hắn cúi người xuống, giơ tay lấy binh phù trong ngực Tôn Nhuận Xương ra.
Trong nháy mắt Tôn Nhuận Xương đã hiểu được, mình đang bị Hàn Thác đùa giỡn.
"Tĩnh vương, ngươi thật to gan, dám… Dám kháng chỉ!"
"Tôn đại
nhân, xin hãy nói năng thận trọng, vừa rồi rõ ràng ta đã tuân chỉ,
cũng đãgiao binh phù cho ngươi, các tướng lĩnh ở lều nghị sự đều có thể
làm chứng. Chỉ tiếc là Tôn đại nhân không có võ công, lúc quân Ngõa Lạt
đánh lén đã bị bắt giữ. Mười mấy vạn quân lính không thể không có người
thống lĩnh, lúc này Bản Vương mới cố ý ở lại, chờ chiến sự ở biên cương
được bình định sẽ hồi kinh. Bản Vương đều là vì giang sơn xã tắc của
Thất đệ, tin rằng nhất định hắn sẽ hiểu được.
Hàn Thác thu kiếm,
lập tức có Huyền Giáp vệ tiến lên bắt lấy Tôn Nhuận Xương, cũng theo
lệnh của Hàn Thác kéo hắn đến bàn nghị sự.
trên bàn vốn có giấy
mực bút nghiên, thị vệ mài mực, đặt bút lông sói vào tay Tôn Nhuận
Xương, nói hai chữ thẳng thắn dứt khoát "Viết thư!"
Cả người Tôn
Nhuận Xương lúc này đều cảm thấy khó chịu, đổi thành người khác bị đùa
giỡn một lần, lại bị kề kiếm lên cổ, xô đến đẩy đi cũng sẽ không dễ chịu được.
"… Viết… Cái gì?" hắn hỏi, hai hàm răng không nhịn được run lên, âm thanh cũng thay đổi.
"Cứ viết theo những gì ta vừa nói." Hàn Thác ngồi ở chủ
vị, không nhanh không chậm nói "nói là Bản Vương đã tiếp chỉ,
cũng đã giao binh phù cho ngươi, tất cả rất thuận lời, xin hoàng thượng
yên tâm."
Tôn Nhuận Xương còn có chút cốt khí, nếu hắn viết như
này là không đúng thực tế, hắn không chịu viết, vung tay lên, bút lông
sói rơi trên giấy tạo thành một chấm đen.
không thành thật như vậy, thị vệ lập tức ngăn chặn hắn, ép hắn áp mặt xuống mặt bàn.
hắn đấu tranh vật lộn chỉ thấy một tay bị vặn ngược về phía sau, một tay
khác thì bị kéo đến trước người, để lên bàn dài, bày ra trước mắt hắn.
một Huyền Giáp vệ cầm một thanh chủy thủ trên tay đến gần, "rầm" một tiếng thanh
chủy thủ được găm vào giữa ngón trỏ cùng ngón giữa của Tôn Nhuận Xương
"Viết hay không? không viết sẽ chặt đứt ngón tay ngươi, hỏi một lần
chặt một ngón." Vô cùng bá đạo.
Tôn Nhuận Xương còn muốn giãy
dụa, lại nghe thấy Hàn Thác nói "Lâm Tu, nghe nóichữ viết của Tôn đại
nhân rất đẹp, không biết nếu như không còn ngón tay thì ông ấy có thể
cầm bút viết được nữa không?"
Lâm Tu nghe xong cười hì hì "Vương gia, mạt tướng cũng muốn xem thử."
"Ta viết, ta viết!" lúc này Tôn Nhuận Xương nào dám nói một chữ không nữa,
ngoan ngoãn nhặt bút lên, viết thư theo những gì Hàn Thác nói, cuối cùng lại bị ép đóng dấu chứng minh thân phận.
Thư viết xong được đưa vào kinh theo con đường đưa tin bình thường trong quân đội, Tôn Nhuận Xương cũng không còn tác dụng nữa.
