An Cửu bất đắc dĩ đỡ
tay vào trán! Con người này có phải là vẫn còn ngây thơ giống như đứa
trẻ cứ quấn lấy mẹ, đòi kể chuyện cổ tích trước khi ngủ không.
Vừa vặn thỉnh thoảng anh vẫn hay nhéo nhẹ cô một cái, cơ bản đã thành
thói quen, huống chi ngày hôm nay Cảnh Hi tại chỗ đó đã tạo cho anh một
tình huống nguy hiểm cao độ như vậy.
An Cửu tự cảm thấy năm năm qua, thật sự mọi chuyện xưa nay xảy ra đều
không có gì trầm bổng phập phồng, chỉ có thể kể lại cho anh nghe chút
chuyện vặt vãnh. Lúc nói dĩ nhiên cô đều tránh nặng tìm nhẹ, tận lực
không nhắc đến cái tên Phó Cảnh Hi. Mặc dù đều là chuyện nhỏ rất bình
thường, nhưng mà khi vào đến tai Phó Thần Thương, thì lại nghe ra cực kỳ có ý, cho tới An Cửu kể lại xong câu chuyện, cũng bắt đầu vui vẻ chia
sẻ với anh những chuyện này.
Chỉ là…
Mỗi nghe thấy cô nhắc tới một người người kia thì cứ hỏi người kia là
nam hay nữ, quan hệ thế nào, đã làm cái gì. An Cửu vẫn phải cố nén nhịn
sự kích động, chỉ muốn cho anh một cái tát dính vào trên tường.
"… Thật ra thì lựa chọn cái tên này hoàn toàn chỉ là vì Phạn Phạn rất
ham ăn rồi, nết ăn uống của cô bé tựa như một cái thùng cơm nhỏ, cho nên mới gọi cô bé là Phạn Phạn (Phạn trong tiếng Trung nghĩa là cơm). Còn
Đoàn Đoàn thì khác, em nhất thời không nghĩ ra được cái tên gì, nghĩ tới sẽ đặt cho nó một cái tên gần với tên của Phạn Phạn, để hai cái tên gần nhau thành một bộ, cũng giống như thai long phượng thai vậy. Nhưng mà, cũng không thể gọi thằng bé là “Thùng thùng” được, cho nên mới chọn cụm từ cơm nắm (*) như vậy… Có phải hay không còn rất khả ái?"
(*) Cơm nắm: cụm từ được ghép bởi hai từ Phạn Đoàn. Ý của An Cửu muốn
nói, hai đứa con của bọn họ là trẻ sinh đôi – theo cách gọi của người
Trung Quốc là thai Long Phượng. Đặt tên của hai đứa trẻ là Phạn Phạn-
Đoàn Đoàn Đoàn vì khi xếp tên hai đứa trẻ cạnh nhau có ý nghĩa giống như trẻ sinh đôi – thai Long Phượng vậy.
Thùng thùng…
Nếu Đoàn Đoàn biết, thiếu chút nữa thì tên gọi của mình là “Thùng Thùng” thì chắc cậu bé sẽ khóc đến hỏng người.
Phó Thần Thương nghe đến đó đã không còn từ ngữ nào để có thể hình dung
ra tâm tình của mình được nữa rồi. Ngoại trừ im lặng thì anh chỉ còn
biết im lặng. Đứa trẻ không có cha chính là chua cay biết bao, đến ngay
cả chuyện đặt tên cũng tùy tiện như vậy.
Chỉ là, như đã từng nói, đại danh (tên chính thức) của hai đứa trẻ là:
Tri Chi và Hành Chi, ngược lại nghe tên rất có tiêu chuẩn, cho tới lúc
này, anh có đầy đủ lý do để hoài nghi, cái tên này tuyệt đối không phải
là xuất phát từ bút tích của An Cửu.
Thấy sắc mặt của Phó Thần Thương có vẻ âm tình bất định, An Cửu có chút
không hiểu rõ anh đang nghĩ cái gì. Cô còn đang suy nghĩ mới vừa rồi
mình nói có chỗ nào không đúng hay không, thì nghe thấy Phó Thần Thương
hỏi một câu giống như tùy ý: "Tên chính thức của Phạn Phạn và Đoàn Đoàn
chắc không phải do em nghĩ ra chứ?"
Bị nói trúng, vẻ mặt của An Cửu đầy kinh ngạc, "Hả? Làm sao anh biết?"
