– Sư đệ tên này để ta lo, đệ tranh thủ hộ pháp cho Bích Dao. Lục Tuyết Kỳ là một nữ tử xinh đẹp, nàng có dung nhan tuyệt thế, thanh lệ thoát tục, phong thái lạnh lùng, băngthanh thanh ngọc khiết,
phong tình vạn chủng, hôm nay nàng mặc một bộ bạch y như tuyết, cầm trong tay Thiên Gia thần kiếm, giống như Cửu thiên tiên tử hạ xuống
phàm trần. Làm cho bao trái tim các thanh niên ở đây điên đảo, mê
mẩn tâm hồn.
Lục Tuyết Kỳ kết ấn Lưu Ly Cổ Văn biến ảo
nhập vào Thiên Gia thần kiếm, quát một tiếng, bay thẳng tới, nàng
hóa thành vô số đạo hình bóng phiêu miểu, tựa như là tinh linh bên
trong băng tuyết.
Trong nháy mắt những thân ảnh của Tuyết Kỳ xuất thủ thành trận như là thiên la địa võng, phong thiên tuyệt địa, muốn vây khốn Hắc Xà,
tuyệt nhiên không cho phép hắn lại gần trận pháp.
– ẦM,
grao gré… một tiếng gầm vang lên, thời điểm Lục Tuyết Kỳ phong
tỏa thiên địa, tạo thành thiên la địa võng, Hắc Xà tản ra quang
mang vô cùng tà ác, ma khí như có linh trí, chập chờn bay lượn
quanh hắn, thời gian ba động, không gian run rẫy.
Một tiếng to, trong nháy mắt Hắc Xà bước ra thiên la địa võng, lúc này
băng phong vạn lý cả một mảnh thiên địa bị đóng băng, tất cả
thân ảnh Lục Tuyết Kỳ biến ra điều bị diệt sạch. Lúc này, mọi
người mới để ý đến trên đầu Hắc Xàmột ngọn lửa màu trắng.
– Băng hảo tâm diễm là một lọa dị hỏa cực kỳ đáng sợ, mười
vạn năm trước nó đã từng xóa xổ vô số thế giới. Thời điểm
Hắc Xà sử dụng chính là băng phong hết thảy.
– Không ngờ Ma Thần Tộc dám giao thứ này cho ngươi sử dụng. Lục Tuyết Kỳ sợ hãi nói.
Vốn là Hắc Xà ra tay với Lục Tuyết Kỳ, nhưng vì uy lực của nó quá lớn lan ra làm vô số quân sĩ gần đó trong nháy mắt bị băng phong, tiếp theo là tiếng vỡ nát “phanh, phanh, phanh” vang lên, những cường
giả bị băng phong này toàn bộ vỡ vụn, ngay cả Lục Tuyết Kỳ cũng không ngoại lệ!
– Tuyết Kỳ Tỷ! Nhìn Lục Tuyết Kì bị đóng băng rồi tan vỡ, sinh khí tiêu tán, Trương Tiểu Phàm bi thương hét
lên thảm thiết.
Nhìn thấy Hắc Xà xuất thủ liền băng phong
vạn lý, giết chết nhiều cường giả như vậy, kể cả người mạnh mẽ
như Lục Tuyết Kỳ cũng chết “không kịp ngáp” (bà này xuất hiện em cữ ngỡ phải gánh team cơ ai ngờ vừa ra cái chết, mất cả
hứng) làm toàn thể biến sắc, một cảm giác nóng rực nhưng lạnh
buốt trên gáy làm mọi người đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng cái chết của Lục Tuyết Kỳ không nhề làm sĩ khí Yêu Linh thế giới giảm xuống mà nhược lại nó biến thành sự thương cảm rồi hóa thành căm hận, chiến ý của họ càng tăng cao. Trong nháy mắt chạy ra mười chi thiết kỵ, bọn hắn lấy thọ huyết tế thiên địa, hóa thành
một con phượng hoàng lửa to lớn, trần ngập uy vũ, hướng phía Kim Xà Giết tới.
– Giết… Toàn quân gào thét.
Đối mặt
với uy thế của mười chi thiết kỵ, Kim Xà không có chút kiêng kị
nào. Kim Xà đưa tay lên cao, trên đầu lơ lửng Tinh Không Thiên Nguyệt hiện ra, trên tay xuất hiện một xoáy tròn, ánh sáng Thiên
Nguyệt như truyền thêm năng lượng cho vòng xoáy đó, càng lúc
càng phình to khổng lồ, rồi hóa thành một lưỡi cưa xoay tròn,
bành trướng đến mấy dặm.
– Thích chơi lửa đúng không, vậy liền để các ngươi kiến thức thế nào là hỏa sát đúng nghĩa.
Mười chi thiết kỵ của Yêu Linh Giới hóa thành phượng hoàng, Kim Xà quát một tiếng, đạp không mà ra, trong nháy mắt hỏa diễm ngập trời.
– Phong Lâm Hỏa Sơn.
Kim Xà ném Lưỡi cưa đầy kim quang bay đi, thái dương tinh hỏa vô cùng
vô tận chiếu nghiêng xuống, lúc này, trên không trung xuất hiện một
đầu hỏa long, trong miệng ngậm một tinh cầu rực rỡ kim quang,
giống như một mặt trời thu nhỏ, lưỡi cưa bay đến đâu, đầu hỏa
long phun lửa đến đó đốt cháy tất cả.
– Roẹt. Lưỡi cưa
chạm nhau với phượng hoàng, liền làm hỏa long gào thét, từng đầu
thái dương tinh hỏa biến thành hỏa long tứ phương tám hướng hội tụ
nghiền nát phượng hoàng quét ngang mà qua, một trận kêu thảm vang
lên. Vô số chiến sĩ yêu linh thế giới chết thảm cả người và
ngựa bị cắt làm hai khúc ngã xuống. Hỏa sát ngập trời trong
nháy mắt tất cả thi thể bị đốt thành tro bụi.
– Ông, lúc này phía xa trên cao trận pháp một cánh cửa hư không
mở ra một con quỷ khổng lồ đầy ma huyết thò ra như đang cố xé
rách cánh cửa đển chui qua, tất cả tinh huyết của người chết
đi đều bị nó hấp thụ, vô số oan hồn bay lượn gào thét. Cảnh
tượng kia làm cho tất cả run sợ, Trương Tiểu Phàm một bên hộ
pháp cũng không kiềm được nuốt một ngụm nước bọt.