Trước nay Cố Thiền đụng đến Hàn Thác chỉ
có tước vũ khí đầu hàng, bị hắn dây dưa gần nửa canh giờ, nếu
nàng không nhiều lần nói rằng bên ngoài còn có người khác đang đứng chỉ
sợ Hàn Thác vẫn khôngchịu bỏ qua.
Cố Thiền đã lâu không ân ái
cùng Hàn Thác, nhất thời nhiệt tình quá, trăm chuyển ngàn hôi, sau khi
làm xong chuyện tất nhiên là kiều diễm vô lực, mặt như Phù dung eo như
liễu.
Dáng dấp như vậy Hàn Thác đương nhiên sẽ không để cho nàng
gặp người khác, chỉ qua loa thu dọn một phen tự khoác áo choàng
lên đi ra bên ngoài.
Lại nói đến Hồng Hoa, Bạch Hoa chờ đến mức
chân cũng nhũn ra, trong lều cách âm quá tốt cho nên các nàng không biết Hàn Thác vừa mới làm chuyện hoang đường bên trong, nhìn thấy toàn thân
chủ nhân toàn mồ hôi còn tưởng ở bên trong quá nóng cũng không nghi ngờ
gì hắn.
Hàn Thác chỉ đơn giản dặn dò vài câu, chủ yếu là ra lệnh
cho hai người chăm sóc Cố Thiền vào ban đêm, dù sao hắn vẫn còn
chính sự cần xử lý, không thể giống những ngày trước lúc nào cũng có thể ở bên bầu bạn với nàng, mọi chuyện đều tự mình làm, sinh hoạt hàng ngày của nàng cũng tự mình chăm sóc giống như chăm sóc trẻ sơ sinh.
Sau đó lệnh cho thị vệ dẫn Hồng Hoa, Bạch Hoa đến ở cùng lều với Phó Y Lan.
Sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện xong Hàn Thác xoay người đi vào trong lều.
Có câu tiểu biệt thắng tân hôn, đối với một đôi phu thê mà nói, câu
này không chỉ đơn thuần nói về tình cảm mà còn là cảm giác mới mẻ về
tình thú trong phòng sau khi biệt ly.
Lần ân ái vừa rối đối với
Hàn Thác mà nói là chưa đủ no, bây giờ đã đuổi bọn nha
hoàn đi khỏi hắnđương nhiên là muốn tiếp tục chuyện vừa rồi còn dang dở, cho nên vừa đi vào lều hắn đã đi thẳng về phía giường.
Vừa vòng qua tấm bình phong hắn đã nhìn thấy Cố Thiền ôm chăn nhíu mày, nhìn thấy hắn thì lập tức kêu đau.
"Đau ở đâu? Để ta xem một chút." Hàn Thác bước vội về phía trước "Đau đầu sao?"
hắn nghĩ đến nàng bị đau đầu đầu tiên, bởi vì Tiêu Hạc Niên từng nói, đầu Cố
Thiền từng bị va đập, lại có máu tụ, mặc dù tỉnh lại thì có
thể nói là không còn nguy hiểm đến tính mạnh nhưng chưa chắc đãkhông có
mầm bệnh trong người, cần quan sát thêm.
Nhưng mà Cố Thiền lắc đầu nói không phải.
Tay Hàn Thác đi xuống dưới tìm, tìm tòi thăm dò xung quanh, lúc này trong
lòng hắn đang lo lắng động tác cũng không có ý khiêu khích. Cho
dù hắn hỏi chỗ nào Cố Thiền cũng đều nói không phải, nhưng khuôn mặt
càng ngày càng hồng.
"Chân đau." Cuối cùng vẫn là Cố Thiền chủ
động nói ra, lúc này mặt nàng đã đỏ đến mức nhỏ ra máu, mới được hhai
chữ đã kéo chăn lên che kín đầu, nhỏ giọng hờn dỗi "Ở giữa hai chân."
Hàn Thác lặp lại câu này ba lần mới hiểu ra ở giữa hai chân là ở chỗ nào, lập tức vén chăn lên xem bên đùi nàng.
Quả nhiên nhìn thấy ở chân trái Cố Thiền có một vết thương dài hai đốt ngón tay, rộng một đốt ngón tay vốn đã đóng vảy giờ lại có vết máu.
