Vài ngày không gặp,
thật ra thì cậu có chút nhớ Triển Ngưng, 1 giây trước đó còn nghĩ có nên nói bóng nói gió hỏi Triển Minh Dương gặp cô hay không, nào biết trùng
hợp cô lại vừa trở về.
Triển Minh Dương lại hét lên trong điện thoại, “Cẩn Ngôn, chị mình trở lại."
"Oh!" Ngón tay Trình Cẩn Ngôn gảy gảy điện thoại.
Triển Minh Dương, “Có muốn nói chuyện với chị mình hay không?”
"Ưmh. . . . . ." Trình Cẩn Ngôn chần chờ, cậu không biết Triển Ngưng có muốn nói chuyện với cậu hay không, “Tôi. . . . . ."
Cửa phòng sách bị đẩy ra, một người đẹp tóc vàng tiến tới, trong tay còn
xách theo hai vali hành lý, cười cười với Trình Cẩn Ngôn.
Cậu cúi đầu, cũng không nói lên được là tư vị gì, có chút mất mác.
"Không, tôi lập tức phải ra khỏi cửa."
Triển Minh Dương, “Cậu muốn đi đâu chơi à?”
"Nước Anh, đi tới chỗ mẹ tôi.”
"Oa!" Triển Minh Dương hưng phấn nói: “Nước Anh rất xa rất xa nha, phải đi bằng máy bay, oa, thật tuyệt!”
Trình Cẩn Ngôn cũng không có hưng phấn giống Triển Minh Dương. Trên thực tế,
cậu đối với việc xuất ngoại không có chút chờ mong, mặc dù ở chỗ kia có
mẹ của cậu, nhưng ấn tượng của cậu đối với người phụ nữ này đến nay vẫn
rất mơ hồ, không có sự thân mật dính lấy giống quan hệ mẹ con bình
thường.
"Chúng ta nên đi." Người bên cạnh nhỏ giọng thúc giục cậu.
Trình Cẩn Ngôn gật gật đầu, nói với bên kia, “Lúc trở lại tôi sẽ mang quà tặng cho cậu, cúp máy trước!"
Điện thoại vừa cúp, Triển Minh Dương liền hưng phấn chạy đến bên cạnh Triển
Ngưng nói lại tin tức vừa biết được. Triển Ngưng nghe xong cũng không có phản ứng nhiều gì, chỉ nói: “Chúc mừng tiểu thiếu gia, qua một thời
gian ngắn nữa có thể nhận được quà.”
Triển Minh Dương ở đó cười “hắc hắc.”
Những ngày sau đó, Triển Ngưng đều ngây ngốc ở nhà, ngẫu nhiên ra khỏi cửa
thì chính là dẫn Triển Minh Dương đến công viên chơi, có hôm trên đường
còn nhặt được một chú chó nhỏ trở về, chỉ là Lý Tri Tâm kiên quyết phản
đối, mặc kệ Triển Minh Dương khóc lóc om sòm vẫn cứng rắn mang cho hàng
xóm. Vì chuyện này Triển Minh Dương liền 2 ngày không thèm phản ứng với
bà.
Lý Tri Tâm đối với việc này đưa ra cách xử lý, “Tính tình thật là cứng đầu, đừng để ý đến nó.”
Hai ngày sau tính tình Triển Minh Dương qua, năm mới cũng theo đó đến.
Người một nhà trở về nông thôn cúng giỗ, buổi tối ngủ lại. Ở đây không có
điều luật cấm đốt pháo, Triển Hoài Nam liền mua một xe pháo ở chỗ trống
trải đốt lên.
Pháo hoa nở rộ trên không trung, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng không khí vui mừng bên dưới.
Qua 30 tết, năm mới đến, đây là kết thúc, cũng là bắt đầu.
--- ------ ---
Ở một đất nước khác, Trình Cẩn Ngôn cúp điện thoại cuộc gọi chúc mừng năm mới vẫn luôn gọi không thông, đứng dậy đi đến cách vách tiếp tục học
tập môn ngoại ngữ cùng với một giáo sư xinh đẹp hốc mắt sâu, sống mũi
cao người nước ngoài.
