Ma khí mỗi lúc một dày đặc hơn, trên bầu trời ma khí bao phủ
như một tầng mây đen dày đặc, không khí như ngột ngạt khó chịu
đến cực độ.
Rống!
Tiếng gầm gừ đáng sợ truyền ra từ
trong lỗ đen, một đạo khí tức hung thần ngập trời bao phủ toàn trường.
Gió ngừng thổi, mây ngừng bay, muôn thú, thậm chí là côn trung
đều im bặt.
Giống như địa ngục hàng lâm thế gian, huyết hải vô
biên chìm nổi chung quanh, vô số ma ảnh khổng lồ bay lượn ngửa mặt lên
trời gào thét kinh thiên động địa.
Thân thể Hắc Long Ma là một cục máu màu đỏ nhỏ phát ra huyết.
Quang kinh dị, bên ngoài là hư ảnh của Hắc Long ma một con rồng màu
đen, trên đầu có năm cái sừng to dài chĩa ra trước mặt. Hai con
mắt to, tà ác, hai sợi râu vễnh ra hai bên.
Dáng người của
nó cực lớn phải đến trăm trượng, hai cánh mở ra đã có thể che hết
ánh sáng của một vùng, hai tay gân guốc, trảo dài nhọn hoắc,
trên hai thân cánh tay mọc ra vô sô cái súc tu ngoe ngẫy, mỗi cái
súc to còn lớn hơn thân hình Vu Man.
– Hắc. Hắc. Hắc. Hắc Long Ma ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười khó nghe kinh dị giống như ma hờn quỷ oán.
– Đã mười vạn năm! Mười vạn năm rồi! Rốt cuộc bản vương cũng lại một lần nữa trở lại nơi này! Hé hé hé.
Hắc Long Ma miệng phun tiếng người, hắn là
ác ma cổ xưa, ngôn ngữ hắn nói có chỗ giống và không giống hiện tại, nên có một số người thời đại này nghe nhưng không hiểu
hắn nói cái gì.
– Đệt, Hắc Long Ma bực tức. Nhưng nó cũng kệ mẹ chả quan tâm nhìn xuống tế đàn.
– Chính là ngươi xuyên thủng không gian kia sao sao?
Ồ Vu Tộc ta không biết các ngươi muốn làm gì, nhưng mà ta sẽ thu thập
tất cả các ngươi để đáp tạ hỗ trợ ta phá vỡ quy tắc hai thế
giới, khặc khặc khặc khặc… Riêng ngươi ta sẽ hút hết sinh mệnh,
rồi ném xuống Hỏa tuyền, nói đến đây trong mắt Hắc Long hiện
liên một tia sát ý, mười vạn năm trước chính hắn đã bị đại tư tế cũ của Vu Tộc đánh trọng thương rồi phong ấn trong Hỏa
Tuyền.
Hắc Long Ma đưa một tay lên trời, bầu trời như tắt
nắng vô số Thiên Thạch từ không trung bay xuống, kích thước và
tốc độ của chúng nhanh hơn so với Thiên Địa chân thân lúc trước
rất nhiều.
– Ngũ Hành trận.
Vu Quân quát to, lập
tức binh sĩ thiết giáp chia thành nhiều nhóm, mỗi nhóm gồm năm người xếp thành vòng tròn. Bốn người xung quang dùng khiên kết trận người ở giữa dùng kiếm vận chuyển nguyên lực năm người
hợp nhất làm một rồi chém thẳng lên không trung. Kiếm Khí mạnh mẽ chém lên làm thiên thạch nổ tung, vô số mãnh vỡ rơi xuống
văng tung tóe.
Sau một hồi miễn cưỡng thu thập hết mưa thiên thạch nhưng cũng chịu tổn thất nghiêm trọng.
– Chết đi.
Hắc Long Ma đưa tay ra trước mặt vô số súc to trên tay hắn bỗng biến to dài ra hướng lên trời cao rồi đấm xuống giống như mưa tên,
muốn xuyên qua đại trận.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Vu Man
khẽ biến, ý niệm khẽ động, nàng đang điều khiển Thất sắc Quang
không thể làm gì khác.
Đúng lúc này có một tiếng quát lạnh truyền tới.
– Đối thủ của ngươi là chúng ta!
Ông!
Hai vợ chồng Vu Quân bay trên trước tế đàn tay kết ấn, rồi tay
phải Vu Quân đưa qua chắp lấy tay trái vợ mình, lúc này năng
lượng của hai người đang dung hợp làm một.
– Vạn Khí xuyên Không.
