Bầu trời bắt đầu hạ
mưa nhỏ, nhưng vị ngọt của kẹo nơi đầu lưỡi từ từ lan tràn ra, một chút
khổ sở cuối cùng nơi trái tim cũng bị che mất. . . . . .
Trong ngực điện thoại di động của Phó Thần Thương mới vừa đưa cho cô
vang lên, An Cửu nhìn anh một cái, người kia không có nửa điểm ý tứ muốn buông hai con xuống, vì vậy cô không thể làm gì khác hơn là tiếp điện
thoại dưới ý bảo từ ánh mắt anh, đặt bên lỗ tai của anh.
"Vâng, hôm nay vừa mới xuất viện. Trước tiên không vội họp báo, con sẽ
sắp xếp. Chủ nhật. . . . . . Xem tình huống thôi. . . . . ."
Nghe giọng nói chuyện của anh, hình như là ông cụ gọi tới.
Sau khi hai cha con nói chuyện mấy câu u, Phạn Phạn ở bên hào hứng hỏi: "ông nội ~ là ông nội sao? Alo"
Đầu bên kia điện thoại, đầu tiên ông cụ sững sờ, ngay sau đó vui mừng
đến mức miệng cũng sai lệch, giọng điều đâu ra đấy lúc nói chuyện với
Phó Thần Thương vừa rồi lập tức trở nên vô cùng thân thiết, "Là bảo bối
Phạn Phạn sao! Đang ở cùng ba sao?"
"Vâng, Bạt Bạt tới đón cháu và anh trai tan học."
"Lần trước mang cho cháu bánh pút-đing đã ăn hết chưa? Ăn hết thì ông nội lại mua cho cháu! Ách"
"Ăn xong rùi~"
"Anh trai cháu đâu?"
"Anh trai đang ở bên cạnh cháu."
"Ông nội, cháu đây."
"Hảo hảo hảo, ngoan! Có muốn xem sách gì nữa không, nói cho ông nội."
"Lần trước cháu còn chưa xem xong, ông nội, eo cảu ông còn đau không?"
. . . . . .
. . . . . .
Hai bé nói chuyện với ông cụ một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Phó Thần
Thương thấy An Cửu giơ mỏi tay mới cắt đứt cuộc nói chuyện của ba ông
cháu.
"Được rồi, lần sau lại nói chuyện tiếp. Nói tạm biệt ông nội đi nào."
"Tạm biệt ông nội ~"
"Tạm biệt ông nội ~"
Vừa rồi ông cụ đã nghe Phạn Phạn miêu tả sống động sự tích ba dũng
cảm"Vẩy nước" qua đón hai anh em, ở trong điện thoại"Hừ" một tiếng,
"Cuối cùng anh cũng làm được một chuyện đáng tin."
Tiếp điện thoại xong, An Cửu đang chuẩn bị cùng đi theo Phó Thần Thương, lại bị anh xoay người ngăn lại, "Đừng đi, em ở đây chờ anh."
Nét mặt kia, giọng nói kia, trong nháy mắt khiến cho An Cửu nhớ lại thời gian tối tăm không ánh mặt trời lúc mới vừa gả cho anh, không khỏi có
chút bực mình.
Phó Thần Thương vừa ôm hai con vào trong xe, đám phụ nữ bên cạnh An Cửu lại bắt đầu vây quanh buôn chuyện.
"Mẹ Phạn Đoàn ơi, chồng cô đối với con thật tốt!"
"Nhưng sao lại dữ dằn với cô như vậy chứ! Thật dọa người, vừa rồi tôi
còn tưởng rằng anh ta muốn đánh cô !" Một người phụ nữ khác nói tiếp.
"Ha ha, mọi người biết cái gì, đánh là hôn mắng là yêu đấy!" Có người hoà giải.
"Mẹ Phạn Đoàn, chồng của cô hình như rất có tiền! Người có tiền tính khí xấu chút cũng là khó tránh khỏi, cô cũng thật cực khổ . . . . . ."
An Cửu lặng lẽ cúi đầu nhìn hai chân ướt đẫm, không nói lời nào, trong
lòng cũng đang thầm mắng anh nhiều lần, hung cái gì hung chứ. . . . . .
