Ngạo Kiếm Vô Song
Chương trướcChương tiếp
Sau khi đánh bại Tuyết Sư, Thất Thải Thiên Mãn cũng là bị
thương khá nghiêm trọng bò đi vào phía rừng rậm, bỏ lại Tuyết Sư thoi thóp chết dần chết mòn. Sau khi thấy con yêu sà khủng
khiếp kia biến mất, Thiên Bảo tỏa ra thần thức dò xét một lần nữa xác định nó đã đi xa mới tiến tới gần chỗ Tuyết Sư.
Tuyết Sư lúc nầy nằm gục dưới chân núi, hơi thở thoi thóp yếu
dân, lớp lông trắng như tuyết mịn đã thấm đẫm máu ướt nhẹp.
Tuyết Sư phát hiện ra Thiên Bảo đang tiến lại, phát ra tiếng gầm gừ vô lực. – Ah nhân loại ngươi muốn lấy nội đan của ta, thứ
hạ đẳng như ngươi có tư cách sao. – Nếu là bình thương thì ta
đúng là đi tìm chết, nhưng ngươi lúc này chỉ còn chút hơi tàn
nên ta muốn là đươc. Thiên Bảo mĩa mai nói. – Ha ha… ta là yêu
vương của núi này không ngờ đến cuối cùng chết thảm ở đây ah.
Ta muốn ngươi giúp ta một viêc. An tâm ta sẽ cho ngươi một thứ
đảm bảo ngươi sẽ hài lòng và cả nội đan của ta. – Tuyết sư
thở dài nói. – Giúp việc gì, ta nguyện lắng nghe. Tuyết Sư
ngưng thần từ mi tâm bay ra một khôi trắng sáng, ánh sáng từ từ tắt dần hóa thành một quả trứng rơi vào tay Thiên Bảo. Quả
trứng to cỡ trứng đà điểu, trên trứng có nhiều hoa văn lạ mắt. – Đây là? – Thiên Bảo nhing Tuyết Sư hỏi. – Nó là tinh thân của
ta, mong ngươi hãy chăm sóc nó đến khi nó nở ra và trưởng
thành. – Được ta đồng ý, dù có chết đói ta cũng sẽ không đem
nó làm ốp la ắn đâu. – Còn đây là thứ ta muốn tặng ngươi. – con mắt thứ ba trên trán Tuyết Sư hiện, một ngọn lửa nhỏ màu đỏ
đang bùng cháy từ từ bay ra. Cảm nhận được sức nóng và uy lực của ngọn lửa kia, Thiên Bảo cảm giác run rẩy như linh hồn của
mình bị thiêu đốt. “Là Dị Hỏa?” Thiên Bảo kinh hãi nói. – Đúng vậy hơn ngàn năm qua ta mới chỉ thu nạp được duy nhất ngọn dị
hỏa này. Ta là yêu thú hệ hỏa, có hỏa chủng riêng của mình.
Còn dị hỏa này gốc nó là Thủy Sơn Tâm Hỏa được sinh ra trong
một suối nước nóng trong lòng núi, qua ngàn năm hấp thụ nguyên
khí thiên địa mà thành. Ta sau khi hấp thụ nó cộng thêm Tu
luyện nhiều năm đem nó dung hợp với hỏa chủng của mình. Nên nó đã thành Thủy Sơn Tâm Hỏa biến dị uy lực của nó còn mạnh và tinh khiêt hơn ban đầu mấy lần. Thiên Bảo kinh ngạc miệng há
hốc ra, hiển nhiên mình lại may mắn có được thứ dị hỏa này,
thứ mà bất kì ai trên thế gian đều động tâm, mơ ước có được. – Uy lực của nó kinh người nên ngươi muốn luyện hóa nó cũng
không phải việc dễ dàng, vì vậy đừng vội vàng cứ đợi có
thực lực hãy hấp thu nó. – Tuyết Sư cho ngọn lửa rơi vào tâm mi của Thiên Bảo. – Mong ngươi hãy chăm sóc tốt mầm mống của ta.
