Lý Tri Tâm nghe nói là con gái yêu thích vẽ tranh, tiện tay cầm laptop
của Triển Ngưng đem cất. Tuy đã sớm dặn dò trước đó là đừng đụng, nhưng
có thể là vị khách nhỏ kia nhìn thấy những hình ảnh cắt xuống thú vị
không biết cho nên tìm đến.
Triển Minh Dương cùng Trình Cẩn Ngôn vốn đang ở một bên đánh cờ, không chú ý tới động tĩn của cô gái kia,
chờ chú ý tới Triển Minh Dương lập tức gào khóc bay qua muốn giúp chị
lấy lại đồ, sau đó là một màn Triển Ngưng chứng kiến kia.
Cái
gọi là tổn thất đã là không cách nào nhìn, Triển Nhưng cứ như vậy đã làm qua một học kỳ, còn cắm đầu xoắn não viết lời phê bình, ghi chú tư liệu sống cứ thế đã bị hủy 8-9 phần. Một đống keo dính trên đầu người mẫu
đều đã bị tách ra, lung tung trên mặt đất, bộ phận còn lại trên mặt
người mẫu bị bôi thành đỏ đỏ xanh xanh không nhìn ra màu sắc.
Cái tuổi này Hà Nhuận Chi còn chưa trở thành người đê tiện như sau khi cô
ta trưởng thành, bộ dáng trắng trắng mập mập, đôi mắt ngập nước mười
phần vô hại.
Máy điều hòa ở nhà họ Triển cho tới bây giờ đều
không đáng tin. Cô gái nhỏ mặc áo lông có họa tiết hoa, tóc dài mềm mại
xõa tại đầu vai, còn có hai sợi tóc nhỏ thả hai bên tai.
Hà Nhuận Chi lắc lắc ngón tay dính màu thuốc, cẩn thận nhìn Triển Ngưng, rất lễ phép nói: "Thật xin lỗi!"
Đứa nhỏ như vậy không có người lớn nào không thích.
Lý Tri Tâm vỗ vỗ vai Triển Ngưng, “Được rồi, cô bé còn nhỏ, những đồ này
của con dù sao cũng không có tác dụng lớn, từ nay về sau lại chậm rãi
làm lại.”
Triển Ngưng yên lặng giật khóe miệng, lộ ra nụ cười không tiếng động lại cực kỳ châm chọc.
Cô nhìn chằm chằm vào cái đống bừa bộn trên mặt đất, giống như thế giới
nhỏ cô chầm chậm tạo dựng nên lại bị người khác dễ dàng hủy hoại. Không
chỉ như thế, cô còn không có tư cách hỏi một câu.
Triển Ngưng
phút chốc nhớ lại kiếp trước, Hà Nhuận Chi hình như cũng đã từng làm ra
loại chuyện này. Cô bị tổn hại cái gì? Triển Ngưng nghĩ nghĩ, hình như
là cô ta đã hủy một bài văn của cô, bài văn dài hơn 800 chữ, vừa viết
xong đã bị vứt một cái xuống cống thoát nước.
Thời điểm đó
Triển Ngưng mặc dù đau lòng nhưng lại phải tự an ủi tế bào não đã chết
đi của mình, lại không có ý muốn nổi giận. Tính tình cô rất tốt, cũng
cực kỳ yêu thích hai đứa bé nhà giàu xinh đẹp này. Cô gần như là dung
túng tất cả kiêu căng cùng những việc làm ngu ngốc của bọn họ.
Không giống hiện tại, nhìn đống đồ kia, lại hận không thể ném bọn họ lại vào trong bụng mẹ sinh lại.
Trình Cẩn Ngôn thu thập đống hỗn loạn trên mặt đất, cầm đến trước mặt Triển
Ngưng, do dự mà nói: “Em dán bọn chúng lại có được không?”
Triển Ngưng: “Cậu biết sao?”