An Cửu không nói lời nào chẳng khác gì là chấp nhận, nhìn có vẻ đáng
thương, khiến trong lòng đám phụ nữ xung quanh lập tức thăng bằng rất
nhiều.
Phó Thần Thương cẩn thận từng li từng tí đưa hai bảo bối vào trong xe,
sau đó từ xa nhìn thấy An Cửu cúi thấp đầu, vẻ mặt buồn bực.
Bất đắc dĩ thở dài, sau đó tay cầm tấm khăn lông khô bước nhanh về phía cô.
An Cửu ngẩng đầu liếc anh một cái, sau đó không lên tiếng.
Phó Thần Thương ngồi xổm xuống trước mặt cô, tay nâng bàn chân nhỏ của
cô lên, cởi tất cả giầy tất ướt dầm dề bẩn thỉu ra, dùng khăn lông lau
sạch sẽ, sau đóp, bế cô cùng với cà vạt trong ngực, tchìa khóa xe, túi
xách các loại trong tay lên.
Thân thể nhỏ nhắn của cô giống như một chiếc thuyền con lọt vào trong lồng ngực rộng lớn của anh. . . . . .
Sau đó, đám phụ nữ vừa buôn chuyện kia đều không nói ra lời. Nếu như vậy còn không nhìn ra người đàn ông này cưng chiều cô đến mức nào, thì bọn
họ thực sự là mắt mù rồi.
Phó Thần Thương nghĩ đến mới vừa rồi cô định trực tiếp đi vào trong nước sâu như vậy, thì vừa đi vừa cắn răng nghiến lợi mắng cô, "Tống An Cửu,
em cho là anh đã chết rồi sao? Ai cho em dẫm đạp thân thể của mình như
vậy chứ?"
An Cửu buồn bực một lúc lâu, vào lúc này cuối cùng cũng không nhịn được
phản bác: "Anh! Còn không phải là học theo anh sao, anh còn dám nói em!"
". . . . . ." Phó Thần Thương nghẹn lại, sau đó nói, "Anh là đàn ông, em là phụ nữ, có thể giống nhau sao?"
"Sao lại không giống nhau, chỗ nào không giống nhau?"
"Muốn biết như vậy? Tối về anh từ từ dạy em. . . . . . Rốt cuộc không
giống với nhau ở đâu !" Phó Thần Thương cắn răng, gằn từng chữ trả lời.
Sau đó cuối cùng cô nhóc cũng im re rồi.
An Cửu bị nhét vào chỗ ngồi phía sau ngồi cũng với hai bảo bối, trong xe mở máy sưởi, thân thể liền ấm lên.
Tựa vào đếm ghế mềm mại thoải mái, dưới chân dẫm lên thảm nhung mềm mại
màu trắng, Phó Thần Thương ở phía trước tập trung lái xe, hai cục cưng
ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, mưa rơi ướt nhẹp cửa sổ xe, trong radio
đang phát một bản tình ca. . . . . .
"Em biết / cho dù mưa to khiến thành phố này đảo ngược / anh cũng sẽ ôm
em trong ngực / không chịu nổi nhìn bóng lưng em đi tới. . . . . ."
--- ------ ---------
Đến nhà, hai đứa bé sạch bóng, trên người không bẩn không ướt một chút nào, Phó Thần Thương thì lại là một thân nhếch nhác.
Cô vẫn cho là mình có thể cho Phạn Phạn, Đoàn Đoàn gấp đôi thậm chí
nhiều hơn yêu thương, nhưng nhiều khi lại không thể không thừa nhận, địa vị của ba ở trong lòng bọn nhỏ vĩnh viễn không cách nào thay thế.
"Phó Thần Thương, vết thương của anh không sao chứ?"
Hôm nay vừa lội nước, vừa bế hai đứa bé, cuối cùng còn ôm cô.
"Không có việc gì, bác sỹ đều nói đã bình phục."
An Cửu đứng trước mặt anh giống như học sinh tiểu học, do dự một lát ngập ngừng nói: "Hôm nay, cám ơn anh. . . . . ."
"Sau đó?" Phó Thần Thương nhíu mày.
"À?" An Cửu không hiểu nhìn anh, không hiểu ý tứ của anh.
"Nói cám ơn là xong sao? Em phải lấy cái