Nội Đan từ trong bụng bay ra rơi vào tay Thiên Bảo, Tuyết Sư cũng đồng thời tắt thở. Thiên bảo nhanh tay cho quả trứng và nội
đan vào túi trữ vật rồi vội vàng hướng về phía nhóm người
Nhất Hàn lao đi. Bay đi tầm nửa canh giờ thì bắt kịp nhóm
người Nhất Hạn, Thiên Bảo hạ xuống đi cùng mọi người. – Không
có việc gì chứ? – Nhất Tiên quan tâm hỏi. – Không có gì chúng
ta tăng tốc lên thôi, ta cảm giác có người đang đuổi theo phái
sau. “Đùng…” Thiên Bảo vừa nói xong thì một luồng kình khí
chưởng về phía mình, mọi người đều nhanh nhẹn nhảy về phía
trước tránh né nhìn lại. Trên không trung Chính là bon người
Hắc Liên Giáo. – Giao Thủy Hàn ra ngay, ta sẽ cho các ngươi được
toàn thây. – Nằm mơ đi. Nhất Hàn hét to rút kiếm lao lên mọi
người phái sau cũng đồng thời xông lên, hai bên giao chiến kịch
liệt. Sau một hồi kinh chiến nhóm Thiên Bảo rơi vào hạ phong
liện rút lui chạy nhanh vào trong rừng. – Chạy đâu cho thoát. –
Hắc Hàn lao theo như tên bắn. – Đạt hồn chỉ. Hắc hàn chỉa ngón
tay về phái trước hội hộ một luông hắc khí bắn thằng về phía Nhất Hàn, bị tấn công bất ngờ Nhất Hàn không kịp phản ứng.
Trong gang tấc bỗng nhiên thân ảnh Mạc Nhược nhảy ra trước chắn
đòn cho Nhất Hàn. Hắc chỉ xuyên qua Người Mạc Nhược máu chảy
ra như suối. Nhất Hàn lấy mấy viên sỏ̀i màu đen ném ra, lập tức phát nổ bốc khói ngùn ngụt, trong khói có mùi khó chịu làm
bọn Hắc Hàn lui về phía sau. Hắc Hàn vận lực chưởng một
luồng kình khí thổi sạch đám khói, thì không thấy bóng dáng
ai nữa. – Hừ, đuổi theo. Chạy được một đoạn đến gần bờ suối
thò Mạc Nhược ngã nhào ra, Nhất Hàn đỡ Mạc Nhược cũng ngã
theo. – Nhất Hàn ca, ta không xong rồi. – Mạc Nhược thở phì phò
nói. Mọi người cũng vậy lại xung quanh nhìn Mạc Nhược Thoi
thóp mà đau lòng. – Ngươi sẽ không sao đâu, cố gắng lên. – Nhất
Hàn nâng Mạc Nhược ngồi dậy nói. – Nhất Hàn ca, có một việc ta phải cho huynh biết. Thật ra ta trước giờ không có cảm giác
với phụ nữ mà chỉ có cảm giác với huynh mà thôi. Mọi người
nghe xong chợt giật mình, nhưng cũng im lặng không nói gì. –
Được chết vì huynh ta cảm thấy thật hạnh phúc. Những lúc huynh ôm ta, những lúc hai ta tắm chung hai thân thể trần truồng chung
một chỗ tắm. Ta thật sự rất rất rung động. Mạc Nhược nươc mắt
chảy ra đưa tay vuốt lấy khuông mặt Nhất Hàn. – Ta yêu huynh, yêu
nhiều lắm. Nhất Hàn thoáng biến sắc nhưng thấy Mạc Nhược đang
hấp hối nên vẫn cố gắng ngồi yên. Mọi người xung quanh, đều rơi nước mắt vì sự hy sinh của Mạc Nhược nhưng cũng đồng thời mắc ói vì sự biến thái của hắn. Cái tình cảnh vừa khóc vì
thương cảm vừa buồn nôn vì kinh tởm này, thật sự khó chịu
khủng khiếp, ai cũng cố gắng nuốt xuống những thứ sắp nôn ra.
Mạc Nhược sau khi vuốt ve khuôn mặt Nhất hàn thì cánh tay rơi
xuống tắt thở. Một nấm mộ được đắp đơn sơ, một cái bia Mộ
bằng gỗ, có khắc Lý Mạc Nhược chi mộ. – Mạc Nhược huynh đệ
hãy yên nghĩ, chúng ta sẽ báo thù cho ngươi. Tất cả cúi đầu
trước mộ Mạc Nhược rồi men theo bờ suối đi về phía hạ nguồn.
Sau hai ngày đi liên tục không nghỉ cũng thấy hạ nguồn con suối
chảy đến bên một vách núi, đổ xuống dưới là một thác nước
lớn. – Thủy Mộ ở đâu? – Nhất Hàn nhìn Thủy Hàn hỏi. – Ta cũng không biết rõ nhưng theo bản đồ tổ tiên để lại thì chính lại
tại đây. – Thủy Hàn trả lời. – Vậy chúng ta chia nhau ra tìm,
nhanh chóng tìm ra kẻo bọn Hắc Liên Giáo kéo đến. Mọi người
đồng tình rồi chia nhau ra tìm kiếm xung quanh.
Chương trướcChương tiếp