Lý Tri Tâm nháy mắt vỗ “bốp” một cái trên lưng cô, “Sao con lại nói như vậy? Thật sự muốn đánh bọn họ hay sao?”
"Con nào dám!" Triển Ngưng nói. Cô tiếp nhận đống giấy lộn trong tay Trình
Cẩn Ngôn, sau đó năm ngón tay buông lỏng, làm cho tất cả đều rơi lả tả
trên mặt đất. “Vài tờ giấy nát mà thôi, các người cứ lấy chơi, thích cắt xé thế nào thì cắt xé thế ấy, thích vẽ thế nào thì vẽ thế ấy, được
chưa?”
Nói thì nói như thế, nhưng thái độ không tốt của Triển
Ngưng lộ ra cực kỳ rõ ràng, đều là Tiểu Tổ Tông không cách nào nói được. Hà Nhuận Chi lập tức nhỏ giọng nói: “Cùng lắm thì tôi đi mua cái khác
bồi thường lại cho chị, có gì đặc biệt hơn người chứ!”
Triển Ngưng, “Đúng, là không có gì quý giá.”
Bên chân là mảnh giấy gấp đôi có chữ viết không tính là xinh đẹp tinh tế,
lúc này nhìn thoáng qua liền nhìn thấy dấu hai bàn tay bị in lên. Triển
Ngưng thật sự là đau quai hàm, mặt đều cương cứng, chân khẽ động, dẫm
lên những chứ viết nắ nót kia, sau đó xoay người bỏ ra ngoài.
Trình Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn đống giấy vụn kia, thời điểm Hà Nhuận Chi muốn
nhặt liền đẩy cô ta ra, bạn nhỏ cùng nhau chơi đùa lớn lên bởi vì phản
ứng của Triển Ngưng mà bị ăn mòn 7-8 phần.
Cậu cảm giác bản thân thật vất vả xây dựng quan hệ hài hòa cùng Triển Ngưng hôm nay coi như
bị đập vỡ rồi, điều này làm cho cậu có điểm thất bại cùng tức giận,
không khỏi quay đầu trừng mắt Hà Nhuận Chi.
Hà Nhuận Chi bĩu môi, “Cẩn Ngôn, cậu chừng nào thì về nhà, hiện tại một chút cũng không tốt.”
"Không về."
________KẹoĐắng~~~~dđlqđ________
Bên cạnh phòng bếp còn có một gian cách nhỏ, bên trong có một cái lò nướng nhỏ, còn có một đống chén dĩa chưa rửa trong bồn.
Triển Ngưng đi vào, khóa cửa lại. Cô mở cửa sổ nhỏ bên cạnh ra, nhìn về một vùng đen kịt hướng Bắc.
Gió có chút lớn, không khí lạnh mùa đông len lén lùa vào. Cô uống một ngụm
nước, là nước lạnh, chính là muốn dập tức lửa giận trong lòng.
Triển Ngưng run lên một cái, lửa giận trong lòng thế nào cũng không dập tắt
được, hàm răng ngược lại bị đông cứng đến có chút không chịu nổi.
Cô khó chịu nhếch miệng, đặt cái chén xuống bên cạnh, hai tay khẽ chống lên bệ cửa sổ bắt đầu ngẩn người.
Ngây ngốc không biết bao lâu, chỉ biết là thời điểm ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, chân cô đã có chút tê rần.
Tới gõ cửa là Lý Tri Tâm, hai vị khách không mời mà đến kia đã đi rồi.
"Tính tình đại tiểu thư của con đã đi chưa?” Lý Tri Tâm dựa vào trên cửa nói.
Triển Ngưng suy tư một giây: “Tính tình con xấu còn không đánh bay bọn họ sao?"
“Ai ui, còn có thể nhịn nha, sao con không bay lên trời luôn đi?”
Triển Ngưng nheo mắt nhìn bà, bộ dáng chống đối rất rõ ràng.”