Sau đó sắc mặt của Phó Thần Thương lại càng thật khó coi…
Bây giờ An Cửu mới hiểu được dụng ý của Phó Thần Thương khi anh hỏi câu
này. Cô có chút chột dạ, liền cười khan một tiếng, "Anh cũng biết đấy,
về phương diện này em thật sự không chút thành thạo, dù sao cái tên của
bảo bảo là rất quan trọng, anh nói có phải hay khôn…"
Trên mặt Phó Thần Thương như đọng một tầng băng sương thật mỏng, "Phó Cảnh Hi đặt tên phải không?"
Tên gọi của bảo bảo dĩ nhiên là rất quan trọng, việc này, người làm cha
như anh hoàn toàn không được tham dự còn chưa tính, lại vẫn phải nhờ
người đàn ông khác đặt cho.
An Cửu không lên tiếng, coi như là chấp nhận, một hồi lâu sau cô nhìn vẻ mặt âm trầm của anh, lầu bầu nói: "Người nào đặt tên cho con thì có gì
khác nhau đâu, chỉ cần dễ nghe là được. Em cũng đã cố gắng nghĩ ra cái
tên để đặt tên cho hai đứa con đấy chứ. Lúc trước em đã dự định đặt tên
cho con là Khai Khai, Tâm Tâm, khi gọi chúng nghe thật vui vẻ, lại vừa
thuận miệng ngụ ý lại tốt đẹp. Nhưng nếu cộng thêm họ của anh vào nữa,
thì lại không thể nào nghe được, cái gì mà phó tâm, nghe giống như phụ
lòng vậy… nghe không lọt tai được…"
"Nói như vậy có nghĩa là anh vẫn nói sai lầm đúng không? Vậy sao em
không dứt khoát để cho tất cả hai đứa trẻ đều mang họ Tống có phải là
tốt hơn không!" Phó Thần Thương mặt đen lại, bật thốt lên một câu.
Nếu như là Đoàn Đoàn mang họ Tống anh có thể lý giải được ý tưởng của
cô. Cô chịu để cho con gái mang theo họ của anh, anh đã rất cảm kích
rồi, nhưng lúc này trong lòng Phó Thần Thương đang đầy lửa giận, tất cả
đều bị anh phát tác ra ngoài.
Phải rồi, càng xóa lại càng đen! An Cửu quyết định sẽ không nói chuyện nữa, chờ đến khi anh không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Cũng may lần này tính cáu bẳn của Phó Thần Thương tới cũng nhanh mà đi
cũng nhanh. Anh đưa lưng về phía cô đang ngồi ở mép giường lập tức cạ cạ vào một chút, ghé cằm lên trên vai cô nói xin lỗi: "Bà xã, thật xin
lỗi, anh không nên nổi giận đối với em, chỉ là… anh bị sự ghen tỵ, đố kị làm cho sắp phát điên lên mất rồi…"
Vào giờ phút này anh mới hiểu rõ rõ ràng chính mình có bao nhiêu nực
cười. Anh tự cho là, chỉ cần ở trước mặt cô phủi sạch mọi quan hệ của
mình với Tô Hội Lê, thì cô cũng không cần phải để ý nữa. Mặc kệ là mười
năm hay là hai mươi năm, dù sao cũng đều là chuyện đã xảy ra trong quá
khứ. Nhưng đến lúc chính mình ở trong cảnh đó thì sao chứ, ngay cả việc
Phó Cảnh Hi làm bạn bè ở bên cạnh cô suốt năm năm anh cũng không có cách nào nhẫn nhịn được. Chỉ cần nhớ tới thì sự đố kị lại khiến anh nổi
điên. Tận mắt nhìn thấy bọn họ ăn ý với nhau từng ly từng tý như vậy, đã khiến anh, cho dù đã tự mình nhắc nhở như thế nào, rốt cuộc anh vẫn
không thể nào khống chế được! Chính bản thân mình đã không làm được, vậy thì làm sao anh có thể yêu cầu người khác được đây!
An Cửu nhìn bộ dáng này của anh cũng thấy mềm lòng, "Không phải chỉ là
một cái tên thôi sao, làm sao phải đến mức ấy, về sau sẽ để cho anh đặt
tên cũng không được sao?"
Phó Thần Thương sững sờ, ngay sau đó trên mặt liền hiện lên sự mừng rỡ như điên, "Về sau… Về sau này