Chuyện này thật ra rất bình thường, vết thương mặc dù đã đóng vảy nhưng tốc độ hồi phục của từng vị trí cũng không giống nhau. Có chỗ vết
thương đã đóng vảy bong ra, có chỗ vẫn còn lộ ra vết thương màu hồng,
đặc biệt là càng gần giữa vết thương càng lâu lành.
Vừa rồi mặc
dù Hàn Thác đã cố hết sức để tránh đụng vào vết thương của nàng nhưng
bên khi động tình khó tránh khỏi có chỗ sơ sẩy, cuối cùng vẫn đụng vào
vết thương của Cố Thiền.
Cả người Cố Thiền đều là mồ hôi, trong
người cũng có dòng nước chảy ra, tất cả đều dính vào người, nàng
vốn đã mệt mỏi buồn ngủ. đang lúc nửa tỉnh nửa mơ, không biết vì sao,
chỉ cảm thấy có một chỗ bị sột soạt vô cùng đau đớn làm nàng tỉnh lại,
mà chỗ bị đau còn vô cùng khó chịu mà bản thân cũng không nhìn được,
trong lòng càng thêm sốt ruột hoang mang.
Hàn Thác bận rộn sai
người mang nước nóng vào trong lều, đầu tiên là cẩn thận lau người
sạch sẽ cho Cố Thiền, sau đó tự mình đi ra ngoài tìm Tiêu Hạc Niên lấy
thuốc trị thương.
Sau khi Tiêu Hạc Niên nghe hắn miêu tả đã đoán
được bảy, tám phần nguyên nhân Cố Thiền bị thương, cũng biết vì sao
Vương gia không cho người gọi hắn đến khám bệnh mà phải tự mình đến
tìm hắn.
Có điều, lời này của hắn cũng không thể chọc
thủng, hắn không biến sắc, làm như nghe không hiểu gì hết,
cũng không nhiều miệng, chỉ cầm thuốc mỡ đưa cho Hàn Thác.
Tất nhiên là không thể thiếu việc Hàn Thác tự mình bôi thuốc cho Cố Thiền.
Náo loạn ra chuyện như thế hai người đều trở nên đàng hoàng, mấy ngày sau đó cũng không ai dám làm loạn.
Thời gian qua nhanh, sắp đến ba ngày hưu mộc của Cố Phong.
Trong quân doanh nghiêm cấm tư đấu, thân phận của Phó Y Lan lại có chút lúng
túng, Cố Phong liền chọn thời gian buổi trưa lúc sân đấu võ không có
người thì dẫn nàng đến.
Phùng Kỳ với Phùng Lân đã chờ ở đây từ
lâu, Phó Y Lan cũng có Hồng Hoa, Bạch Hoa trợ giúp, ba đấu ba, còn chưa
động thủ, nhìn trận thế tạm thời hòa nhau.
Hai bên sân đấu có hai giá cắm binh khí, thứ gì cũng có, Cố Phong giơ tay chỉ, cằm khẽ nâng
lên, vô cùng có phong độ nói với Phó Y Lan "Ngươi chọn vũ khí trước đi,
ta sẽ chọn giống ngươi."
Vế phía sau có ý nhường cho Phó Y Lan
nhưng Phó Y Lan cũng không cảm kích, đáp lại nói "Tại sao ngươi phải
chọn giống ta chứ, ngươi cũng tự mình chọn vũ khí của ngươi đi, đấu như
vậy mới công bằng."
Nàng vừa nói vừa chọn một cây kiếm, làm dáng vung lên trong không khí, cảm giác thỏa mãn, gật đầu nói "Chính là nó."
Cố Phong lại chọn một cây đại đao "Nếu ngươi đã nói như vậy, ta sẽ chọn vũ khí phù hợp với mình, có điều dù sao ngươi cũng là nữ, ta nhường ngươi
ba chiêu."
hắn tự giác như vậy, chăm sốc mọi mặt, đáng lẽ Phó Y
Lan phải cảm thấy vui mừng mới đúng, nhưng trên thực tế lại hoàn
toàn không phải như vậy.