Lý Tri Tâm giơ hai tay ra, “Không phục cũng không còn cách nào, ai bảo
người ta là cơm áo cha mẹ của chúng ta, con có bản lĩnh có thể làm cho
ba con không cần phụ thuộc vào người khác nuôi con, con thích làm sao
thì làm, lời này con có dị nghị gì không?”
Triển Ngưng thương
lượng: “Nghĩ cách trả người lại cho người ta? Tình trạng kinh tế của
chúng ta cũng chỉ là hạng trung bình, nhiều đứa nhỏ cũng rất mệt mỏi.”
"Cũng hết cách rồi, nhân viên của ông chủ lớn rất nhiều, tìm vài người trong nhà có đứa nhỏ cùng bé trai chắc cũng không ít.”
Hai mắt Triển Ngưng lập tức sáng như bóng đèn 1000kw.
Lý Tri Tâm cười một cái, “Đáng tiếc đồng chí Triển không có cái can đảm
kia. Mỗi tháng ông ấy nhờ vào tiểu thiếu gia mà tiền lương tăng gấp 3
lần, bởi vì việc này mà tổn thất, con đến trả ông ấy tiền lương cao như
vậy sao?”
Triển Ngưng: "......"
Vạn ác là nhà tư bản!
…………
Triển Ngưng trở lại phòng ngủ, đống lộn xộn trước đó đã được thu dọn sạch sẽ, những tài liệu hư tổn khó coi kia cũng được chất thành một chồng ở đầu
giường, đặt chỉnh tề lại giống như giấu đầu hở đuôi đống bừa bộn vừa
rồi.
Còn giả bộ cái gì chứ? Phá hư chính là phá hư, sắp xếp lại
ngay ngắn cũng không thể giống như trước kia, chẳng lẽ còn có thể biến
đống đỏ đỏ xanh xanh trên mặt người mẫu trở lại trắng như cũ sao?
Triển Ngưng tức giận vung tay lên gạt hết những thứ kia xuống đất.
Mẹ nó! Cô không cần! Nhìn những thứ này sẽ càng tức giận, cô tình nguyện làm lại.
Trong lòng cô la hét một trận xong, liền quay đi rửa mặt đánh răng.
Có vết xe đỗ trước, ngày hôm sau lúc ra khỏi phòng, Triển Ngưng cố ý khóa cửa lại.
Triển Hoài Nam khó có được một buổi sáng còn chưa rời đi, ăn xong điểm tâm
liền lau tay, nhìn bọn nhỏ, “Hôm nay ba đưa mấy đứa đi học, trah thủ
thời gian ăn nhanh một chút!”
Triển Ngưng: “Ba, có thể đề nghị với lãnh đạo đưa bọn con đi học mỗi ngày hay không?”
"Con có thể đề nghị ông chủ của ba chờ hay sao?”
Triển Ngưng dùng sức cắn miếng bánh mì: "Chọc ba chơi!"
"Bạn học độ hài hước ngày càng tiến bộ.”
Triển Ngưng: "Ha ha ha ha!"
Kết quả lúc chuẩn bị đi Triển Hoài Nam lại nhận được một cú điện thoại, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, vô cùng lo lắng nói: “Các con tiếp tục ngồi
xe thuê nha, lần sau lần sau ba sẽ đưa.”
Dứt lời, người cũng nhanh biến mất tại cửa lớn.
Ba người đứng nguyên tại chỗ.
Trình Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn Triển Ngưng vẫn giữ im lặng, vươn tay chọt chọt cánh tay cô.
Triển Minh Dương ở bên cạnh nói: “Chị, đi sao?"
Triển Ngưng nhìn ra ngoài sổ, bầu trờ u ám, trời mưa vẫn giống như nước biển chảy ngược.
"Đi đi đi!" Triển Ngưng nói: “Lấy khăn quàng cổ, bao tay trong cặp sách của mấy đưa ra mặc vào, nhanh lên, đến muộn thì chị mặc kệ.”
