Bên này hắn ăn hăng say chừng nào thì ngoài đường người ta đánh nhau chém lộn hăng hái bấy nhiêu.
Sau một hồi đại chiến kinh thiên à không kinh phố động phường, mấy nhóm người bao vay quanh năm người còn xót lại.
Sau khi no nê hắn gọi tiểu nhị đàn nấp sau quầy đến tính tiền sẵn hỏi thăm.
– Nơi này rốt cuộc là có chuyện gì, sao lại náo loạn như vậy. Thiên Bảo đặt lên bàng một thỏi bạc.
Thấy tiền tên tiểu nhị liền sáng mắt cầm thỏi bạc cất vào trong túi rồi cười nói.
– Khách quan không biết huyện Hồ tuy do quan phủ quản lý nhưng
thực chất không có tiếng nói, chủ thật sự nơi này là đệ nhất gia tộc Trang Gia.
Nhưng lão gia chủ tuổi đã cao sắp gần
đất xa trời nên muốn tìm người thừa kế làm gia chủ đời tiếp
theo. Ngừng một chút hắn lại nói tiếp.
– Nhưng Trang gia
chủ là người công bằng không thiên vị ai cả, là gia chủ phải
là người có thực lực có tài trí mới có thể phục người vì
vậy đã mở ra một cuộc đấu dành quyền thừa kế.
Tiếp theo là mỹ nữ áo tím đó là tam tiểu thư Trang Thanh Ly nàng là người thông minh mưu trí rất
biết lấy lòng người khác, nên nàng chiêu mộ được rất nhiều
nhân sĩ trẻ nàng được xem là đối thủ ngang sức đại ca mình.
Cuối cùng nhóm ngưới bên cạnh là của lục thiếu gia, là người rất
ít khi xuất hiện rất it người biết mặt của Tranh Thanh Thiện.
Nghe nói tính cách ngược lại với cái tên rât mưu mô xảo quyệt,
thủ đoạn tàn nhẫn. Thiên Bảo nghe xong phất tay cho tiểu nhị lui đi, còn hắn nhìn ra tiếp tục làm khán giả.
– Thất mụi còn không giao ngọc bội ra đây.
Trang Thanh Hoàng hừ lạnh một tiếng:
– Nếu như vậy ngươi cũng đừng có trách đại ca nhẫn tâm.
Trang Thanh Thanh lắc lắc đầu nói:
– Đại ca, có chết ta cũng không giao cho ngươi.
Khác với những người khác có cả một bầy thủ hạ sau lưng, sau lưng Trang Thanh Thanh chỉ có bốn người.
Trong đó có một lão bà đã qua thất tuần, là nô tỳ của mẫu thân nàng, sau khi mẫu thân nàng mất lão bà cũng theo phò trợ cho nàng. Tiếp theo là một lão giả tầm lục tuần là người mà Phụ Thân nàng
Trang Thanh Tuấn phái tới bảo vệ nàng, mặc dù có thực lực Tiềm
Long Tam Trọng nhưng bởi vì tuổi quá lớn, khí huyết suy bại, đã bắt đầu đi xuống dốc, thực lực không lớn bằng lúc trước, chỉ còn bằng một
cái Tiềm Long nhất trọng.
Một người khác chính là thị nữ tuổi không kém gì Trang Thanh Thanh, nàng từ nhỏ lớn lên cùng Thanh
Thanh, tuy có học qua võ công nhưng cũng chỉ có thực lực cũng không
cao, chỉ đủ tự bảo đánh bọn trẻ trâu lưu manh ngoài đường đủ để
bảo vệ mình mà thôi.
Người cuối cùng còn đáng tin một chút, đó
là trung niên ba mươi tuổi, Thiên Bảo nhìn sơ quá thấy hắn là
người có thực lực cao nhất Tiềm Long ngũ trọng, đáng tiếc hắn
chỉ có một người không thể mình anh chấp hết được, còn những bên
kia tùy tiện tìm một thủ hạ cũng mạnh hơn hắn.
Bốn thuộc hạ
của Trang Thanh Thanh thấy chủ tử bị uy hiếp như vậy cũng cắn
răn nhảy ra phía trước che chắn, nhưng đáng tiếc bọn họ chỉ có thể
đứng ra làm bia thôi, bọn họ biết mình căn bản không phải đối thủ của
thuộc hạ Trang Thanh Hoàng(tên của thằng đại ca).
– Trang Thanh Thanh, ngươi đừng cố đấm ăn sôi.
Trang Thanh Hoàng quát lớn một tiếng, thậm chí hắn còn không gọi thất muội nữa, mà thật ra trước giờ còn chả coi nàng là muội muội của mình.
– Ngươi chỉ là đứa con hoang mà thôi! Khi phụ thân vui
đùa bên ngoài vô tình mới để cái tạp chủng ngươi ra đời. Trang
Thanh Ly cất giọng diễu cợt, nàng làm tam tỷ của Trang Thanh
Thanh. Trang Thanh ly chỉ thẳng mặt nói.
– Thất tiểu thư ta phục mệnh Lục thiếu đến mang theo hảo ý, mong người giao ngọc
bội cho Lục Thiếu, đảm bảo cuộc sống sau này của tiểu thư sẽ
được thoải mái. Còn nếu vẫn vọng tưởng lấy được vị trí kế thừa
Huyện Hồ thì chúng ta sẽ không khách khí. Một thuộc ha trong
nhóm người của Trang Thanh Thiện nhẹ nhàng nói.
Nghe được những lời xỉ nhục cùng đe dọa đó khiến trái tim Trang Thanh
Thanh như chết lặng, dù nàng có chút không cam tâm nhưng hiện
tại lực bất tòng tâm.
Lúc này những người đứng phía xa xem cũng không khỏi lắc đầu tiếc cho Trang Thanh Thanh, nàng xinh
đẹp lại tốt tính dù chỉ mới quay về huyện Hồ một thời gian
nhưng nàng rất nhân đức hay giúp đỡ mọi người.
Nữ tử lương thiện như vậy chỉ muốn giữ vững vị trí của mình nhưng lại bị các ngươi
bức bách nhục nhã như thế, các ngươi có còn là con người nữa không!
Nhưng những người này chỉ dám giữ những lời này trong lòng mà thôi,
huyện Hồ Trang gia là độc nhất, những ác nam ác nữ kia đều là
con nối dõi của Trang Thanh Tuấn, ai dám xoắn?
Lúc trước họ
hoành hành bá đạo trong thành huyện Hồ nhiều năm như vậy, biết bao
người khiếu nại quan phủ những cũng chỉ một kết cục bị đuổi
đi hoặc mất tích một cách lặng lẽ.
Ai ai cũng biết câu
nói thiên tử phạm pháp cùng tội với thứ dân chỉ là lời nói suông đối
với một nơi xa bàn tay của thiên tử như này, nó không thành hiện
thực trong huyện Hồ này.