Cố Thiền giơ tay che miệng hắn không cho hắn nói tiếp, chỉ sợ nghe thấy câu từ chối của hắn.
“Xin chàng, Vương gia.”
Hàn Thác kéo bàn tay đang khẽ run rẩy của nàng, nhẹ nhàng hôn một lúc, hỏi “khôngđi Phúc Kiến thì nàng muốn đi đâu?”
Đương nhiên là hắn đi chỗ nào thì nàng muốn đi chỗ đấy rồi.
“Ta muốn ở cùng một chỗ với Vương gia.” Cố Thiền cắn môi, thấp thỏm bất an
đáp “Vương gia vừa nói sẽ nghĩ cách đưa ta ra khỏi Từ Ân tự, cách
đó sẽ không làm cho người khác nghi ngờ đúng không? Nếu như
vậy thì ta đi Phúc Kiến hay đi cùng Vương gia sẽ không có gì khác biệt
cả.”
nói như vậy cũng không sai nhưng Hàn Thác luôn hy vọng nàng có thể tránh xa những nơi có tranh đấu.
hắn thở dài nằm xuống đằng sau Cố Thiền, ôm chặt nàng từ đằng sau, vừa muốn mở
miệng khuyên bảo đã thấy nàng hoảng hốt khẩn trương quay người lại.
“Ta muốn nhìn chàng, đừng để ta không nhìn thấy chàng.”
Nàng vẫn nằm nghiêng như cũ, cánh tay đặt lên bên hông Hàn Thác, hơi ngửa đầu nhìn thẳng vào hắn.
Đôi mắt long lanh nước chứa đựng ý cầu xin cùng không muốn xa rời, làm cho người ta không thể không mềm lòng.
Nhưng chuyện gì cũng có nặng nhẹ, hắn là đàn ông, không thể chuyện gì cũng
nghe theo nàng, hơn nữa còn có nhiệm vụ bảo đảm an toàn tuyệt đối cho
nàng.
“Xán Xán, đừng như vậy.” Hàn Thác đè khuôn mặt vô cùng đáng thương của nàng vào trong lồng ngực, không nhìn thấy khuôn mặt
nàng hắn mới có thể cứng rắn được “Ta có rất nhiều chuyện muốn
làm, không thể ở bên cạnh chăm sóc nàng. Nàng về bên cạnh nhạc phụ nhạc
mẫu ta mới có thể yên tâm.”
Cho nên, hắn đang trách nàng lần này tự ý chạy về Kinh thành gây thêm phiền phức cho hắn?
“không phải…” Cố Thiền nhỏ giọng giải thích “không phải ta cố ý gây thêm phiền phức
cho chàng, ta không biết chàng còn sống, Đồng Lâm nói với ta như vậy… Ta vô cùng sợ hãi… Ta không muốn từ nay về sau sẽ ở bên một người không có quan hệ gì… Ta cũng không muốn tái giá…”
Vừa mở miệng thì nước mắt đã không ngừng được.
Ngày đó lúc bị Hàn Khải bức bách nàng cũng nghĩ đến, bản thân mình có phải
là ngu xuẩn không, tại sao lại vào cung, tại sao lại tự chui đầu vào
lưới.
Nhưng mà, nói thế nào thì Cố Thiền cũng không phải là con
giun trong bụng Hàn Khải, làm sao có thể biết được một Hoàng đế lại có
loại chấp niệm kia với một quả phụ còn đang tang chồng…
“Xán
Xán, không khóc, chúng ta không tái giá, chờ mọi chuyện thành công
ta sẽ đón nàng trở về được không?” Hàn Thác liên tục dụ dỗ “Đừng khóc,
nàng khóc làm lòng ta cũng rối bời.”
Vậy nếu không thành công thì sao?”
Cố Thiền không nhịn được mà giật mình.
Câu hỏi này nàng không dám hỏi ra khỏi miệng, tốt nhất là không nghĩ ngợi
nưa, lần này nàng đã chịu đủ lắm rồi, may chỉ là một trận sợ
chuyện không đâu.
“Vương gia, ta đảm bảo sẽ không quấy rầy chàng, chỉ cần chàng sắp xếp cho ta ở chỗ nào đó gần chàng, thỉnh thoảng chàng đến thăm ta một lần để ta biết được chàng vẫn khỏe là được.”
Nàng liên tục đảm bảo, cầu xin, bởi vì quá sốt ruột, bàn tay nhỏ không tự
chủ được mà gãi trước ngực Hàn Thác, không lâu sau thì phát hiện thân
thể hắn khác thường.