Thời gian mỗi ngày của cậu đều được sắp
xếp kín hết, phải tham gia hoạt động ngày nghỉ của trẻ em ở nước ngoài,
phải học tập trừ ngoại ngữ còn đủ loại môn học khác. Về phần người mang
danh là mẹ kia, chỉ gặp mặt qua một lần thời điểm cậu vừa xuống máy bay, sau đó ở cùng bên cạnh cậu là những giáo sư đủ loại từ nam đến nữ.
Qua năm mới cậu liền 8 tuổi rồi, một cậu nhóc 8 tuổi lại phải trải qua cuộc sống hàng ngày trong một ngôi nhà kiến trúc cổ rộng lớn tựa như lồng
giam. Trình Cẩn Ngôn nói chuyện ngày càng ít, nếu không cần thiết liền
không mở miệng. Cậu như một du hồn bay tới bay lui giữa những khu vực
được phân chia sắp xếp sẵn, chỉ ở thời điểm nửa đêm tỉnh mộng một bên tự mình vỗ nhẹ lưng mình, một bên lặng lẽ rơi nước mắt, lúc này cậu rất
nhớ nhà họ Triển.
Nơi đó có Triển Minh Dương thỉnh thoảng ầm ĩ
gọi to “Cẩn Ngôn”, có Lý Tri Âm dịu dàng bao dung, còn có Triển Ngưng
tuy mặt mày lạnh lùng nhưng ngẫu nhiên bất đắc dĩ chăm sóc cậu một chút.
--- --------
So với bên này lạnh lẽo, Triển Ngưng luôn lạnh nhạt càng trở nên ấp áp, dễ thương hơn.
Vài ngày sau, Trình Cẩn Ngôn lần nữa cầm điện thoại lên, cậu khẩn cấp muốn
đụng chạm một thứ gì đó, thứ có thể làm cho bản thân cậu có thể không
phải bàng hoàng không biết đi hướng nào như lúc này.
Thời điểm
điện thoại đột nhiên vang lên Triển Ngưng đúng lúc khát nước đang uống
nước trong phòng bếp, ánh sáng mờ tối, đêm hôm khuya khoắt, không hề báo hiệu, thực CMN giống như cuộc gọi thúc hồn đoạt mệnh lúc nửa đêm.
Triển Ngưng bị dọa sợ tới làm đổ nửa ly nước, vội vàng chửi một câu, vuốt vuốt da gà liền chạy đi nghe điện thoại.
"Alô, xin hỏi ai gọi vậy?”
Trình Cẩn Ngôn ngẩn người, cậu không nghĩ tới lại trùng hợp là Triển Ngưng
bắt máy, giọng nói lạnh nhạt quen thuộc từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, trên người lập tức như có dòng điện chạy qua, cả cơ thể đều sống
lại.
Hai mắt Trình cẩn Ngôn lóe sáng, gọi một tiếng: "Chị!"
Triển Ngưng “Chậc” một tiếng, sớm nên nghĩ đến là bị tiểu tổ tông này, trừ
cậu ra điện thoại trong nhà sẽ không có người gọi đến. Hiện tại đã hơn
11 giờ, cô kiềm nén cơn tức nói: “Buổi tối cậu thế nào?”
"Em….Bên em giờ là buổi chiều."
"Chênh lệch, chiều!" Triển Ngưng lại muốn gọi cậu một tiếng “anh hai” rồi,
“Bên cậu so với này chậm vài giờ, từ nay về sau muốn gọi điện thoại liền chờ bên cậu buổi sáng hãy gọi đến, muộn như vậy Tiểu Dương cũng đã ngủ
rồi.”
Đôi mắt sáng ngời của Trình Cẩn Ngôn lập tức u ám, cậu đồng ý, sau đó khẽ nói: “Chị, chúc mừng năm mới!"
Triển Ngưng qua loa lấy lệ nói: "Ừ, cậu cũng vậy."
Hai người nhất thời ai cũng không lên tiếng, chủ yếu thường ngày cả hai
cũng không phải là người có thể nói chuyện phiếm. Không gian yên tĩnh
làm cho Triển Ngưng có chút không kiên nhẫn, lại để cho Trình Cẩn Ngôn
có chút xấu hổ. Cậu miên man suy nghĩ muốn nói chuyện gì đó để đánh vỡ
bầu không khí nặng nề giữa hai người.
