Cố Thiền xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm cái động để chui vào.
Cái động đương nhiên không có, khe hở của mạn giường thì có, nàng lăn lông lốc từ trên giường xuống, đi chân trần trên nền đất.
Trong phòng hai bên trái phải có đốt hai lò than lớn, nên cũng không cảm thấy lạnh, nhưng dù sao cũng là ngày đông, nền đất lạnh như băng, Cố Thiền
vừa bước xuống đất liền cảm thấy khí lạnh theo lòng bàn chân chạy lên
khắp người.
Tay nàng còn chưa chạm đến quần áo, liền bị Hàn Thác
ôm trở về giường, dùng áo ngủ gấm thật dày quấn kín thật: “Nàng ở chỗ
này chờ ta.”
hắn nói xong liền đi xuống giường, mặc quần áo đến gian ngoài mở cửa gọi Bích Linh và Bích Lạc vào hầu hạ Cố Thiền.
Đợi thu dọn xong hết, Cố Thiền đi vào tịnh phòng rửa mặt một lần nữa.
Nàng đi qua mười hai tấm bình phong, thấy Hàn Thác cũng thay tẩm y, đang dựa vào
đầu giường đọc sách, nàng không tự chủ được liền dừng bước chân.
“Đứng ở nơi đó làm gì?” Hàn Thác buông sách hỏi, thấy Cố Thiền vẫn đứng tại
chỗ bất động, lại nói: “Nàng định đứng đó một đêm sao?”
Cố Thiền
ngượng ngùng nhìn thẳng hắn, chỉ cúi đầu đi qua, cởi giày. Leo lên
giường, dùng tay chân trèo qua chân Hàn Thác lui vào góc giường.
Hàn Thác đã vén chăn lên, chờ nàng ngoan ngoãn nằm xuống.
Hai người chung một giường, trong chăn còn có một thứ nữa - bình nước nóng Bích Lạc chuẩn bị cho Cố Thiền.
Bình nước nóng nóng hầm hập, ôm nó thì đau đớn ở bụng dưới cũng giảm bớt rất nhiều, Cố Thiền sung sướng lại thỏa mãn, mặt ở trên gối đầu cọ cọ, buồn ngủ nên ngáp một cái.
Đêm động phòng hoa chúc, không thể viên
phòng thì thôi, cùng thê tử tân hôn còn cách cái bình cứng rắn, Hàn Thác cảm thấy thật buồn bực.
hắn bỗng nhiên lấy đi bình nước nóng
trong lòng Cố Thiền để dưới chân giường, sau đó bá đạo đem người kéo vào trong lòng: “Ta cảm thấy người cũng có thể làm bình nước nóng.”
Cố Thiền lẳng lặng để hắn ôm, nhiệt độ người Hàn Thác đúng là nóng hơn người nàng, nhưng mà cùng bình nước nóng so sánh thì...
Nàng mẫn cảm cho rằng hắn nhất định là tức giận, vì thế quyết định biểu
đạt một chút xin lỗi, hơi nhỏgiọng nói: “Vương gia, ta không cố ý.”
Sợ hãi là thật, nhưng cũng biết viên phòng là việc phải làm trong đêm tân hôn, chưa bao giờ nghĩ tới cự tuyệt.
Hàn Thác khẽ cười nói: “Ừ, ta biết.”
Chuyện này không thể nói trước, cho dù nàng cố ý cũng không cố ý được.
Nhìn thấy hắn cười, Cố Thiền cuối cùng cũng yên tâm.
Để tỏ lòng thân cận, nàng động đậy thân thể, nhích tới gần Hàn Thác, lại
gần nữa, cho đến khi hai thân thể dán vào nhau, sau đó cánh tay ôm thắt
lưng của hắn, đầu chôn ở trước ngực hắn.
Đối với Cố Thiền mà nói, ôm nhau mà nói chuyện ấm áp so với sinh hoạt vợ chồng “Kinh thiên động
địa” kia thì vô cùng thân thiết và thoải mái.
Chuyện này khó mở
miệng mà nói, chỉ có dùng hành động mà biểu đạt, nàng ôm Hàn Thác càng
chặt chẽ hơn, cánh tay càng dùng sức, còn học từng động tác của hắn ở
sau lưng khẽ vuốt.
Sau khi hoàn thành một loạt động tác, Cố Thiền cảm thấy mỹ mãn, tựa sát vào “Bình nước hình người” rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Như vậy chỉ có Hàn Thác phải chịu khổ.
Vốn nhiệt tình đêm tân hôn chưa được giải tỏa, cố tình giai nhân trong lòng còn không chịu sống yên ổn, đang ngủ cũng không quên chọc hắn, vô tội
mà phóng hỏa khắp nơi....
