Cố Thiền sống hai kiếp, tự cảm thấy đều
theo khuôn phép cũ, cho tới bây giờ chưa từng làm chuyện gì khác người
khác người, vì thế cho tới bây giờ chưa từng xấu hổ như vậy, cho đến khi ở trong dịch quán tắm rửa trong lòng Hàn Thác cũng không chịu ngẩng đầu lên.
Tắm rửa xong, đương nhiên là cùng Hàn Thác ngủ.
Lời nói bất nhã, mấy ngày nay hai người trừ lúc tự đi cung phòng một lát, thời gian còn lại đều dính ở một chỗ cùng nhau.
Đương nhiên, Cố Thiền cho rằng đây đều là bởi vì Hàn Thác quá mức bám người.
Hơn nữa đặc biệt rất thích quấn quít lấy nàng làm chuyện đó…
Chuyện khiến Cố Thiền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi là sau hai ngày đầu
cảm giác thân thể không khoẻ biến mất nàng cũng dần dần ở cảm nhận được
thú vị trong việc đó.
Đây mới là điểm mà nàng cảm thấy xấu hổ.
Cố Thiền không biết làm sao, cũng là hai người, cũng là một việc này, kiếp trước nàng hoàn toàn khôngcó cảm giác như vậy.
Nàng thử nghĩ xem chỗ nào sai.
Chằng lẽ vì thời gian trước hai người ở chung nên tình hình thay
đổi, không hề kháng cự hắn giống lúc trước, thậm chí có tâm lòng Hàn
Thác thân cận, cho nên mới như thế sao?
Cố Thiền
càng không nói rõ được đến cuối cùng là cảm giác gì, chỉ biết mỗi khi
làm nàng giống như mất hồn, không thể nghĩ đến cái gì, hai mắt không thể thấy, tai cũng không nghe thấy thanh âm, giống như trên trời đất này
chỉ còn lại có Hàn Thác cùng nàng bay lên đám mây kích thích.
Hôm nay ở trên xe ngựa cũng là như vậy…
Lúc nàng tỉnh táo lại từ cảm giác này, mới nhớ tới tiếng rên rỉ ngâm nga
của mình vẫn chưa từng ngừng lại, chỉ sợ… Tất cả phu xe cùng cận
vệ đi theo đều nghe thấy hết.
Như vậy, sau này nàng làm sao làm người đây.
Giờ phút này, không nhìn thấy người, chỉ là nghĩ tới bọn họ đã nghe được
lúc hai người làm chuyện kia, nàng hận không thể tìm khối đậu hủ đâm đầu chết.
Cố Thiền nức nở hai tiếng, bởi vì cổ họng còn đau, nghe giống tiếng mèo kêu vừa đáng thương vừa đáng yêu.
“Làm sao vậy? không thoải mái sao?” Hàn Thác ôm Cố Thiền từ tịnh thất đi đến trên giường, cầm huân lô thay nàng hong khô tóc.
Cố Thiền tóc dài vừa đen vừa óng, như vải sa tanh dày mềm mại, quả thực làm người ta yêu thích không buông tay.
Hai tay Hàn Thác làm việc, ngoài miệng cũng không quên quan tâm kiều thê, “Buổi chiều rõ ràng vẫn còn tốt mà?”
Tốt cái gì?
Cố Thiền ngây cả người mới phản ứng lại, vội vàng nâng tay che miệng hắn không cho nói.
Thấy tóc nàng đã khô, Hàn Thác đem huân lô đặt ở một bên, lấy tay nàng xuống cười nói: “Hay là nàng cảm thấy chưa đủ tốt?”
Cố Thiền lấy tay che mặt mình.
Nhưng mà Hàn Thác cố tình không buông tha nàng, bám vào bên tai nàng nói:
“Nàng cảm thấy chỗ nào tốt hay không tốt, nói cho ta biết, lần sau mới
có thể làm tốt hơn.”
Ai muốn cùng hắn thảo luận chuyện này, nàng cũng không mặt dày như hắn.
