Bảo My bước xuống dưới nhà trước sự dõi theo của từng ánh mắt. và mỗi người trong phòng khách này là mỗi tâm trạng khác nhau.
Bảo My được Duy Thiên nhẹ nhàng dìu ngồi xuống ghế, ngồi ngay bên cạnh anh. Anh rất nhẹ nhàng giúp cô trấn an, khẽ vuốt tóc, nhìn cô bằng ánh mắt
vô cùng dịu dàng cùng xót xa.
"Bây giờ mọi người đã có mặt đông đủ ở đây rồi thì bắt đầu đi!" Ông Park lên tiếng, giọng trầm trầm vang lên, vô cùng uy nghiêm.
Duy Thiên có thể cảm nhận rõ ràng người con gái ngồi bên cạnh cứng đờ cả
người, bờ vai hơi run run, đôi bàn tay xoắn vào nhau như muốn bóp nát
chúng. Anh dịu dàng nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng giúp cô mở nó ra, đan
chặt vào năm ngón tay ấy như muốn nói: "Đừng sợ! Có anh ở đây!Anh sẽ
cùng em vượt qua tất cả!" Bảo My vẫn cúi gằm mặt, đôi mắt nhìn đăm đăm
xuống dưới đất, cô thấy phía trước cứ nhòe đi.
"Mày mau nói đi!
Còn ngồi đực ra đó nữa à!" Mãi không thấy động tĩnh gì lại nhìn thấy
hành động của con trai, ông Park bắt đầu nổi giận, giọng ông vô cùng uy
nghiêm khiến đối phương phải run sợ. Khả Ngân đang ngồi yên bỗng giật
mình khiến Hồ Quang Hiếu không biết phải làm sao.
"Con không có
gì để nói!" Park Duy Anh lên tiếng, biểu cảm thực sự muốn người ta băm
vằm, chính là cái kiểu tôi không sai! Tôi chẳng thấy mình sai ở đâu cả!
"Sao tao lại sinh ra đứa con như mày chứ?" "Ông bình tĩnh! Dù sao nó cũng là con mình mà!" Ông Park tức giận, đứng bật dậy, chỉ thẳng tay vào mặt
Park Duy Anh, còn bà Park chỉ khẽ đứng dậy, đỡ ông ngồi xuống vô cùng
dịu dàng.
"Mẹ cũng đã nói rồi đấy! Con dù sao cũng là con của bố, dù thế nào đi chăng nữa trong người con cũng chảy cùng dòng máu với bố. Bố muốn tống con vào tù sao?" Duy Anh không chịu cúi đầu, nhất nhất cãi lại.
"Con..." Bà Park thật sự không hiểu đây chính là đứa con
ngoan ngoãn của bà sao? Từ nhỏ Duy Anh là một đứa rất biết nghe lời, chỉ có Duy Thiên mới là đứa thích cãi lại. Vậy mà bây giờ sao nó lại thành
ra như thế này?
"Tôi sẽ kiện anh vào tù! Đồ khốn nạn!" Khả Ngân dĩ nhiên không chịu yếu thế! Cô lúc nào cái miệng cũng nhanh vô cùng, không nói không chịu được, dù
thế nào cũng phải chửi cho sướng miệng cái đã rồi tính tiếp. "Cô đừng
tưởng cô có người chống lưng thì tôi không dám làm gì cô!" Duy Thiên
trợn mắt nhìn Khả Ngân khiến cô ngạc nhiên, cô chưa bao giờ thấy vẻ mặt
này của Duy Anh, đúng là cái loại hai mặt. "Cậu dám sao?" Hồ Quang Hiếu
ngồi bên cạnh lập tức lên tiếng. Thế này có gọi là "trọng sắc khinh em
gái" không nhỉ?
Thật ra không phải là Hồ Quang Hiếu không lo cho
Bảo My, anh đang cồn cào hết cả ruột gan đây! Nhưng nhìn mà xem, có
người lo cho nó thay anh rồi, anh hoàn toàn có thể yên tâm bên vợ yêu
rồi, cô em gái của anh dù đã lớn hay chưa thì cũng đã có một bờ vai vững chãi cho nó dựa vào, che chở nó qua cơn giông tố.
"Anh! Anh nghĩ rằng chuyện anh làm sẽ không bị lộ sao?" "Chuyện gì chứ?" Mặt Duy Anh
tái xanh, tím ngắt như gan heo khi nghe câu nói của Duy Thiên, hình như
mồ hôi hột cũng bắt đầu xuất hiện thì phải!
"Bố! Hôm nay con sẽ
nói với bố chuyện bố vẫn luôn thắc mắc. Bố nói trong công ty mình có nội gián. Phải! Kẻ đó chính là con trai lớn của bố đấy ạ!" Duy Thiên dõng
dạc tuyên bố, ánh mắt đăm đăm nhìn vào kẻ tội đồ trước mặt.
"Cái
gì? Có phải thật vậy không con? Sao con lại làm vậy?" Bà Park vô cùng
sốc, bà thật không thể ngờ đứa con trai này của bà lại làm ra chuyện như vậy. Chuyện kia đã động trời rồi lại còn thêm chuyên này nữa, bà biết
phải làm sao đây? Ông Park thì nhíu mày nhưng không hề tỏ ra kích động
như vợ mình mà chỉ khẽ nhìn Duy Thiên một lầm nữa như muốn xác định lại
thì nhận được ánh mắt khẳng định của con trai, ông khẽ đưa tay xoa ấn
đường. Khả Ngân đưa tay lên che miệng: "Anh bị điên à? Sao anh lại có
thể..." Hồ Quang Hiếu cũng vô thức nhíu mày.
Không ai có thể ngờ thì ra chính người mình lại cắn người mình! Thật nực cười biết bao!
"Thì ra... mày đã biết từ lâu. Tại sao? Tại sao mày không nói ra?" "Vì anh
là anh trai của em! Nhưng em thật không ngờ anh lại còn thông đồng với
Tuấn Đạt hòng chiếm đoạt tập đoàn..."
"Hahaha..." Duy Anh cười
như điên dại, hắn đứng dậy vỗ tay, nhìn tất cả ở đây một lượt rồi cất
tiếng nói: "Các người có biết không? Tôi hận các người! Tại sao tôi luôn phải gánh trên mình tất cả? Tại sao? Nó được yêu, được lấy người mà nó
yêu còn tôi? Hahaha... Tôi cũng yêu My mà!"
"Nhưng tình yêu phải
đến từ hai phía, cũng tự nguyện như vậy mới có thể hạnh phúc." Bảo My
cúi gằm mặt nãy giờ bất ngờ lên tiếng, ánh mắt hận thù cực hạn nhìn
người đàn ông trước mặt. Duy Anh nghe xong chỉ khẽ cười, lắc lắc đầu và
ngón tay: "Câu này tôi nghe quen rồi! Chẳng phải lúc đầu em cũng đâu có
tình cảm với nó, chỉ có nó si tình với em thôi! Em chẳng biết gì cả!"
Duy Anh cười khổ rồi lại tự sỉ vả chính mình, là anh ngu! Trong khi đó
Bảo My lại chẳng hiểu, thế là thế nào? Cô vô thức quay sang nhìn người
bên cạnh mình như muốn hỏi anh thế là sao? Duy Anh nhìn cảnh này: "Để
anh kể cho mà nghe!"