
cúi đầu, lấy tay áo lau đi vết máu tràn ra nơi khóe miệng, ngẩng đầu,
mặt vẫn tràn đầy nhu tình như trước. “Có thể không?”
Ngơ ngác
nhìn vẻ mặt thâm tình không hối hận của hắn, nghe lời vừa rồi của hắn,
Thương Phượng Vũ lui lại từng bước cho tới khi đứng dưới một tán cây
phong, lắc đầu, im lặng.
Tâm và hồn vốn bị kiếm Phệ Hồn ăn mòn,
khả năng chịu đựng của Thương Phượng Ngôn đã đến cực hạn, không còn tiếp tục được nữa. Nhìn vẻ mặt yên lặng lúc này của nàng, chấp niệm của hắn
ầm ầm sụp đổ, buông bỏ toàn bộ. Kiếm Phệ Hồn thừa cơ mà vào, hồn bị nó
khống chế hoàn toàn, chỉ có một kết quả là hồn phi phách tán, không còn
kiếp sau. Khi hấp hối vẫn còn một chút tàn niệm, “Vũ Nhi, đừng coi
thường tình yêu của ta, được không?” Bên trong đã bị vét sạch, chỉ còn
lại một chút tàn niệm chống đỡ cho tới khi hắn biến thành bọt nước, tan
thành từng cái bong bóng.