Tuy như thế, Cố Thiền vẫn không tự chủ được nhớ lại một chút, đã nhiều ngày nay nàng cùng hắn làm rất nhiều, ở hành cung, thậm chí ngay cả tắm rửa
cũng không bỏ qua, cũng chỉ có đêm nay nàng mới có thể không dễ dàng gì
để yên ổn tắm.
không phải nói, chuyện đó là vì khai chi tán diệp sao, bọn họ làm nhiều lần như thế, không biết có thể có thai không.
Đời trước nàng bệnh lâu không khỏi khó tránh khỏi ảnh hưởng đến thân thể,
nhưng mà đời này nàng rất khỏe mạnh, nói không chừng đã mang thai.
đang muốn đi ra, bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng bị Hàn Thác áp ở trên giường.
Tay nàng còn che ở trên miệng, hắn liền đi hôn ngón tay nàng, hôn từ đầu ngón tay trắng trẻo một đường hôn đến cổ tay, vừa mềm vừa ngứa.
Hàn Thác rất nặng, lúc trước nàng không cảm thấy cái gì, lúc này lại lo
lắng, đẩy người hắn ra nói:“Vương gia, đừng như vậy, cẩn thận đè lên
đứa nhỏ.”
“Cái gì đứa nhỏ?” Hàn Thác nhíu mày, có chút không hiểu ra sao.
Cố Thiền nghiêm trang nói ra suy đoán của mình
“Cho dù thật sự có, cũng không thể có nhanh như vậy.” Hàn Thác khó tránh
khỏi có chút buồn cười, khẽ vuốt mặt nàng, hỏi:“Nàng rất muốn có
đứa nhỏ sao?”
“Đúng vậy.” Cố Thiền gật đầu.
Nàng đương nhiên muốn.
Bọn họ đã là phu thê, mà phu thê nhà ai lại không sinh đứa nhỏ chứ?
Cố Dung với Lộ Tương, Cố Tùng với Phùng Loan, đều là sau khi thành hôn rất nhanh thì có đứa nhỏ, cảm tình phu thê cũng vì vậy càng tốt hơn.
Cố Thiền có mắt nhìn thấy, phu thê trên thế gian đều như thế.
“Vương gia không muốn sao?” Nàng do dự hỏi.
Hàn Thác quả thật có ý muốn khác.
hắn hiểu biết hơn nàng nhiều, nghĩ đến cũng nhiều.
Bọn họ mới thành hôn, đúng là phải cần nhiều thời gian thân mật, đứa nhỏ đương nhiên phải có, nhưng không cần gấp như vậy.
“Nàng còn nhỏ, không cần phải gấp gáp.” hắn hôn hai má đỏ bừng của nàng, “Chờ nàng lớn hơn chút nữa, qua hai ba năm là tốt nhất.”
Cố Thiền ở trong lòng tính toán, qua hai ba năm, nàng mười bảy, mười tám tuổi, quả thật vừa vặn.
Nhưng mà Hàn Thác khi đó cũng hai tám, hai chín tuổi…
Có một số người hơn ba mươi tuổi đã có thể làm tổ phụ tổ mẫu đó, giống cha mẹ nàng, năm nay cũng mới ba mươi lăm tuổi.
Hàn Thác sắp ba mươi tuổi mới có đứa nhỏ thứ nhất, chẳng lẽ không chê quá muộn sao?
Cố Thiền muốn được làm hiền thê lương mẫu như sách nói, cho nên cũng đều
suy nghĩ vì Hàn Thác, vì thế không chút nào giấu diếm đem suy nghĩ
này nói cho hắn nghe.
“Nàng đang chê ta già sao?” Hàn Thác giả bộ tức giận, đang hôn chuyển sang cắn, cắn một ngụm để lại một mảng đỏ
giống như hoa hồng nhỏ đáng yêu trên hai má.
“Đau!” Cố Thiền lẩm bẩm nói, tiếp tục dùng lực đẩy hắn, muốn từ dưới thân hắn giãy dụa đi ra.