“Vương gia không cho ta ở bên cạnh chàng, vậy lúc chàng cần thì ai đến thỏa mãn chàng…”
Cố Thiền đỏ mặt, nói ra một câu xấu hổ chết người, nói đến từ cuối cùng thì đã khôngcòn phát ra âm thanh nào nữa.
“Hay là Vương gia đã có người khác thỏa mãn… A…”
Câu này không thể nói xong vì Hàn Thác đột nhiên cúi đầu cắn môi nàng một cái.
thật sự là hắn không thể giải thích được suy nghĩ của nàng, sao tự nhiên lại nổi cơn ghen, có
điều, hắn biết làm cách hiệu quả để ngăn tình huống như này.
Cố
Thiền cảm thấy mình như một cây bông vải tùy tiện để Hàn Thác xoa tròn
dẫm nát, cuối cùng chỉ có thể mềm nhũn nằm nhoài trên người hắn.
Nếu như không phải là còn chưa nhận được câu trả lời chắc chắn thì sợ rằng nàng đãkhông chống đỡ được mà ngủ say rồi.
“thật sự sẽ không gây phiền phức cho ta sao? sẽ luôn ngoan ngoãn nghe lời?” Hàn Thác hỏi.
“Ừ…” Toàn thân Cố Thiền không còn chút sức lực, căn bản là không mở
miệng nóichuyện được nữa, trong miệng chỉ tràn ra một tiếng rên như
tiếng mèo kêu biểu thị đồng ý.
Hàn Thác buồn cười bóp bóp mặt
nàng “thật sự có thể ngoan như vậy sao? Lần này là ai không nghe lời tự
mình chạy đến Kinh Thành, hả? Làm cho ta không thể khôngmạo hiểm tự mình chạy đến đây.”
“Ta không muốn chàng mạo hiểm.” Cố Thiền cố
gắng nói chuyện, nói xong mới phát hiện đầu đuôi câu chuyện không đúng
lắm, lại giải thích “rõ ràng là chàng với Đồng Lâm lừa ta trước, nếu ta
biết chàng không có chuyện gì ta sẽ không như vậy…”
Lời
nàng nói là sự thật, trong lòng Hàn Thác cũng biết là như vậy.
Nếu không phải nàng cho rằng hắn chết rồi thì làm sao nàng lại vì Ninh
thái hậu không đồng ý đưa nàng vào nhóm Ngọc Điệp mà đi tìm chết chứ…
May mà chỉ bị thương, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nếu không thì cả đời này hắn cũng không thể tha thứ cho bản thân được.
“Ta muốn ở bên cạnh chàng, muốn biết tình hình của chàng, tình
hình thật sự, nếu ta không biết cái gì ta sẽ sợ hãi… Hơn nữa, chúng ta
là phu thê, ta không muốn mộtmình ở một nơi xa… Xin chàng, Vương gia.”
Cố Thiền càng nói càng đáng thương, không đồng ý nữa thì Hàn Thác sẽ có cảm giác mình là người phụ bạc bỏ vợ bỏ con.
thật ra hắn chỉ là quyết không thể để nàng ở Từ Ân tự, chỉ cần hắn còn muốn đoạt lại
những thứ vốn thuộc về hắn thì không thể mạo hiểm để Cố Thiền ở nơi mà
Ninh Thái hậu và Hàn Khải vươn tay là có thể chạm đến được.
“Vậy
nàng phải thật sự nghe lời mới được, trước tiên phải đàng hoàng ở chỗ
nào chờ ta dẫn nàng đi, nếu như lại có chuyện gì xảy ra ta sẽ lập tức
đưa nàng đến Phúc Kiến, không thương lượng nữa.”
Triệt để thua trong tay nàng nhưng ngoài miệng vẫn muốn tìm lại một chút uy nghiêm của một người chồng.
Cố Thiền cũng không thèm quan tâm nhiều như vậy, chỉ biết là cuối
cùng hắn cũng đồng ý rồi, gắng gượng tinh thần tỉnh táo lại, bên môi
ngậm lấy một nụ cười tiến vào mộng đẹp.
Khi tỉnh lại trời đã sáng choang.
Tât nhiên là Hàn Thác đã không còn ở bên cạnh.
Cố Thiền ngồi dậy, phát hiện thân thể đã được lau sạch sẽ, chỉ là cúi đầu
xuống sẽnhìn thấy những vết hồng hồng tím tím trước ngực.
Nàng đỏ mặt nắm lấy quần áo chỉnh tề đặt trên giường che lấy người.
Nếu Hàn Thác đã dặn dò Cố Thiền sẽ yên tâm đợi.
Lần chờ đợi này đợi đến một tháng.