"Tại sao ngươi phải nhường?" Phó Y Lan
nhíu mày, trên khuôn mặt hiện lên sự tức giận "Ta đúng là nữ tử nhưng có điều từ nhỏ lúc phụ thân ta dạy võ cho ta chưa từng nói câu nào rằng ta là nữ thì có thể ý vào đó mà lười biếng luyện tập và được người khác
nương tay. Ngược lại vì ta là nữ yếu hơn nam nhân nên càng cần chăm chỉ
để bù lại, càng dạy ta nghiêm ngặt hơn.
Cố Phong nghe rất rõ, ý của câu trên đơn giản là: đừng xem thường nàng chỉ vì nàng là nữ.
Cho nên cười nói "Ta không có ý gì khác, chỉ là bản thân ta là một nam nhân có thói quen chăm sóc các cô nương thôi."
Ai biết càng giải thích càng hỏng chuyện.
Lúc này trong đôi mắt Phó Y Lan cũng hiện lên sự tức giận "Nếu đã là thi
đấu, việc quan trọng nhất chính là công bằng công chính, không phân biệt nam hay nữ, cũng không cần ngươi chăm sóc cái gì. Hơn nữa, cuộc so tài
này liên quan đến chuyện ta đi hay ở, nếu ngươi không nghiêm túc thi đấu chẳng bằng không đấu nữa." nói xong đã muốn cất lại kiếm lên giá.
"Đừng… đừng." Cố Phong vội vã ngăn lại nói "Tất cả theo ý của ngươi, ta đảm
bảo sẽ không nhường ngươi, ta sẽ ra chiêu trước được chưa."
Vừa dứt lời đã vung đao về phía Phó Y Lan.
Phó Y Lan phản ứng cực nhanh, giơ kiếm lên đỡ.
Ngươi tới ta đi, trong chớp mắt hai người đã đánh hơn mười chiêu, kỳ phùng địch thủ, bất phân thắng bại.
trên thực tế, Cố Phong có ý muốn quan sát bản lĩnh của Phó Y Lan, cố ý ra chiêu
dụ địch, dẫn dắt nàng thể hiện hết tất cả bản lĩnh của mình, nghiêm túc
bàn về võ công thì hắn dù sao cũng hơn nàng mộtbậc.
Cố Phong dám
làm như vậy nguyên nhân chính là cho rằng Phó Y Lan không thể thắng
nổi hắn, nóicách khác là hắn muốn thắng Phó Y Lan thì không cần tốn chút sức nào.
Nhưng mà ý nghĩ khinh địch là tối kỵ, không nên có, Phó Y Lan lại có bản lĩnh thật sự, tâm tư Cố Phong đang không tập
trung, một lúc sau dần dần bị Phó Y Lan chiếm thế thượng phong.
thật ra Cố Phong cũng không ngại để Phó Y Lan thắng, cho dù người
ngoài không biết thì tự hắn cũng biết hắn chưa dốc hết toàn lực. Nhưng
Phó Y Lan có ý muốn ở lại quân doanh, trước đó cũng đã nói, chuyện thắng thua liên quan đến vấn đề nàng đi hay ở cho nên Cố Phong cũng không thể tùy tiện.
nói tóm lại một câu, nếu tỷ phu Hàn Thác đã muốn đưa
các nàng đi, vậy hắn thân là tiểu cữu tử đương nhiên không thể làm loạn
kế hoạch.
Có điều, từ nhỏ Cố Phong đã ở bên Cố Thiền, mặc
dù không tránh được những xung động của tuổi thiếu nên nhưng vẫn săn sóc người hơn rất nhiều so với những tên tiểu tử cùng tuổi.
Đấu võ đều là muốn phân thắng bại, nếu để thua nhất định rất mất mặt, trong lòng cũng không thoải mái.
Cố Phong vốn cũng đã láu cá, lại ở lâu trong quân doanh, học được không ít chiêu gian trá, mặc dù bề ngoài nhìn thì thấy từng chiêu hắn ra có chút yếu thế giống như không chống đỡ nổi, nhưng thật ra là hắn đang tìm cơ
hội để một chiêu tất thắng.
Chỉ là, lúc người khác làm như thế đều có gắng che giấu ý đồ của mình không cho mọi người nhìn thấy bất kỳ đầu mối nào.
Cố Phong thì ngược lại, chỉ lo người khác không biết, dùng cách dễ bị phát hiện nhất.
Phó Y Lan ra chiêu chiêu nào chiêu nấy áp sát, hắn liền thuận thế đưa đẩy,
từng bước di chuyển về phía rìa sân đấu, cuối cùng lúc ra đến mép
sân thì giả vờ không cẩn thận, chân bị vấp vào bậc.
