Tống An Cửu mở mắt, giật giật tay gắn ống truyền dịch, nhìn trần nhà màu trắng, ánh mắt đờ đẫn.
Phó Thần Thương đang dùng tăm bông thấm nước làm ướt đôi môi khô nứt của
cô, thấy cô mở mắt ra, sờ sờ đầu của cô, "Bị sốt đến ngu rồi sao?"
Tống An Cửu từ từ chuyển động cổ, tầm mắt chuyển đến trên người anh. Một
khuôn mặt nhỏ gần như gầy gò, lộ ra đôi mắt có vẻ rất lớn, trong nháy
mắt khi cặp mắt to kia nhìn thấy anh bỗng nhiên liền ngập nước, ngăn
không được mà không tiếng động chảy xuống, nói cũng không thể nói hết
được sự uất ức.
Cho dù là dưới tình cảnh khi lần đầu tiên nhìn
thấy cô cũng chưa từng thấy cô khóc, trái tim của Phó Thần Thương như bị ngàn vạn con côn trùng nhỏ đang gặm nuốt, đưa tay muốn chạm vào mặt cô, cô lại rúc ngay cả người vào trong chăn.
Tay Phó Thần Thương đưa ra hơi cứng ngắc, cười khổ một tiếng, "Em còn uất ức? Anh bị em giao
cho người phụ nữ khác mới uất ức, về đến nhà suýt thì bị em dọa sợ gần
chết......"
Tống An Cửu càng rúc sâu vào bên trong.
Phó Thần Thương hơi tức giận, "Đúng là một người tàn nhẫn!"
Tống An Cửu không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, Phó Thần Thương đứng lên, như muốn rời đi, trong nháy mắt
muốn bước đi lại bị Tống An Cửu ôm chặt từ phía sau, chỉ trong chốc lát
sau lưng đã ướt.
Trong thoáng chốc, thật giống như có tiếng vỡ tan của lớp băng......
Phó Thần Thương giật mình, từ từ xoay người lại, bàn tay khẽ vuốt ve mái
tóc xù của cô, "Không phải là không thỏa mãn em thôi sao, đau lòng đến
như vậy? Buổi tối bồi thường cho em có được hay không?"
Tống An Cửu càng khóc đau lòng hơn, lúc này là bị chọc tức.
Cố chủ động khiến trong lòng Phó Thần Thương được an ủi không ít, phiền muộn suốt mấy ngày liền đều trở thành hư không.
"Rất giỏi đấy! Sốt cao đến hôn mê liên tục bảy ngày không hạ, tất cả bác sỹ
đều cho anh thông báo bệnh tình nguy kịch rồi, Tống An Cửu sao em cứ
biết làm khổ người khác như vậy chứ?" Giọng nói của Phó Thần Thương đầy
mệt mỏi, nhớ ngày đó, công ty bị cha anh chèn ép mạnh mẽ, anh vất vả
suốt mười ngày liên tục không ngủ mới ổn định được cục diện, cuối cùng
thành công đưa ra thị trường ở nước Mỹ, vào sinh nhật của Phó Hoa Sanh
cha anh tiện tay sẽ tặng Phó Hoa Sanh một chiếc xe thể thao còn đắt hơn
so với tổng giá trị công ty vừa đưa ra thị trường của anh để miệt thị
tâm huyết của anh cũng không có mệt mỏi như này.Mặc dù nói lời trách cứ, nhưng động tác ôm cô lên thả lại giường bệnh đắp chăn lại hết sức dịu dàng.
Tống An Cửu nằm ở trên giường, vẻ mặt hơi phiền muộn, trong lòng giống như
có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói nhưng lại không nói ra được, từ trước đến giờ cô đều không phải là người biết nói chuyện, cũng sẽ không làm nũng, càng sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, vừa rồi không biết quỷ thần xui
khiến thế nào mà cô lại nhào tới chứ? Cô chỉ vừa nghĩ đến mình sẽ bị từ
bỏ, lúc phản ứng lại được thì thân thể đã làm ra phản ứng rồi.
Chuông điện thoại di động đánh vỡ sự yên lạng, Phó Thần Thương liếc nhìn ba
chữ “Phó Chính Huân” hiển thị trên màn hình điện thoại di động, vẻ mặt
không thay đổi, "Anh nhận điện thoại đã."
Hành lang bệnh viện.
"Alo."
"Mỗi lần nói chuyện điện thoại nhiều lời một chữ sẽ chết?"
Phó Thần Thương yên lặng một lát, "Cha."
Phó Chính Huân hừ hừ, rõ ràng còn rất bất mãn, "Trở lại một chuyến ngay cho tôi."
Phó Thần Thương cau mày, "Bây giờ không được, An Cửu không thể rời người được."
Cha anh vừa nghe nói liền giận, "Anh còn có mặt mũi nói An Cửu! Anh nói cho tôi nghe một chút cuối cùng thì anh đã làm gì với con bé, bây giờ mới
được mấy ngày, mà người vừa vào phòng cứu cấp ngay cả thông báo bệnh
tình nguy kịch cũng đã thông báo xuống rồi!"
Phó Thần Thương
không hề kinh ngạc việc Phó Chính Huân sẽ biết, chẳng qua lúc này anh
thật oan uổng, anh hoàn toàn không làm cái gì.
Dừng một chút, "Chờ An Cửu khỏi bệnh con đưa cô ấy cùng đi thăm cha."
"Hừ!" Đây coi như là cha anh đồng ý rồi. Hai bên đều lùi một bước.