Đêm trừ tịch (giao thừa), vì lửa pháo hoa rơi vào phòng chứa củi gây nên
trận hỏa hoạn ở Từ Ân tự, thiêu hủy một phần ba phòng trọ.
Trong đó nghiêm trọng nhất là phòng ở của hai cô cháu gái của Vĩnh Chiêu Hầu gia.
Toàn bộ nhà chính bị hủy, may mà lúc phát cháy Cố Cảnh Huệ cũng những người
khác trong chùa đang ngồi ở đại điện nghe trụ trì giảng kinh cho nên mới may mắn thoát nạn.
Nhưng Tĩnh vương phi thì không may mắn như vậy.
Căn phòng phía Tây đã bị cháy chỉ còn nửa bức tường, bởi vì thân
thể không khỏe nên Tĩnh vương phi cùng hai thị nữ của mình đã đi ngủ từ
rất sớm cho nên đã bị cháy thành than, trạng thái lúc chết vô cùng đáng
thương.
Tin tức truyền vào trong thành, Ninh Thái hậu hạ chỉ an táng cho Tĩnh vương phi.
Nhưng mà, trọng đãi của Hoàng gia không xoa dịu được nỗi đau mất người thân.
Trong Vĩnh Chiêu hầu phủ, Cố Phong an ủi Tưởng lão thái thái,, một đường trở
lại phòng mình, rót một ly rượu hoa mai, quay về ánh trăng sáng mà thở
dài nói “Các người đi với nhau như hình với bóng, chỉ khổ cho đệ, lúc
trước thì phải tìm người thay thế chết trong tù, bây giờ còn phải khắc
phục hậu quả cho hai người.”
***
Cố Thiền được sắp xếp ở Tuyên Châu.
Hàn Thác mua một ngôi nhà ở con ngõ Kim Ngư ở Thành Tây, là một ngôi nhà bình thường có hai tiểu viện.
Cố Thiền ở sân sau, Hồng Hoa Bạch Hoa ở phòng phía Đông, Bích Linh Bích
Lạc ở phòng phía Tây, có năm thị vệ ở tiền viện giả trang thành lính
người gác cổng, gia đinh.
Ngày bọn họ đến, người gác cổng khom
lưng ra mở cổng, râu tóc trắng phơ, rõ ràng là một ông lão xa lạ nhưng
Cố Thiền lại cảm thấy vô cùng quen mắt.
Nàng cẩn thận mỗi
bước đi, mãi cho đến lúc đi vào cửa, nhìn thấy ông lão kia tay run run
xé bỏ bộ râu lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
Hóa ra là Lâm Tu.
Cố Thiền không nhịn được cười “Xì” một tiếng, Hàn Thác phát hiện ra, quay
đầu lại nhìn chằm chằm Lâm Tu hỏi “Keo dán không thoải mái sao, tại sao
mỗi lần nhìn thấy cô nương đều tháo ra?”
Lúc mua lại căn nhà này, năm tên thị vệ vào ở, sau đó Hồng Hoa Bạch Hoa từ U châu đến Lâm Tu
cũng biểu hiện như vậy, đúng lúc Hàn Thác cũng ở đó bắt tại
trận, khôngnghĩ đến hôm nay hắn lại lặp lại.
Nếu không phải Hàn
Thác vốn không có ý định che giấu thân phận của Cố Thiền với năm thị
vệ thì dựa vào hành động của Lâm Tu đã bị xử theo quân pháp rồi.
Tết Nguyên Tiêu, Hàn Thác ở bên cạnh Cố Thiền qua hết ngày sinh nhật thì rời đi, hơn mười ngày sau mới quay trở về.
Sau đó cũng như vậy, một tháng hắn ở trong nhà nhiều nhất cũng chỉ mười ngày, đa số thời ian hắn đều bận rộn ở bên ngoài.
Lúc Hàn Thác ở trong nhà cũng thỉnh thoảng đưa Cố Thiền ra ngoài.
Tuyên Châu là khu vực giao nhau giữa các nước Đại Ân, Ngõa Lạt, Thát Đát khôngthuộc quản lý của nước nào.
Thành tuy nhỏ nhưng cũng rất náo nhiệt, quán trà, quán rượu, quầy bán quầy áo, tiệm châu báu cũng không ít.
Nhưng mà lúc Hàn Thác không có nhà thì Cố Thiền cũng không có hứng thú ra ngoafoi, mỗi lần đều đỏ mắt mong chờ Hàn Thác trở về.
Nàng không ra khỏi cửa bốn nha hoàn tất nhiên cũng không ra ngoài.
