Hạng như ngươi đều là quân cờ, đã tham gia vào ván cờ của ta, trừ phi ta tự kết thúc nó thì tuyệt đối đừng hòng mà chạy thoát!
Trầm Thiên Thiên cắn chặt môi, nếu có thể, nàng ta thật sự muốn nhào lên hung hăng cắn chết Trầm Vi Ngưng!
Nhưng mà nàng ta không dám, nàng ta chỉ có thể nhìn về phía Xương Minh Hầu: "Phụ thân......"
Trong lòng tràn đầy tức tối, Xương Minh Hầu quả thực hận Trầm Thiên Thiên đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải nó quá ngu xuẩn không hiểu
chuyện dẫn đến đắc tội Vi Ngưng, hắn đã sớm có được một cao thủ mười lăm tuổi linh mạch cấp mười sáu!
"Vi Ngưng......"
"Ta đã nói
rõ ràng, hiện giờ ta chỉ muốn chuyên tâm tu luyện, không muốn bị bất kỳ
chuyện gì quấy rầy, chuyện này ta không muốn can dự nữa."
Trầm Vi Ngưng nhàn nhạt đáp, trên khuôn mặt nhỏ tuy không có biểu tình gì nhưng tuyệt đối không cho phép hắn từ chối.
Lúc trước nàng ấy* bị Trầm gia hành cho đau lòng muốn chết, lại trải qua
việc bị Ma tộc làm bẩn, nàng** không phải loại người dễ mềm lòng như
vậy.
(*chỉ nguyên chủ Trầm Vi Ngưng, **chỉ Trầm Vi Ngưng hiện tại.)
Xương Minh Hầu cảm thấy trong lòng ngổn ngang rất khó chịu, phảng phất như
là một món trân bảo vốn nên thuộc về mình bị kẻ khác cướp đi, cái loại
hối hận này cảm giác khó chịu khỏi phải nói.
Tư Mã viện trưởng
thì vô cùng tán thưởng thái độ của Trầm Vi Ngưng, nói: "Vi Ngưng là học
sinh của Huyền Vũ Viện, Huyền Vũ Viện dĩ nhiên sẽ che chở tới cùng,
sau này nếu quả có người quấy rầy con bé tu luyện thì đừng trách sao
Huyền Vũ Viện không khách sáo!"
"Đa tạ viện trưởng."
Trầm Vi Ngưng không kiêu ngạo không siểm nịnh, đối với thái độ của Tư Mã viện trưởng nàng không kinh ngạc lắm.
Thời đại này chính là như vậy, ngươi cường đại rồi tự nhiên sẽ có người ủng
hộ ngươi, ngươi yếu thì đừng trách sao ai cũng giẫm đạp ngươi dưới
chân.
Kiếp trước nàng đã quen làm kẻ mạnh, đi đến nơi nào cũng
khiến người khác kính sợ, cho nên đối với thái độ của Tư Mã viện trưởng
không cảm thấy kỳ quái chút nào.
Sau khi nàng nói xong liền
không chút do dự xoay người rời đi, Xương Minh Hầu muốn đi theo nàng
lại bị Đông điện trưởng lão bên cạnh ngăn lại.
"Trầm hầu gia, trước tiên giải quyết việc nhà của ngươi rồi hẵng nói tiếp."
Xưa nay tác phong của Đông điện trưởng lão nổi tiếng lãnh khốc, ai cũng không dám chọc.
Xương Minh Hầu buộc lòng phải hạ giọng lại, nói: "Vi Ngưng nói thế nào
chăng nữa cũng là nữ nhi của ta, giờ con bé nhất thời giận dỗi nhưng
cũng sẽ không dỗi được cả đời, ta chắc chắn sẽ khiến nó nguôi giận."
Hiện tại Huyền Vũ Viện cũng chỉ có thể nhất thời ra oai mà thôi, Trầm Vi
Ngưng nói cho cùng cũng là nữ nhi của hắn, đã có cái gọi là máu mủ
tình thâm, chỉ cần hắn tốn chút tâm tư thì Trầm gia liền thu về tay
một thiên tài mười lăm tuổi linh mạch cấp mười sáu.
Nghĩ lại mới thấy, chuyện này giống như trong mơ vậy, khiến Xương Minh Hầu không kềm được trong lòng phơi phới.
Hắn hơi gật đầu với Viêm Diệc Trạch rồi rời đi cùng bốn vị trưởng lão.
Đại điện Huyền Vũ trong phút chốc chỉ còn lại mỗi Trầm Thiên Thiên vẫn đang khóc nức nở, Xương Minh Hầu bị tiếng khóc của nàng ta
khiến cho bực dọc.
"Ngươi còn có mặt mũi mà khóc! Đợi về nhà ta sẽ xử lý ngươi!"
"Hầu gia, trong nhà của ngươi có một thiên tài linh mạch cấp mười sáu
vậy mà bấy lâu nay ngươi cũng không phát hiện ra." Viêm Diệc Trạch hừ lạnh một tiếng, nói.
Hắn lúc này không có bao nhiêu đồng
tình với Trầm Thiên Thiên, hắn coi như đã thấy được sự ngu xuẩn
của nàng ta, lại càng thêm cảm thấy Trầm Vi Ngưng băng tuyết thông
minh*, không ai bì được.
(*Băng tuyết thông minh = cực kỳ thông minh.)
Xương Minh Hầu nghe vậy thì vẻ mặt vô cùng xấu hổ, mấy năm nay quả
thật hắn không chú ý tới Trầm Vi Ngưng, cũng khó tránh khỏi nó sẽ
giận mình, về sau hắn nhất định phải đền bù cho con bé thật tốt,
nhất định phải đem đứa con gái thiên tài này đoạt về tay.
"Trầm mỗ thật là hổ thẹn mà, trong nhà có một viên minh châu như thế vậy
mà đến giờ mới phát hiện." Xương Minh Hầu nói xong đấm ngực giậm chân,
lại ngầm đắc ý, "May mà Vi Ngưng là con gái ruột của ta, điều này
không ai gạt bỏ được."