Hai bé trai giống như thi đấu đặt cặp sách lên ghế sô pha, từ bên trong móc đồ ra, lung tung mặc vào trên người.
Triển Ngưng có điểm nhìn không được, cuối cùng tự tay làm lấy, một bên kéo
khăn quàng cổ của một đứa, lại chỉnh lại mũ len trên đầu đứa còn lại,
thành công bọc người chỉ chừa lại đôi mắt, sau đó mang hai cậu nhóc ra
khỏi cửa.
Mùa đông, trời mưa kinh khủng làm cho người ta đau
đầu, xen lẫn trong màn mưa là từng cơn gió lạnh có thể làm cho nhiệt độ
càng giảm thấp.
Xe kéo dừng lại ở ngoài tiểu khu, mặc dù vẫn chưa bị dính mưa, Triển Ngưng vẫn mặc áo mưa cho hai bé trai.
Cô dặn dò: “Tiết kiệm thời gian, đợi lát nữa xuống xe không cần phải mặc
nữa, đến lúc đó đừng chạy, hôm nay ăn mặc quần áo quá dầy rất dễ bị
ngã.”
Hai cậu nhóc cùng gật đầu.
Triển Ngưng: "Đi thôi!"
Xe kéo chạy bằng điện, sau khi lên xe sư phụ liền tra chìa khóa, đạp chân ga, xe chậm rãi vọt ra ngoài.
Ngày thường thời tiết cũng không có xấu đến như vậy, hôm nay quả thực chính
là bốn bề thọ địch, gió lạnh từ đầu tới chân đều tìm khe hở chui vào,
liên tục ngăn chặn đều không thể ngăn lại.
Triển Ngưng cảm giác cứ như vậy bản thân có thể bị chết rét luôn.
Cô cắn răng chống đỡ, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, ôm lấy Triển Minh Dương đang ngồi bên cạnh vào trong ngực, “Bảo bối, chị sắp bị đông
chết, chắn chút gió giúp chị đi.”
Triển Minh Dương nháy nháy mắt, giọng nói mơ hồ truyền từ trong khăn quàng cổ ra, “Chị, chị thật lạnh!"
"Đúng vậy, chị lạnh sắp chết rồi.”
Triển Minh Dương cười “khanh khách”, “Em một chút cũng không lạnh, em lợi hại hơn chị rồi.”
"Đúng, đúng!" Mặc hai lớp áo bông, hai lớp áo lông, một cái quần mùa thu, cộng thêm một cái áo khoác, còn thấy lạnh mới gặp quỷ!
Bởi vì mặc nhiều, hai tay Triển Minh Dương cũng không có đan cùng một chỗ,
thả hai bên giống như con vịt con đang cao hứng vỗ cánh.
Sau đó nói: "Chị có thể đặt tay ở bụng của em, người em rất ấm."
Triển Ngưng không chút do dự nói: "Được!"
Triển Ngưng đem hai tay sắp lạnh cống chui vào trong áo Triển Minh Dương,
liền lập tức cảm thấy ấm áp, nguồn nhiệt làm cho cô thoải mái đến cảm
động sắp khóc, cô theo bản năng giật giật ngón tay.
Bàn tay cách không ít lớp quần áo, nhưng Triển Minh Dương vẫn cảm giác được, bật cười “khanh khách”, “Đừng, đừng chọt em.”
Triển Ngưng bị bộ dáng của cậu chọc cười, “Nhột à?”
Triển Ngưng lập tức nổi lên ý xấu ngéo cậu vài cái, Triển Minh Dương nhột đến mứa cả người đều vặn vẹo uốn éo.
Thời điểm hai chị em đang vui vẻ, Trình Cẩn Ngôn một mực buồn bực không lên
tiếng đột nhiên dựa gần vào, đơn giản tìm một khe hở chui vào trong ngực Triển Ngưng.
Cùng Triển Minh Dương một người chiếm một bên, sau đó vỗ vỗ bụng mình: “Em cũng rất ấm.”