Đồng loạt tay còn lại của hai người chưởng về phía Hắc Long ma. Sau lưng hai người xuất hiện vô số ấn kí trôi nổi giữa không trung. Đây là vô số cổng không gian cực nhỏ, từ trong đó từng món vũ khí từ từ chui ra, nào là gươm giáo kiếm mác. Vô số vũ khí
từ trong các cổng không gian bay ra, không gian như vụn vỡ, chúng
đâm thẳng xé nát các xúc tu của Hắc Long Ma, máu tươi chảy ra
làm hắn đau đớn.
Rống!
Hắc Long Ma gào thét, tinh huyết màu đen chảy ra như xuối, nhuộm đen cả một vùng trời.
– Hai con sâu cái kiến cũng muốn so đấu thuộc tính không gian với ta.
Hắc Long Ma hướng phía hai phu phụ Vu Quân hai mắt lạnh giá như vực sâu
vạn trượng, tay đánh ra quyết ấn, Hai phù ấn xuất hiện trước
mặt Hắc Long, hắn tung tay đấm vào, đồng loạt lúc này sau lưng
hai vợ chồng Vu Quân xuất hiện hai ấn quyết. Nắm đấm của Hắc
Long từ đó đánh ra nện thẳng vào họ.
– Phụt!
Hai
vợ chồng Vu Quân miệng phun ra một ngụm máu tươi rơi xuống đất,
vô thanh vô thức trúng đòn chí mạng, gần như loại bỏ hai người
mạnh mẽ nhất. Đòn vừa rồi Hắc Long vận dụng thuộc tính không
gian, dịch chuyển nắm đấm của mình công kích nghĩ tới mà Vu
Quân đổ mồ hôi lạnh, đẳng cấp nầy đã vượt xa hắn tưởng tượng. Tộc nhân Vu Tộc cũng nhìn Hắc Long Ma với một sự kinh sợ khôn
lường, cũng trong lòng đau đớn như rỉ máu. Tộc trưởng, đại tư
tế các trưởng lão cùng binh sĩ đang chiến đấu hết mình để
bào vệ họn, bảo vệ tương lại của nhân loại. Nhưng họ chỉ là
những người vô dụng không giúp được gì cả, nhiều thiếu niên hai tay nắm chặt, móng tay bấm vào da thịt chảy máu, họ hận
chính mình không đủ mạnh mẽ lại còn trở thành gáng nặng.
– Đến đây là tận diệt.
Hắc Long ma giơ hai tay lên trời, lập tức thiên địa dị tượng xuất hiện.
Ùng ùng! Ma Khí mãnh liệt đã tạo thành một cái lốc xoáy màu đen khổng lồ
với phương viên mấy trăm dặm, trung tâm lốc xoáy kéo dài khắp địa bàn Vu Tộc, giống như một cái phễu khổng lồ của tử thần đi đến đâu,
cuốn sạch nhổ sạcch sự sống đến đó.
Ma Khí tích tụ
càng lúc càng nhiều, đã bắt đầu đọng lại hóa thành sương mù, những
sương mù này trừ bỏ đại đa số cường giả hít vào chỉ bị thương nhẹ còn lại dân thường hít vào liền tập tức bỏ mạng. Nguyên một
mãnh thiên địa đang dần biến thành vùng đất chết. – Triệu hồi
chi thuật. Lúc này Vu Man cắn ngón tay mình rồi thi pháp từ
dưới đất một sợi xích dài màu đen, trên thân xích có vô số
sợi gai. Sợi xích bay thẳng lên cắm vào người Hắc Long Ma rồi
đầu còn lại đâm vào người Vu Man.
Vì đối phó đại địch, Vu Man quyết định liều mạng.
– Huyền Thiên Trọng xích, đừng nói là ngươi! Hắc Long Ma hoảng
hốt vội dùng tay kéo sợi xích ra khỏi người mình. Nhưng khóa
sắt nóng lên như dung nham nóng chảy, lập tức đỏ bừng, nó bắn ra chân
hỏa còn nóng hơn mặt trời gấp trăm lần.
– Ah!
Bị trúng
đòn Hắc Long Ma phóng xuất huyết long thiêu đốt để tăng sức mạnh
liều mạng thoát ra nếu không hắn sẽ thành tro bụi.
– Đây chỉ là một đạo thần hồn của ta, ngươi liều mạng Phong ấn ta cũng chỉ ngăn ta một đoạn thời gian mà thôi.
Hắc Long càng vặn vẹo dữ tợn ánh mắt sáng quắc nhìn qua Vu Man con mắt mang theo kiếp sợ và tàn nhẫn. Sắc mặt hắn ngưng trọng tới cực điểm, nhưng
vẫn nở cười nghênh ngang.