Cho nên chỉ có hai thị vệ cải tranh thành gia đinh là ra ngoài hàng ngày để mua đồ.
Bọn họ trải qua tự nhiên tự tại cũng không biết rằng căn nhà này của bọn họ trong mắt người khác đã thành khác người.
không vì gì khác, chỉ vì ở ngõ Kim Ngư này tất cả đều là những gia đình dân
chúng tầm thường, bình thường đã ở mấy chục năm, thậm chí mấy đời đều ở
đây, hàng xóm đều vô cùng quen thuộc với nhau, căn bản không có gì là bí mật. Bây giờ căn nhà bị bỏ hoang nhiều năm có người mua lại, sửa chữa,
sau đó bắt đầu có người lục tục đến ở, cuối cùng là một chàng trai trẻ
tuổi tuấn tú dẫn theo một cô vợ xinh đẹp đến ở. Toàn bộ quá trình đó
toàn bộ người dân trong ngõ Kim Ngư đều nhìn thấy, dần dần cũng cảm thấy tò mò với hàng xóm mới.
Dựa theo lẽ thường mà nói, người vợ xinh đẹp kia nên sang nhà hàng xóm la cà chào hỏi làm quem dần dần quen
thuộc với mọi người. Ai ngờ sau khi vào nhà thì cửa nhà luôn đóng chặt,
đừng nói là la cà, ngay cả cửa cũng không đi ra.
Chuyện này cũng quá là bất ngờ.
Người dân cũng hiểu một câu nói, chuyện khác thường tất có mờ ám.
Sau đó là tầng tầng lớp lớp những suy đoán, chỉ mới qua hai tháng đã có mấy loại giả thuyết.
Có người nói đây là tình nhân nhà ai nuôi, cũng có người nói là nam nữ tư
thông cho nên không dám gặp ai, còn có người nói cô vợ nhỉ bị bệnh hiểm
nghèo nên không tiên ra gặp người khác…
Những chuyện này Cố Thiền đương nhiên không biết, những thị vệ kia cũng không có khả năng biết,
bọn họ vẫn cứ ăn toàn trải qua ngày tháng.
Những ngày tháng bình yên như vậy bị phá vỡ vào ngày mười hai tháng ba ấy.
Sau khi ăn cơm trưa, Lâm Tu dẫn theo bốn thị vệ luyện võ, sau đó mọi người về chỗ cũ, chuẩn bị nghỉ trưa.
Cửa lớn đột nhiên bị người gõ.
hắn ngáp một cái đi ra mở cửa.
Trước cửa là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi.
“Ông lão, ta ở sát vách nhà ông, chồng họ Lâm, mọi người đều gọi ta là Lâm
đại tẩu” người phụ nữa giơ cái rổ mây trong tay lên, cười dài nói “Sáng
nay em dâu ta sinh một tiểu tử mập mạp, ta đi phát trứng gà đỏ cho mọi
người, rổ này là của nhà các người.”
“Cảm ơn, đại… tiểu muội.”
Lâm Tu suýt nữa thì nói thành đại tỷ, lời đến bên miệng mới nhớ đến bây
giờ mình đang cải trang thành một lão già.
“Ai da, hàng xóm với
nhau không cần khách khí.” Lâm đại tẩu vô cùng linh hoạt, thấy Lâm Tu
muốn đóng cửa thì đi trước một bước đi vào bên trong, cho nên trừ khi
Lâm Tu đuổi nàng ra ngoài không thì không thể đóng cửa. “Ông lão, nhà
các người đến đây cũng đã hai ba tháng, chúng ta cũng còn chưa biết các
ngươi họ gì?”
Đây là cuộc nói chuyện phiếm bình thường, Lâm Tu
lại có đề phòng, cũng không tiện không đáp vì vậy nói “Ta cũng họ Lâm,
nhà gác cổng của nhà này, chủ nhân của ta họ Vi.”
“Hóa ra là cùng họ” Lâm đại tẩu thấy người đối diện cũng họ Lâm thì định bắt quàng làm
họ, lập tức sửa lại xưng hô “Lâm đại thúc, vậy chủ nhân của các ngươi
làm nghề gì? Tại sao luôn không thấy bóng người? Ai da, không phải là ta hỏi thăm linh tinh, trước khi các người chuyển đến đây ta đã thấy hai
vợ chồng chủ nhân của các ngươi. A, là hai vợ chồng trẻ chứ?”