Đúng lúc này điện thoại
đột nhiên bị cắt đứt, Trình Cẩn Ngôn ngây người, cứng ngắc nhìn cái ống
nghe, dừng vài giây mới thong thả ngẩng đầu chống lại hai con ngươi lạnh lùng không tán thành của quản gia.
"Thiếu gia, cậu phải học cách kiềm chế.”
Ống nghe bị quản gia lấy đi, Trình Cẩn Ngôn ngồi đờ đẩn, lồng ngực phập
phồng, ngũ quan xinh xắn có chút vặn vẹo, giống như một giây sau sẽ hỏng mất khóc lên. Kết quả cậu rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, tu dưỡng vô cùng tốt gật nhẹ đầu với quản gia, sau đó đứng dậy đi đến phòng sách.
"Chơi tôi sao?” Bên kia Triển Ngưng nhíu lông mày mắng thầm một câu, cũng cúp điện thoại.
Sau lần đó Trình Cẩn Ngôn giấu từng lời nói có thể xem như là an ủi ở nơi
sâu nhất trong đáy lòng, chỉ ở thời điểm bất lực nhất mới mang ra cảm
nhận từng chút dư vị.
Cậu không lại kỳ vọng gì nữa, gần như một
người máy trải qua khoảng thời gian ở nước Anh. Cậu có thể nhìn đến bầu
trời xanh thẳm ở England, chim bồ câu trắng không sợ người ở quảng
trường rộng lớn. Cậu từng đi qua sông Thames bờ Big Ben, lại đi qua
London.
Người người đều nói London là một đất nước tự do văn
minh, nhưng những người xinh đẹp thân sĩ ở đây lại sớm dạy cho cậu cái
gì là kiềm nén cùng thống khổ.
Quản gia bảo ngày mai sẽ lên đường trở về nước.
Khuôn mặt không chút biểu tình của Trình Cẩn Ngôn rốt cục có chút ít thay
đổi. Cậu nghe hiểu rồi, lại giống như không hiểu, mang theo đôi mắt mờ
mịt không rõ quay đầu.
Thật lâu sau mới gật đầu tỏ vẻ biết rõ, thả sách tiếng Anh trong tay xuống, đứng dậy trở về phòng ngủ.
Cửa đóng lại, Trình Cẩn Ngôn đứng ngây ngốc tại chỗ, sau đó rốt cục nhếch miệng cười rộ lên, vui vẻ từng chút một tràn ra.
Thời điểm máy bay đáp xuống đã là buổi tối, Trình Cẩn Ngôn đi theo Nghiêm Triết Trí đi ra ngoài.
Nghiêm Triết Trí đẩy hành lý, mắt nhình bé trai đeo cặp sách bên cạnh, “Sắp
vào học rồi, ngày kia tôi đưa cậu đến nhà họ Triển, hai ngày này nghỉ
ngơi thật tốt.”
Trình Cẩn Ngôn gật gật đầu, trên máy bay cậu đã
ngủ một giấc, tóc tai có chút rối loạn, lúc xuống máy bay cố ý đội nón,
nhưng lọn tóc quăn xoắn từ trong nón lộ ra thỉnh thoảng đâm chọt lỗ tai, có chút không thoải mái.
Cậu cau mày gãi gãi lỗ tai.
Nghiêm Triết Trí chần chờ nói: “Hai ngày đã đủ để điều chỉnh múi giờ chênh
lệch hay không? Nếu như quá mệt mỏi liền nghỉ ngơi thêm vài ngày.”
Trình Cẩn Ngôn lắc đầu một cái:"Ngày kia được rồi.”
Xe đã sớm chờ ở bên ngoài, ngồi máy bay hơn 10 tiếng đồng hồ, mặc dù có ngủ một giấc, nhưng vẫn rất mệt mỏi.
Trình Cẩn Ngôn tiu nghỉu yên lặng đứng bên cạnh.
Sau khi cửa xe mở ra, cậu vô ý thức xoay người muốn leo lên.
"Tiểu Ngôn."
