"Cái này, cái này...... Tiểu nữ quả thực là được cưng chiều ở nhà quen
rồi nên mới không không biết tốt xấu như vậy." Xương Minh Hầu mồ hôi
lạnh liên tục.
Nếu không phải bây giờ đang ở Huyền Vũ đại điện
tiếp Tư Mã Hoằng cùng bốn vị trưởng lão, hắn quả thực muốn một cước đá
chết Trầm Thiên Thiên!
Đứa con gái mà trước đây hắn sủng ái đủ
điều, ngoan ngoãn hiểu chuyện còn thiên phú hơn người, lúc này mới nhìn
lại, đúnglà đồ sao chổi kéo chân hắn!
"Trầm tiểu thư điêu ngoa
tùy hứng, sau này xin hầu gia quản giáo nghiêm hơn mới đúng, thân là một kẻ tu luyện, tâm bình khí hòa mới có thể tiến xa lâu dài, nếu lòng dạ
hẹp hòi như thế, e rằng tương lai gây thù chuốc oán quá nhiều, không
chừng rước họa vào thân."
Bây giờ người đang nói là Viêm Diệc Trạch, thanh âm lãnh khốc đến mức Trầm Thiên Thiên cũng lắp bắp kinh hãi.
Nàng ngẩng đầu, nước mắt giàn giụa mà nhìn Viêm Diệc Trạch, trước đây Trạch
Vương điện hạ luôn khen nàng "thông minh nhanh nhẹn, dịu dàng ngoan
ngoãn", tại sao hôm nay trong miệng Trạch Vương điện hạ nàng lại biến
thành "điêu ngoa tùy hứng, lòng dạ hẹp hòi"?
"Trạch Vương điện hạ nói phải." Trước mặt viện trưởng, Trầm Đình càng không dám phản bác lời của Trạch Vương.
Huống chi bây giờ hắn cũng cho rằng đứa con gái mà mình vốn yêu thương giờ quá mức tùy hứng, không hiểu chuyện!
Tư Mã viện trưởng không có tỏ thái độ với chuyện giáo dưỡng của Trầm Thiên Thiên, chỉ nói: "Nghe nói Trầm hầu gia hôm nay tới Huyền Vũ Viện là có
việc quan trọng muốn làm, còn liên quan tới Vi Ngưng, vậy nên lão hủ đặc biệt dẫn Vi Ngưng đến, không biết chuyện quan trọng mà Trầm hầu gia nói đến cùng là chuyện gì?"
Xương Minh Hầu lăn lộn trong quan trường nhiều năm, sao mà không nhìn ra trong lời của Tư Mã Hoằng rất thiên vị
Trầm Vi Ngưng, lão ta cùng bốn vị trưởng lão cùng dẫn Trầm Vi Ngưng tới, rõ ràng là chống lưng cho Trầm Vi Ngưng!
Nhìn một thân trường
bào sắc tuyết trắng của Trầm Vi Ngưng, Xương Minh Hầu cũng biết đây là
đãi ngộ mà trực hệ đệ tử mới có, nhưng trực hệ đệ tử không phải là người đã đạt tới linh mạch cấp tám trở lên sao?
Hắn nhớ rõ Trầm Vi
Ngưng vẫn không thể đột phá linh mạch cấp một được, tuyệt đối là phế
vật, nhưng mà hiện tại là tình huống gì đây?
Xương Minh Hầu cảm
thấy mình đầu óc thực hồ đồ, nhất thời có chút không giải thích rõ được
chuyện vừa xảy ra trước mắt, cho nên tính trước hết phải rõ ràng tình
huống hiện tại của Trầm Vi Ngưng ra sao rồi nói tiếp.
Hắn vừa
định mở miệng nói hai câu khách sáo làm dịu không khí chút, nhưng mà
Trầm Thiên Thiên đã sớm gấp không chờ nổi muốn dẫm đạp Trầm Vi Ngưng
dưới chân, đặc biệt là đang trong lúc nhìn thấy nàng ta mặc một thân áo
bào trắng "hàm kiếm bạch xà"!
Cho nên, Trầm Thiên Thiên không
chút suy nghĩ xem vì sao Trầm Vi Ngưng có thể mặc vào bộ bạch bào dành
cho trực hệ đệ tử cùng với sự bảo vệ của viện trưởng và bốn vị trưởng
lão, không có đầu óc mà mở miệng.
"Viện trưởng, hôm qua Trầm Vi
Ngưng ra tay đánh một ngoại môn đệ tử tên Tiền Nhu bị thương ở trong
Huyền Vũ Viện, hơn nữa còn chối không nhận, hôm nay đệ tử đã tìm được
chứng cứ chứng minh tỷ ta đánh người nên mới đặc biệt đem đến cho viện
trưởng ngài, xin viện trưởng chiếu theo quy củ trục xuất tỷ ta ra khỏi
Huyền Vũ Viện!"
Nghe xong câu này, Xương Minh Hầu tức giận đến
mức nhãn mạo kim tinh*, đứa con gái này, sao lại ngu ngốc như thế? Còn
dám dùng loại giọng điệu uy hiếp này nói với Tư Mã viện trưởng? Thật là
không biết tốt xấu!
Viêm Diệc Trạch lập tức liền cười lạnh một tiếng.
Đúng là đồ không có mắt, nữ nhân như vậy, vì sao trước kia hắn cảm thấy nàng ta xứng với mình vậy?
Trầm Thiên Thiên cũng không cảm thấy lời nói của mình có vấn đề gì, trong
Huyền Vũ Viện không được ra tay đả thương người khác, đây là quy củ từ
xưa tới nay, ngày hôm qua Trạch Vương điện hạ không phải là cũng nói như vậy sao?
Trạch Vương điện hạ nói, Trầm Vi Ngưng động thủ đánh người, nhất định phải chịu trừng phạt!
Trầm Thiên Thiên nhìn về phía Trầm Vi Ngưng, lại thấy trên mặt đối phương
không có chút biểu tình sợ hãi nào, trái lại ánh mắt mỉa mai, có vẻ như
đang xem hài kịch.