Chính hắn cũng vui vì điều này, vì giữ lại mạng mà không thể không hạ mình tự đề nghị
"Vương gia, bản quan đã đọc thủ các loại sách sử, binh pháp cũng đã đọc
vô cùng thuần thục, nếu Vương gia không chê, bản quan nguyện giúp Vương
gia bày mưu tính kế, giúp Vương gia…"
Mỗi tướng sĩ dưới trướng
Hàn Thác đều là thân kinh bách chiến, không chỉ thuần thục các loại binh pháp mà thực chiến cũng vô cùng thuần thục, tất nhiên không cần mộttên
thư sinh tay trói gà không chặt chỉ có lý luận suông đến giúp sức.
hắn cười nhạo đánh gãy lời Tôn Nhuận Xương "Tôn đại nhân đã từng dùng đao kiếm giết gà dê bao giờ chưa?"
Tôn Nhuận Xương tất nhiên là lắc đầu nói chưa từng.
"Là như vậy, trong quân của Bản Vương có một quy định bất thành văn, những
người vừa mới vào quân doanh đều phải trải qua một cửa là giết súc vật.
Tôn đại nhân quen thuộc binh thư tất nhiên có thể hiểu rằng ra chiến
trường chính là gặp người giết người, cho nên khi ở trong quân doanh mới cần luyện tập, mỗi ngày một trăm con, ba ngày liên tục không ngừng mà
vẫn có thể ăn được ngủ được mới coi như hợp lệ." Hàn Thác đàng hoàng
trịnh trọng nói láo "Lâm Tu, dẫn Tôn đại nhân xuống dưới luyện
tập một chút."
Trừ Tôn Nhuận Xương ai cũng biết đây chỉ là Hàn
Thác đang đùa giỡn với ông ta, cho nên Hàn Thác ngay cả lời nói khách
sao như "Đại nhân vừa đến quy hàng, Bản Vương cảm thấy rất vui sướng"
cũng khongo thèm nói.
Tôn Nhuận Xương cũng không phải
là không nghi ngờ, hắn chỉ muốn làm quân sư thôi không định ra chiến
trường giết địch tại sao lại cần luyện cái này?
Nhưng địch mạnh ta yếu, hắn cũng chỉ có thể oán thầm, không dám tuyên bố ngoài miệng.
Tuy rằng trong lòng ngàn không cam vạn không muốn nhưng vẫn vẫn bị Lâm Tu chỉ huy thị vệ nwarv kéo nửa dắt ra khỏi lều.
một trận náo loạn này Cố Phong đã tỉnh rượu tám phần, tình hình trong
lều hắn cũng nhìn rõ, một bụng đầy câu hỏi, vừa mở miệng gọi một tiếng
tỷ phu liền nghe thấy bên ngoài trướng có binh lính bẩm báo có người tự
xưng là tổng quản đại nội ngự tiền thị vệ cầu kiến, còn mang theo thánh
chỉ của hoàng đế.
A, thật sự là bình thường thì không có ai đến, đến lúc đến thì lại đến hàng loạt.
Hàn Thác thật sự rất không bình tĩnh, có thánh chỉ đến sao còn phải tách ra với Tôn Nhuận Xương, hơn nữa còn là người trước người
sau, nói không chừng lại phải náo loạn một lần nữa, tốn thời gian sức
lực, thật sự là rất vô vị.
"hắn nói như thế nào?" Hàn Thác hỏi "Lần này dẫn theo bao nhiêu Vũ Lâm vệ? Có báo họ tên không?"
Binh lính nói "Chỉ có một người, họ Lương thần Quang, xưng là…" nói đến đây
vẻ mặt binh lính truyền tin thoáng quái lạ, ngừng một chút mới nói tiếp
"Xưng là mang thánh chỉ của tiên hoàng đến."
***
Lúc Hàn Thác trở lại lều trại đã là nửa đêm.
một mình Cố Thiền ăn cơm tối, vẫn chờ hắn trở về, nhưng chờ mãi cũng không thấy
người trở lại, cũng không biết những chuyện đã xảy ra trong lều nghị sự; nàng chỉ nghĩ là hôm nay hắn nhiều việc, mặc dù nhớ nhung mong ngóng
nhưng cũng khônglo lắng, cuối cùng không đợi được nữa mà ngủ thiếp đi.
Hàn Thác sợ đánh thức Cố Thiền, chưa gọi người mang nước tắm vào mà cởi bỏ áo người nằm xuống bên cạnh nàng.