Hàn Thác không cho nàng toại nguyện, đùa dai ôm nàng ngã thật mạnh xuống. “Muốn đứa nhỏ, chúng ta còn phải cố gắng chút.”
Cố Thiền muốn nói thêm cái gì, nhưng rất nhanh lại tiến vào khoảnh khắc
làm cho nàng nói không nên lời, cảm giác bay thẳng lên trời, rốt
cuộc không nói được cái khác.
Ngày hôm sau, đúng giờ nàng tỉnh
lại rời giường, nhưng hai chân mới vừa chạm xuống đất, giống như bị rút
mất xương, chân mền nhũn như bông, không chịu khống chế mà ngã
về một bên.
Nếu Hàn Thác không nhanh tay lẹ mắt xông về phía trước đỡ lấy nàng, chỉ sợ muốn nàng sẽ ngã bị thương mặt mày.
Cuối cùng vẫn bị Hàn Thác ôm ra khỏi phòng, đi ra dịch quán, đưa lên xe ngựa.
Cố Thiền tiến bộ rất nhanh, đã học được tự mình an ủi, dù sao hôm
qua đã mất hết mặt mũi, hôm nay sẽ không thể tệ hơn, liền mặc kệ.
Xe ngựa lại đi hai ngày, ở Hoài An đổi sang đi đường sông, đi ngược dòng
dọc theo sông Đại Vận (công trình vĩ đại thời cổ của Trung Quốc, dài
1794 Km, là kênh đào dài nhất thế giới), có thể đi thẳng vào trong thành U Châu.
Hàn Thác nói cho cũng vẫn là Vương gia cho nên trên bờ có ngựa tốt, xuống nước cũng không ít thuyền tốt.
Đó là hai thuyền lớn cải tạo thành thuyền hoa đôi, hai thân thuyền đặt
song song nhau ở giữa lấy xà ngang kết nối, trên thuyền trọng lầu gác
cao, trang sức hoa mỹ.
Tuy là đi ngược dòng nước, tốc độ chậm
chạp, nhưng thuyền đi lại rất vững vàng, người ở trên thuyền cho dù làm
việc gì cũng không khác bình thường.
Dọc đường đi qua nhiều khu
vực buôn bán sầm uất, đợi đến lúc đi qua châu phủ Khai Phong, Hàn
Thác sẽ ra lệnh thuyền ngừng ở bến tàu, mang Cố Thiền lên bờ du ngoạn.
Cố Thiền sống hai kiếp, số lần xa nhà đếm trên một bàn tay, tất nhiên là
đối với mọi chuyện đều tràn đầy phấn khích, có thể nói là chơi vui đến
quên cả trời đất, lưu luyến không về.
không chỉ có như thế, ngoài dự liệu của nàng còn có Hàn Thác.
hắn hiển nhiên là người dẫn đường vô cùng tốt, đối với phong tục, ăn uống, chơi
trò chơi, phong cảnh các nơi đều hiểu biết, các loại điển cố đều biết,
mỗi ngày trải qua một chỗ, Cố Thiền cũng kính phục hắnthêm một phần.
đi qua vài châu phủ, nàng đối với Hàn Thác còn có thêm loại tình cảm sùng bái, có thể sánh với Cố Phong.
một đường cứ vừa đi vừa nghỉ một chút như thế, trải qua hơn tháng mới trở lại U châu.
Sau khi xuống thuyền ở bến tàu Bắc Hải (thành phố cảng quan trọng của khu
tự trị dân tộc Choang, Quảng Tây, Trung Quốc), liền đi xe ngựa tới cửa
chính của Tĩnh vương phủ.
Cố Thiền từng bị Hàn Thác mang về đây
hai, ba lần, đều là xe ngựa chạy thẳng đến trong viện, còn che
dấu không thể lộ ra cho nhiều người biết.
Lần này là lần đầu tiên được quang minh chính đại từ cửa lớn năm cánh tam khải sơn son tiến
vào, từ nay về sau nàng lấy thân phận nữ chủ nhân sống ở đây.