Động tác Trình Cẩn Ngôn dừng lại, phút chốc ngẩng đầu, chống lại khuôn mặt
thiếu nữ tươi cười rạng ngời, bộ dáng không tin. “Phó Nhất?”
Phó Nhất khẽ cong cong mắt, giọng nói dịu dàng: “Lâu rồi không gặp, không nhận ra chị nữa?”
"Phó Nhất” Trình Cẩn Ngôn gọi một tiếng.
Phó Nhất vừa đi tới vừa cười ôm lấy cậu, “Ừ, cao hơn không ít, lần này ở
lại trong nhà không có đi Anh xem em, có thích ứng được hay không?”
Trình Cẩn Ngôn lắc đầu một cái, xem như rốt cục có cảm giác chân thực, trên
mặt mang theo vui vẻ lại hơi ngại ngùng, cũng vươn tay ra ôm lấy thiếu
nữ trước mắt.
Hai nhà
Phó – Trình là thế giao, từ thời ông nội liền bắt đầu làm ăn qua lại,
thậm chí còn từng có mấy lần đám hỏi. Phó Nhất có thể xem như là chị em
họ của Trình Cẩn Ngôn.
Trình Cẩn Ngôn từ nhỏ đã không có người
thân, một vòng bạn bè cùng lứa cũng không thể nói là thân thiết, nhưng
quan hệ cùng Phó Nhất lại không tệ, không biết vì cái gì cậu lại có loại cảm giác ỷ lại không rõ nguyên nhân đối với cô.
Các trưởng bối giải thích đó là duyên phận.
Lên xe, Phó Nhất khẽ nhéo cái nón của cậu, trực tiếp giơ tay sửa sang lại
đầu tóc lộn xộn của cậu. Tóc Trình Cẩn Ngôn rất nhuyễn, không phải màu
đen nhánh, càng nghiên về màu rám nắng, bất quá nếu không nhìn kỹ sẽ
không phát hiện.
Phó Nhất rất yêu thích sờ đầu cậu, mềm nhuyễn lại ấm áp. Trình Cẩn Ngôn lúc nhỏ thường xuyên bị cô sờ đến ngủ mất.
Nhưng bây giờ có thể là lớn hơn vài tuổi, cộng thêm đã một đoạn thời gian rất lâu không gặp mặt, Trình Cẩn Ngôn đối với hành động này có chút không
quen, hơi nhích người sang bên cạnh.
Phó Nhất kinh ngạc nhíu
màu, thu tay lại, cười nói: “Tiểu thiếu gia của chúng ta đây là đã
trưởng thành sao? Không còn cho người khác sờ đầu nữa?”
Trình Cẩn Ngôn nghiêng đầu nói: "Em vốn đã trưởng thành."
Phó Nhất phì cười một tiếng: “Ừ, trưởng thành rồi.”
Nói xong còn vui vẻ cười ra tiếng.
Phó Nhất cùng tuổi với Triển Ngưng, cũng có một đầu tóc thật dài, vóc người cũng rất đẹp. Cô hơi gầy một chút, có thể là do hoàn cảnh trưởng thành
khác nhau, trên người Phó Nhất còn có một loại khí chất tinh tế mà Triển Ngưng không có. Giống như là cùng là cười, Phó Nhất cười lên ôn hòa cẩn thân rất nhiều, không giống Triển Ngưng, nụ cười tựa như chưa tỉnh ngủ
hoặc là không có ý tốt. Đương nhiên cô cũng không thường cười, nhất là
cười đối với cậu.
"Ngày mai nghỉ ngơi tốt rồi chị dẫn em đi chơi.” Phó Nhất nói.
Trình Cẩn Ngôn: "Đi nơi nào?"
"Em muốn đi nơi nào?"
Trình Cẩn Ngôn suy nghĩ một chút, cậu nhớ lại chuyện năm trước Triển Minh
Dương liều chết xin Triển Ngưng dẫn cậu đi sở thú, liền nói: “Em muốn đi sở thú.”
"Hả?" Phó Nhất ngoài ý muốn, “Hiện tại không chê thúi?”
Trình Cẩn Ngôn chần chừ một lúc: “Cứ đi xem một chút, nếu thúi quá thì về.”
Phó Nhất dung túng gật đầu, “Được, vậy chúng ta liền đi sở thú.”