Cách Vương Hạo Thần và Tân Lập tràng chiến không xa, có hai đạo thân ảnh đang đứng đối diện quan sát trận chiến, hai người này, không phải ai
khác chính là Lý Nguyên và Đồng Tĩnh Vân.
Chỉ là lúc này Lý Nguyên sắc mặt có thể nói là khó coi tới cực điểm, còn Đồng Tĩnh Vân thì lại vui mừng khôn xiết.
-Vì cái gì? Vì cái gì hắn có thể đúng lúc như vậy đột phá a?
Lý Nguyên trong lòng không ngừng gào thét, hắn thật không hiểu nổi, bọn
hắn vì cái gì lại xui xẻo tới vậy, ở địa phương chim không thèm ỉa này
đụng phải một tên biến thái như vậy, thậm chí còn “ trợ giúp “ đối
phương đột phá tu vi.
Đồng Tĩnh Vân thì hai mắt sáng rực như sao
nhìn Vương Hạo Thần, nàng đồng dạng không nghĩ tới, mình trước đó để
Vương Hạo Thần gia nhập chiến đội quyết định tưởng như vô nghĩa, lại
mang lại hiệu quả kinh người như vậy, có thể nói, là hắn một tay đảo
ngược cục diện tất bại của bọn họ.
-Người này tuổi còn trẻ mà lại có thiên phú đáng sợ như vậy, thật sự để cho bổn tiểu thư cũng có chút động tâm nha!
Không thể không nói, tuy rằng Huyền Vũ đại lục lấy thực vi tôn, ngoại hình
dung mạo chỉ là thứ yếu, thế nhưng không thể phủ nhận, bất cứ nam nhân
nào vừa có thực lực cùng thiên phú tuyệt hảo, hơn nữa còn sở hữu dung
mạo tuấn mỹ như Vương Hạo Thần, chính là vô số nữ nhân trong lòng nam
thần, đồng thời cũng là bọn họ hình mẫu đạo lữ lý tưởng.
Đồng
Tĩnh Vân trước giờ ở trong Đồng gia là một nữ tử hiếm hoi có thiên phú
cùng dung mạo thượng đẳng, người truy cầu nàng tự nhiên không ít, thế
nhưng đều không lọt vào nàng pháp nhãn.
Cho đến hôm nay, Vương Hạo Thần chính là người đầu tiên khiến cho Đồng Tĩnh Vân động tâm!
Trong lúc Đồng Tĩnh Vân, Lý Nguyên mỗi người một ý nghĩ, chỗ Vương Hạo Thần
cùng Tân Lập nơi này, không khí lại lộ ra có chút an tĩnh lạ thường.
Tân Lập hết nhìn Vương Hạo Thần, lại nhìn xem cánh tay của mình, trong lòng chiến ý nhanh chóng giống như ngọn lửa bị dội một gáo nước lạnh dập
tắt, chỉ còn lại sợ hãi cùng thối ý.
Một quyền của tên kia đã
khiến hắn cơ hồ mất một cánh tay, nếu lại thêm vài lần nữa, chẳng phải
hắn cả người liền hoá thành bùn nhão dưới tay đối phương hay sao?
Nghĩ như vậy, Tân Lập trong lòng lập tức quyết định bỏ chạy, còn về phần Lý
Nguyên tên kia sống chết, tựu đã bị hắn sớm quẳng ra sau đầu.
Nói đùa! Sinh tử trước mắt, coi như là huynh đệ ruột thịt cũng sẽ bỏ mặc
nhau, huống hồ hắn cùng Lý Nguyên quan hệ ngay cả bằng hữu đều rất miễn
cưỡng, cần gì phải vì đối phương mà liều mạng?
Tân Lập là người
cẩn thận, thế nhưng cũng cực kỳ sợ chết, nếu như không có trăm phần trăm nắm chắc, hắn nhất định sẽ bỏ của chạy lấy người.
Trong lòng Tân Lập kỳ thật còn đem Lý Nguyên âm thầm ghi hận, bởi vì nếu không phải
đối phương rảnh rỗi không có việc gì làm lại muốn phục kích Đồng Tĩnh
Vân chiến đội, vậy liền không có chuyện bọn hắn một bên này phải tổn
thất mấy người, thậm chí ngay cả hắn đều bị phế một cánh tay.