Mùa hè nhiệt độ cao, tấm chăn mỏng đã sớm bị Cố Thiền đá xuống cuối giường, bộ quần áo sa bông mặc trên người vừa nhẹ vừa mỏng, có thể nhìn thấy
làn da mềm mại trắng nõn lúc ẩn lúc hiện.
Nếu là ngày trước Hàn
Thác nhất định sẽ hóa thân thành sói, đem tiểu bạch thỏ đangngủ mê
man không có chút năng lực phản kháng nào yêu thương thật tốt, ăn vào
bụng.
Nhưng mà, hôm nay trong đầu hắn có nhiều chuyện phiền phức, thực sự không có tâm tình, chỉ hơi nằm xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Mặc dù Cố Thiền đang ngủ nhưng phảng phất có thể nhận biết
được sự hiện diện của Hàn Thác, hắn vừa nằm xuống nàng đã di chuyển về
phía hắn, cuối cùng tìm một tư thế thoải mái, vùi trong lòng ngực Hàn
Thác ngủ ngon lành.
Ở bên này, Hàn Thác ôm kiều thê "nhuyễn ngọc ôn hương" trong ngực.
Bên kia, Tôn Nhuận Xương lại bị trói thả vào trong chuồng ngựa.
nói là chuồng ngựa nhưng chỉ có cỏ tranh ở phía đỉnh, không có tường tránh gió.
Nhà nghèo còn có bốn bức tường mà Tôn Nhuận Xương hắn đường đường là quan
tam phẩm lai phải ngủ ở chỗ đến cả bốn bức tường cũng không có, tất
nhiên là căm giận bất bình.
Cả buổi chiều và buổi tối hắn đều bị
thị vệ áp giải đi giết gà, giết đến mức tay cũng mềm nhũn, run đến
mức không nhấc lên nổi mà cũng mới chỉ giết được bốn mươi sáu con.
Đến lúc đưa hắn vào chuồng ngựa ngủ, thị vệ kia còn không quên dặn dò, theo quy định thì ngày mai phải thịt dê, nhưng mà nhiệm vụ hôm nay còn chưa
làm xong, cho nên ngày mai vẫn phải tiếp tục, nói cách khác là ngày mai
phải giết năm mươi tư con gà và một trăm con dê.
Hơn nữa, máu gà
phun đầy mặt đầy người cũng không có quần áo thay, thị vệ nói rồi, ở
chiến trường mười ngày nửa tháng không tắm rửa là chuyện bình thường,
cho nên đây cũng là để luyện tập.
Bây giờ Tôn Nhuận Xương cũng không nghĩ được cái gì, chỉ mong rằng ngày mai mặt trời đừng mọc nữa.
Nhưng mà đến nửa đêm hắn lại đổi ý.
Cuối tháng bảy trời dần lạnh, nhiệt độ ngày đêm trên thảo nguyên chênh lệch
rất lớn, vào lúc này gió lạnh thổi vào, chỗ hắn nằm bốn phía
trống không, lại thêm mùi phân ngựa nồng nặc, cảm giác không tốt chút
nào.
Từ nhỏ Tôn Nhuận Xương đã quen sống trong nhung lụa, chưa
từng bị dằn vặt như thế này, nếu không phải hai tay bị trói thì thật là
muốn giơ lên lau nước mắt rồi.
đang tự thương thân không ngớt, chợt nghe có tiếng bước chân, một bóng người dần dần đi vào.
hắn tập trung nhìn kỹ, dựa vào ánh đén u ám mờ nhạt bên ngoài chuồng ngựa mà nhận ra người đến là Cố Phong.
"Cố đại nhân, cứu ta." Tôn Nhuận Xương không biết đêm khuya Cố Phong đến
đây làm gì, theo bản năng liền cầu cứu hắn, ông ta không mong gì nhiều
chỉ mong có thể chuyển sang chỗ khác tốt hơn để ngủ.
Mắt thấy Cố Phong bước nhanh đến gần "Đừng nóng vội, Tôn đại nhân, ta đến cứu ngươi."
Tôn Nhuận Xương vừa nghe được những lời này cảm kích đến mức nước mắt sắp tuôn trào.