Vốn ai bị vấp như vậy cũng đều ngã ngửa ra sau, nếu lúc này thanh kiếm của Phó Y Lan
tiến thêm mộtchút nữa, hướng về yết hầu hoặc ngực của hắn nhất
định hắn không thể phản kích, như vậy thì lần thi đấu này coi
như đã định thắng bại.
Bởi vì Cố Phong có tâm thiết kế, lúc
ngã đã cố ý quay người thành úp người xuống, lúc ngã cố ý kêu
thảm một tiếng, hô to cổ chân bị bong gân.
hắn kêu như thật, Phó Y Lan không nghĩ hắn giở trò gian xảo, thu kiếm lại đưa tay ra đỡ hắn.
Vừa mới đến gần người hắn, Cố Phong liền nhảy lên một cái, biến hóa bất
ngờ, Phó Y Lan không kịp né tránh, bị Cố Phong giơ đao đặt lên cổ.
"Tại sao ngươi lại gian xảo như vậy?" Nàng làm sao có thể phục, lập tức mở miệng chỉ trích hắn.
Cố Phong không cho rằng có gì không đúng, trái lại còn cảm thấy vô cùng
vinh hạnh, cười hì hì nói "Từ nhỏ ngươi đã học binh thư, chắc
chắn đã nghe câu "Binh bất yếm trá" rồi chứ, không cần biết quá trình ra sao, dùng thủ đoạn gì, thắng là thắng, thua chính là thua.
Điều này đương nhiên Phó Y Lan biết.
Nhưng mà điều này chỉ đúng khi hai quân đối chiến, thậm chí là tranh đoạt
Vương vị, vế trước liên quan đến đại nghĩa quốc gia, vế
sau thì nếu không phải ngươi chết chính là ta chết. Còn hai người bọn họ chỉ là đấu võ bình thường, không ảnh hưởng đến nguyên tắc,
cũng không liên quan đến đúng sai, lẽ ra phải quang minh chính đại, sao
có thể không chừa thủ đoạn nào như vậy chứ?
Bởi vậy Phó Y Lan sinh ra bất mãn với Cố Phong.
Nhưng đúng là như lời hắn nói, thua là thua, nàng bị hắn khống chế, tranh cãi nữa cũng vô dụng, đơn giản hào phóng chịu thua, cuối cùng trong lòng
cũng bình ổn lại, không giở âm mưu quỷ kế giống như hắn.
Cố Phong thấy Phó Y Lan chịu thua, thu đao lại, cất lại về giá để, lại sợ trong
lòng nàng không thoải mái, vội vã an ủi "Ngươi tuyệt đối đừng khổ sở, võ công của ngươi rất khá, làm ta được mở mang tầm mắt, thật sự ta chưa
bao giờ biết nữ nhân cũng có thể luyện được võ công như vậy,
nếu không phải ngươi không hề đề phòng ta chưa chắc ta đã thắng ngươi."
Những câu kia của hắn vô cùng chân thành, hoàn toàn phát ra từ tận đáy lòng.
Hơn nữa, Cố Phong cũng biết rõ, nếu thật sự đấu cùng với kẻ địch, quay lưng về phía kẻ địch, chỉ có một kết cục duy nhất là bị đâm chết. hắn giở
trò thành công hoàn toàn là do Phó Y Lan không hề đề phòng hắn.
Làm sao Phó Y Lan có thể không buồn được.
Trước đó đã nói, nếu nàng thắng được Cố Phong, hắn sẽ nghĩ cách để cho nàng ở lại. Bây giờ thua rồi, chuyện này tất nhiên sẽ không còn cách nào
thực hiện.
Hơn nữa hôm trước tỷ phu đã lên tiếng.
Có lẽ rất nhanh sau đó nàng sẽ phải rời khỏi quân doanh.
Nghĩ đến đây, Phó Y Lan rất phiền muộn cúi thấp đầu xuống.
Lời editor: Huhu Chương này đã edit 1 lần rồi, chuyển sang edit chương 81
nhưng lại nhớ nhầm nên ghi thành chương 80, lưu đè lên làm mất mất
chương 80 đã edit. Đây là bản edit sau. Ai đến an ủi tui đi