Nàng được Lâm Tu trả lời một câu chắc chắn, vui nói “Thực sự là một đôi tuấn nam mỹ nữa, rất xứng đôi, ta đã nghĩ đến lúc cháu ta tắm sẽ xin bọn họ
đến chúc phúc. Ở Tuyên Châu chúng ta có một tập tục đó là lúc tắm ba
ngày sau khi sinh, người chúc phúc là người như thế nào thì sau này
đứa nhỏ sẽ trở thành người như vậy. Nếu sau này cháu ta cũng được như
chủ nhân của các người thì thật là tốt quá.”
Mặc dù Lâm
Tu không biết chuyện này thật giả thế nào nhưng chuyện nhờ hàng xóm như
này thật sự là rất bình thường cho nên vẫn chưa từ chối, chỉ nói “Như
vậy soa, vậy ta sẽ giúp ngươi nói lại với chủ nhân của ta, để xem bọn họ có đồng ý hay không.”
Cả một rổ trứng gà đỏ đầy ắp, Lâm Tu cùng mấy thị vệ cũng ăn không hết, tất nhiên là muốn đưa lên cho Cố Thiền.
Đúng lúc buổi tối Hàn Thác trở về cho nên hỏi trứng gà ở đâu, tất nhiên là cũng biết được lời mời của Lâm đại tẩu.
hắn vốn muốn từ chối không muốn Cố Thiền tiếp xúc nhiều với những người này. Nhưng mà Cố Thiền cũng rất hiếu kỳ.
“Trước đây Nhị tẩu đã nói ở trong thư, tiếp xúc với nhiều trẻ sơ sinh cũng có thể tăng khả năng có thai đấy.”
Lời này không có chút căn cứ nào, Hàn Thác rất buồn cười nhưng ý trong
lời nói của nàng hắn cũng hiểu “Xán Xán muốn nhanh có con sao?”
“Đúng vậy, chúng ta kết hôn sắp được hai năm rồi.” Cố Thiền cọ cọ trong lồng ngực hắn, nũng nịu yếu ớt nói.
Trước đây nàng không cảm thấy gì, lần trước sau khi biết được tin dữ từ miệng Cố Phong, chuyện Cố Thiền hối hận nhất chính là bọn họ còn chưa có con, Hàn Thác không còn, ràng buộc giữa bọn họ triệt để đứt đoạn.
Cho nên, sau khi gặp lại ở Từ Ân tự, Cố Thiền chỉ chấp nhất một chuyện là muốn sinh con nhanh một chút.
Đáng tiếc, cũng không biết tại sao, lúc hai người ở cùng nhau Hàn Thác cũng
cày cấy rất chăm chỉ nhưng không hiểu sao không thấy có kết quả
gì, thật sự là gấp muốn chết.
“không vội, Xán Xán còn nhỏ, ngày tháng sau này còn dài.”
Hàn Thác cũng không hy vọng Cố Thiền sinh con vào lúc này.
một ngôi nhà nhỏ đơn sơ, người hầu hạ ít như vậy, tương lai còn chưa biết sẽ như thế nào, tùy tiện sinh đứa nhỏ cũng làm cho hắn cảm thấy Cố Thiền bị
oan ức, càng đau lòng lại càng hy vọng nàng trải qua ít chuyện hơn.
“nhỏ gì mà nhỏ, ta cũng đã mười bảy tuổi rồi.” Cố Thiền lẩm bẩm nói “Vương
gia, không phải là ta không có khả năng mang thai chứ?”
Nàng thật sự lo lắng, đời trước chuyện phòng the hai người cũng trải qua nhiều nhưng
cũng chưa từng mang thai, chẳng lẽ cơ thể mình có vấn đề sao?
Hàn Thác càng buồn cười, tuy nói hai người đã thành hôn hai năm nhưng bọn
họ gần nhau thì ít xa cách thì nhiều, không mang thai cũng là chuyện
bình thường, hắnkhông thể làm gì khác hơn là an ủi nàng: “Đừng nói bậy,
Tiêu Hạc Niên đã bắt mạch cho nàng, nếu thân thể nàng có chuyện
gì hắn đã sớm chuẩn đoán được.”
Cố Thiền nháy mắt mấy cái, cảm
thấy hắn nói cũng có lý, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy không đúng
“Nhưng mà, lúc ta bị thương hắn cũng không xem loại mạch này cho ta.”
Bắt mạch không phải chỉ xem kết quả thôi sao, lúc nào thì còn chia bệnh để bắt mạch rồi?
Đây khhông phải là vấn đề sao?
Hàn Thác không còn cách nào khác, vì để cho Cố Thiền có thể nhanh
chóng đi vào giấc ngủ không thể làm gì khác hơn là đồng ý cho nàng ba
ngày sau đến Lâm gia sát vách.