Lái ô-tô chạy vào đường quốc lộ ở ngoại ô, từng trận gió mát thổi, mang
theo mùi thơm của cỏ dại, ngửi thấy mà nhẹ nhàng khoan khoái, tẩy đi
không ít nóng bức của mùa hạ, làm cho người ta tỏa ra vui vẻ.
Gió núi nhẹ nhàng thổi qua, xe hơi chậm rãi chạy về phía trước, đường núi không tính là dốc, lại cong kéo dài mà lên. Từ từ một mảng nghĩa trang lớn
bắt đầu xuất hiện ở tầm mắt của Mộc Vân Phong. Nhìn phía xa một dãy mộ
bia, trong mắt của Mộc Vân Phong dính vào một tầng u ám.
Dừng xe ở
nơi quản lý nghĩa trang, tay Mộc Vân Phong nâng hoa cúc chậm rãi đi lên, vẻ mặt bình tĩnh. Từng bước đi tới, nhìn mỗi một mộ bia của người họ
Mộc, tâm tình bắt đầu nặng nề.
Đi tới đi tới, chạm mặt một người con
trai áo đen đi tới. Trên mặt Mộc Vân Phong thoáng qua vẻ kỳ quái, sau đó bình tĩnh lại, nhưng trong lòng đang âm thầm đoán ngừơi con trai có hơi thở một thân lãnh khốc đến tột cùng là người phương nào, vì sao lại
xuất hiện ở cụm phần mộ họ Mộc.
Ngừơi con trai đang đi tới trước mặt
Mộc Vân Phong thấy hoa cúc trên tay cô thì có hơi dừng lại, bước chân
chậm lại. Mộc Vân Phong cảm thấy đối phương dừng lại, giương mắt nhìn về phía đối phương.
Ngừơi con trai nhìn không đến ba mươi tuổi, Tây
phục hoàn toàn màu đen, tôn lên phong thần tuấn lãng của ngừơi con trai. Ngũ quan xinh đẹp, kiên cường tuấn tú, mày kiếm bay lên, sống mũi cao
thẳng, một đôi mắt lạnh sắc bén như chim ưng chính lúc này quét về phía
hoa cúc trong tay mình, toàn thân lộ ra một hơi thở sắc bén lạnh lẽo.
Vẻ mặt ngừơi con trai từ trên tay Mộc Vân Phong từ từ quét qua mặt của cô, cùng với cô lướt qua nhau, bước đi về phía chân núi, một mùi thơm của
nước hoa truyền vào trong mũi Mộc Vân Phong, làm cho cô cũng hơi ngừng
bước, sau đó sải bước đi lên núi.
Đi tới trước một ngôi mộ, lông mày
của Mộc Vân Phong chau lên, xẹt qua một vẻ kinh ngạc. Chỉ thấy một bó
hoa cúc màu vàng đang nghiêng dựa vào trước mộ bia, đóa hoa màu vàng
đứng đón gió, tản ra mùi thơm chỉ thuộc về hoa cúc.
Mộc Vân Phong quay đầu nhìn phía dưới chân núi, chỉ thấy một bóng lưng thẳng màu đen.
Là anh ta sao? Mộc Vân Phong ở trong lòng hỏi mình, sau đó xoay người cầm
hoa cúc trên tay đặt ở trước mộ, nâng lên tay ngọc thon thon, vuốt ve
trên mộ có khắc tên tuổi —— Mộc Đồ.
Theo tên tuổi có khắc lên, lau
ảnh trắng đen trên mộ này. Ngừơi đàn ông trong hình có vẻ mặt nho nhã,
đang mỉm cười nhìn Mộc Vân Phong.
"Ba" Mộc Vân Phong nhẹ nhàng lên tiếng gọi, cô quỳ xuống, hốc mắt ẩm ướt, trong mắt lệ tràn ra mi, thương tâm không dứt.
"Ba, Phong nhi đến thăm ngài, đã lâu không gặp, ngài có khỏe không?" Hàm
chứa lệ nóng, Mộc Vân Phong vừa vuốt hình, vừa nói. Ngón tay nhẹ nhàng
mơn trớn đầu người trong hình, tóc, khuôn mặt, rất lâu cũng không muốn
buông ra.
"Ba, Phong nhi và mẹ rất là nhớ ngài." Chống lên mộ, Mộc
Vân Phong đau đớn khóc thành tiếng. Chỉ có ở chỗ này, cô mới có thể biểu lộ một mặt yếu ớt của mình. Ở nhà mặc kệ cô khổ thế nào, mệt mỏi thế
nào, cũng không muốn lộ ra một chút xíu, bởi vì cô không muốn mẹ lo
lắng.
Cũng chỉ có vào giờ khắc này, ở cái địa phương này, cô mới có
thể khóc rống như đứa bé, nói ra tâm sự của mình, nói cho cha của cô
trong hình là rất nhớ ông.
Tiếng khóc càng ngày càng nhỏ. Qua hồi
lâu, Mộc Vân Phong ngẩng đầu lên, móc khăn tay ra lau đi nước mắt trên
mặt, sau đó nhìn hình cha, giống như bảo đảm hoặc như là thề mà nói:
"Ba, ngài yên tâm, con sẽ chăm sóc mẹ tốt. Còn có thù của ngài, con nhất định sẽ báo."
Một thân sát khí trong nháy mắt bắn ra, Mộc Vân Phong cất bước rời đi.
Sau lưng, hoa cúc vẫn rực rỡ như cũ, lung lay đón gió, người trong hình vẫn như cũ cười nho nhã, tựa như vui mừng, tựa như khích lệ.