-Đi!
Tân Lập tâm niệm vừa động, bàn chân đạp mạnh lên nền đất, lấy đà hướng về
phía bìa rừng chạy như điên, trong nháy mắt đã chạy được một đoạn dài.
Hắn ý định chỉ có một, đó là toàn lực chạy trốn, coi như phải lấy hết sức
bú sữa mẹ cũng phải rời khỏi nơi này, bởi vì nếu đánh tiếp hắn căn bản
không phải Vương Hạo Thần đối thủ, chắc chắn sẽ bị đối phương chém giết.
-A, muốn chạy?
Vương Hạo Thần giật mình, hắn không nghĩ tới đối phương lại bỏ chiến mà chạy
như vậy, bất quá ngẫm lại cũng đúng, không nói gì Tân Lập, chính bản
thân hắn cũng có nắm chắc, nếu tiếp tục chiến đấu, trong vòng ba chiêu
ắt có thể lấy mạng đối phương.
Nhưng coi như là Tân Lập một lòng muốn chạy trốn, hắn cũng không có ý định dễ dàng như vậy liền buông tha đối phương!
-Dùng ngươi thử nghiệm ta mới nhất một kiếm a!
Vương Hạo Thần khẽ liếm môi, Tử Lam Kiếm thình lình xuất hiện trong tay, bàn
chân dẫm một cái, thân hình giống như một cơn gió biến mất tại chỗ.
Ngay vào lúc đó, đang điên cuồng chạy trốn Tân Lập đột nhiên cảm nhận được
một cỗ nguy hiểm cực lớn đang nhanh chóng tiến lại gần, cỗ nguy cơ này
hắn chưa từng gặp qua trước đây, sau lưng truyền tới từng đợt hàn khí
khiến cho hắn thân thể không tự chủ được run rẩy, da đầu tê dại.
Cảm giác đó, giống như là bị một đầu thú săn mồi đáng sợ nhìn chằm chằm vào vậy!
Trong lúc Tân Lập còn đang sững sờ, một đạo thân ảnh như quỷ mị đã xuất hiện
tại hắn phía sau, ngay sau đó, một đạo kiếm quang nhanh như chớp đã đâm
đi ra, đích đến, chính là Tân Lập phần cổ phía sau.
-Vù! Vù!
Một kiếm này thực sự quá nhanh, nhanh tới mức tất cả mọi người ở đây chỉ
kịp nhìn thấy đạo kiếm quang loé lên giữa hư không và kiếm phong rít
gào, còn thân kiếm và người cầm kiếm hoàn toàn không nhìn thấy, đủ biết
tốc độ của người xuất kiếm nhanh tới mức nào.
Kiếm chưa tới, sát ý lạnh như băng đã khoá chặt Tân Lập, luồng sát khí không nhiều, nhưng
lại lạnh buốt đến tận xương tuỷ, mũi kiếm thì nhanh như điện, chỉ trong
tích tắc đã đâm vào Tân Lập sau gáy.
-Vô Ảnh Thức!
-Xoạt!
Một giọng nói lạnh nhạt như có như không vang lên, tiếp đó là một đạo da
thịt bị xé rách âm thanh, Tân Lập thân hình đứng sững lại một giây, sau
đó liền đổ ập xuống đất, máu tươi từ sau gáy cuồng phun mà ra, sinh cơ
lập tức đoạn tuyệt.
Mà phía hắn đạo thân ảnh kia, thì lại nhanh
chóng hiện rõ trước mắt mọi người, không phải ai khác chính là Vương Hạo Thần, lúc này trong tay hắn cầm lấy Tử Lam Kiếm, nơi mũi kiếm dính một
chút máu tươi, dĩ nhiên là vào lúc hạ sát Tân Lập nên mới lưu lại.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Vân Lan, Trần Thắng, thậm chí cả Đại Cương
đang trị thương cũng không nhịn được mà khẽ giật giật mí mặt, trong lòng vẫn chưa hết hoảng sợ vì một kiếm vừa rồi của Vương Hạo Thần.