Lúc miệng hắn sắp tuôn ra những lời thiên ân vạn tạ, Cố Phong đã cắt đứt
dây thừng trói tay hắn, lại đưa đến bộ bọc quần áo "Đây là quân phục của Huyền gíap vệ, đại nhân hãy chịu oan ức một chút thay bộ quần áo này
vào, cải trang thị vệ, ta mới có thể đưa đại nhân ra khỏi đây."
Lúc này Tôn Nhuận Xương cũng không kịp để ý đến lễ nghĩa liêm sỉ, ở trong
chuồng ngựa bốn bề trống không cởi quần áo ra, đổi toàn bộ từ trong ra
ngoài.
Vừa rồi trong lòng hắn vô cùng kích động, chưa từng nghĩ
sau xa hơn, lúc thay quần áo bị gió lạnh thổi vào cả người mới tỉnh táo, suy nghĩ nhiều hơn.
Vì sao Cố Phong phải cứu hắn?
Tôn
Nhuận Xương căn bản là không nghĩ đến còn có người đến để cứu hắn, chỉ
cần không phải giết gà thịt dê, có thể tắm rửa thay quần áo, không phải
ngủ ở chuồng ngựa là được.
Có điều đây là địa bàn của Tĩnh vương, tất cả những người xung quanh đều là người của Tĩnh vương, kinh nghiệm
buổi trưa cho hắn biết, Tĩnh vương cả gan làm loạn, không tuân theo quy
củ, binh lính dưới trướng hắn cũng vậy, chỉ nhận Tĩnh vương không nhận
binh phù, hoàn toàn không coi người mới tiếp quản binh quyền là hắnvào
mắt.
Trước hôm nay, Tôn Nhuận Xương không hề nghĩ rằng sẽ có
chuyện như vậy, những người đọc sách luôn có một sức mạnh cổ hủ cứng
đầu, tự nhận là những quy củ được viết giấy trắng mực đen thì tất cả mọi người đều phải tuân thủ, tướng sỉ chỉ nhận binh phù không nhận người,
đây là quy củ trong quân, là đạo lý.
Trong lòng Tôn Nhuận Xương,
đám người kia giống như thổ phỉ, ngang ngược khôngbiết lý lẽ, không có
chút phong độ nào của quân nhân.
Cho nên, hắn vốn không hy vọng xa vời rằng sẽ có người chính nghĩa đồng tình với hắn mà ra tay giúp đỡ hắn.
Huống chi, thân phận của Cố Phong rất đặc biệt.
Lòng phòng bị người khác Tôn Nhuận Xương vẫn có, hắn suy đi nghĩ lại, cuối cùng thấp thỏm hỏi "Vì sao Cố đại nhân lại cứu ta?"
"Chỗ này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện." Trong miệng Cố Phong
ngậm mộtcọng cỏ, cà lơ phất phơ dựa vào cột, thấy Tôn Nhuận Xương thay
quần áo xong thìthúc giục "Tôn đại nhân chỉ cần nói có
muốn đi hay không, nếu ông muốn, bây giờ ta sẽ dẫn ông đi ngay, nếu
ông không muốn, đang chuẩn bị thực hiện huấn luyện tỷ phu ta giao cho,
sau đó vào dưới trướng huynh ấy, ta cũng không cần bất chấp nguy hiểm vì ông."
hắn nói xong, đứng thẳng người, muốn lập tức xoay người đi luôn.
Tôn Nhuận Xương quyết tâm liều mạng, kéo người lại "Ta đi! Kính xin Cố đại nhân dẫn đường."
Cố Phong "Ừ" một tiếng "Ông biết cưỡi ngựa không?"
Tôn Nhuận Xương tất nhiên là biết.
Cố Phong dắt hai con ngựa ra, mỗi người một ngựa, dẫn Tôn Nhuận Xương đi.
Ven đường cũng gặp lính tuần tra, nhưng người người đều nhận ra Cố Phong
tất nhiên sẽ không kiểm tra người đi theo hắn, chỉ gật đầu hỏi thăm rồi
cho qua.
Đến cổng doanh, Cố Phong lấy lệnh bài bên hông ra, cảnh vệ theo lệ cho qua.
Sau đó cũng không có bất cứ trở ngại nào, hai người giơ roi giục ngựa chạy nhanh, chạy về phía đường núi hướng về Đại Đồng.