Một kiếm kia, mặc dù không có hoa mỹ tiểu xảo, nói trắng ra chính là đâm
thẳng, thế nhưng tốc độ lại quá nhanh, coi như là biết được quỹ đạo di
chuyển của nó đều vô pháp tránh né.
Vương Hạo Thần đồng dạng có
chút hài lòng, vừa rồi hắn thi triển ra một kiếm, chính là Toàn Phong
kiếm pháp trong đó đệ tam thức – Vô Ảnh Thức!
Vô Ảnh Thức, kiếm
ra cũng như tên gọi, đối thủ căn bản không thể nhìn thấy người và kiếm
bóng dáng, nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy kiếm quang ẩn hiện, ngay sau
đó liền bị chém giết.
Trước đó Vương Hạo Thần không có hoàn toàn
thành thục một kiếm này, cũng là bởi vì nó yêu cầu tốc độ xuất kiếm quá
nhanh, cho dù là hắn muốn thi triển đều có chút miễn cưỡng, vì thế mới
không dám thi triển ra, nếu không sợ rằng chưa đả thương được địch thủ,
đã bị kiếm của mình hại chết.
Thế nhưng sau khi hắn đột phá tu
vi, tốc độ, lực lượng và khả năng quan sát mục tiêu đều được nâng cao
không chỉ một tầng, vừa vặn có đủ khả năng để thi triển Vô Ảnh Thức, quả nhiên một khi thi triển ra, hiệu quả đích xác không ngoài mong đợi.
Dù sao, Tân Lập nói thế nào cũng là một vị Bát Tinh Vũ Đồ, tuy rằng tại
dưới tình huống không có chiến ý một lòng chạy trốn mới bị giết chết dễ
dàng như vậy, thế nhưng điều này cũng không thể phủ nhận Vô Ảnh Thức một kiếm này độ đáng sợ, trong Bát Tinh Vũ Đồ cảnh giới, e rằng có rất ít
người có thể tiếp được.
Vương Hạo Thần sở hữu Vô Ảnh Thức một kiếm này, dưới Cửu Tinh Vũ Đồ hoàn toàn có thể xưng là “ kiếm ra tất sát “!
Đem Tân Lập túi càn khôn thu vào tay, Vương Hạo Thần lúc này mới khẽ thở ra một hơi, cất bước đi về phía Vân Lan ở gần nhất, nhìn nàng cười nói:
-Vân Lan tỷ! Thương thể có nặng lắm không?
Vân Lan từ nãy tới giờ vẫn đang nhìn hắn không chớp mắt, lúc này nghe Vương Hạo Thần thanh âm mới bừng tỉnh, khuôn mặt thanh tú có chút đỏ ửng, lắc đầu nói:
-Không đáng ngại!
Đến khi đứng dậy, nàng ánh mắt vẫn không nhịn được thỉnh thoảng liếc trộm Vương Hạo Thần vài lần, nàng như cũ khó có thể tin tưởng, người mà nàng trước đó không lâu còn muốn
bảo vệ, lại có thiên phú cùng thực lực đáng sợ như vậy, nhất là một kiếm sau cùng kia, để cho nàng cảm thấy có một loại sợ hãi cùng kính phục
xuất phát từ trong nội tâm mà ra.
Thân là kiếm tu, Vân Lan hiểu
rõ rất rõ mình và Vương Hạo Thần chênh lệch, nàng tuy rằng tu vi mạnh
hơn Vương Hạo Thần một điểm, thế nhưng ngoại trừ điều đó ra, mọi phương
diện khác của hắn đều bỏ xa nàng, về mặt kiếm đạo, càng là đem nàng vung xa mười tám con phố.
Phải biết, Vương Hạo Thần niên kỷ, chắc chắn so với nàng phải nhỏ hơn nhiều a!
-Hắn thật sự quá ưu tú!
Vân Lan từ đáy lòng thì thầm một câu, lại nghĩ tới bản thân được Vương Hạo
Thần đón đỡ trước đó tình huống, mặc dù chỉ là da thịt tiếp xúc một lần
rất ngắn ngủi, nhưng lại để cho nàng có chút lưu luyến cảm giác đó.