Cố Thiền lúc đầu ngủ say sưa, sau đó
lại nằm mơ, bỗng nhiên ngồi bên trong kiệu hoa, lắc lư nhẹnhàng, bỗng
nhiên xóc nảy kịch liệt, phong cảnh hai bên rất nhanh lui về phía sau,
nhìn lại thì thấy mình đang ngồi ở trên lưng ngựa...
***
Trong mộng cưỡi ngựa một đêm, tỉnh lại thân thể khó tránh khỏi cảm thấy mệt
mỏi, nàng mở mắt ra, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ chưa sáng hẳn, Hàn Thác
bên cạnh vẫn nhắm mắt ngủ yên, vì thế ngáp mộtcái, ở trong ngực hắn cọ
cọ, tìm được tư thế thích hợp, ngủ tiếp.
***
Theo quy củ
hoàng gia, trinh tiết hoàng tử phi đều do cung nhân của Hoàng hậu kiểm
nghiệm, Ninh hoàng hậu mặc dù đối với hôn sự này không thích, nhưng cũng theo quy củ làm việc, cửa cung mới mở, đã lệch nội thị đi Tĩnh vương
phủ lấy nguyên khăn của tân mẫu thân hồi cung.
Hác ma ma tiếp
nhận hộp gỗ lim trong tay tiểu thái giám, đi vào phòng ở sườn điện, thời gian khôngquá thời gian uống nửa chén trà liền vội bước nhanh
ra, đi thẳng vào chính điện.
“Lời này là thật sao?” Ninh hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên giường, nhíu mi hỏi, trong lòng vừa cao hứng lại hoài nghi.
Hác ma ma ánh mắt kiên định, lời nói không chút nào mơ hồ, “Lão nô cẩn thận kiểm tra thực hư, vết máu kia rõ ràng không phải là do sau khi viên
phòng lưu lại.”
Sau khi nam nữ hoan ái, trên nguyên khăn
cũng không có vết máu đơn giản như vậy, Ninh hoàng hậu là người từng
trải, nên khi Hác ma ma càng kể lại cũng nhanh hiểu được.
Bà vui nhếch đuôi lông mày: “nói như thế, tối hôm qua bọn họ vẫn chưa viên phòng?”
“Chắc là như vậy.” Hác ma ma đáp, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, đêm
tân hôn không viên phòng, trong mắt người ngoài đương nhiên cho là cảm
tình vợ chồng son không sâu đậm, thậm chí có người đối với
hôn sự không vừa lòng.
“Theo ý ngươi, là ai không muốn?” Ninh hoàng hậu trong lòng đã có kết luận, vẫn không nhịn được hỏi ra.
“Lần đó nhị tiểu thư tiến cung, cũng không nhìn ra cái gì, nghĩ đến chắc là
trong lòng Tĩnh vương có khúc mắc.” Hác ma ma cùng chủ nhân có ý nghĩ
giống nhau.
Sức lực nam nữ trời sinh khác nhau, chuyện sinh hoạt
vợ chồng, nam nhân không muốn mới có thể không được việc. Nếu đổi lại,
nam nhân muốn dùng vũ lực thì nữ nhân dù không cam tâm tình nguyện cũng
chỉ có thể nhận mệnh.
“Đúng rồi, lúc trước đưa tuyết liên hoa cho muội muội, các nàng sắc mặt như thường, hiển nhiên đối với hôn sự của
nghiệt chủng kia không chút nào cảm kích, chuyện lớn như vậy
cũng không có người thông báo, có thể thấy được quan hệ rất xa cách.”
Ninh hoàng hậu tiếp tục suy đoán.
“Tĩnh vương tâm cơ thâm trầm,
chắc chắn đối với nhà mẹ đẻ mẫu thân mẫu thân có ý phòng bị.” Hác ma ma
phụ họa nói: “Chỉ là tam thiếu gia ở dưới trướng hắn dường như rất phát
triển...”
Việc này Ninh hoàng hậu cũng sớm suy nghĩ qua, nhưng
trong quan trường người có mắt đều biết, cùng với chuyện trong khuê
phòng có miệng khó trả lời hoàn toàn không giống nhau: “Trước mắt nổi
lên đả kích ngu xuẩn như vậy hắn nhất định sẽ không làm, chúng ta
cũng không cần lo lắng, đến lúc đó dùng chức quan trong kinh làm mồi,
phàm là người có tâm về con đường làm quan đều biết tốt xấu, sẽ khôngcự
tuyệt.”
Tìm được đến kết luận vừa lòng, Ninh hoàng hậu thư thái
uống trà mới, lại nghĩ tới một chuyện, dặn dò nói: “Năm nay tú nữ lại
tiến cung, đến lúc đó chọn hai người có nhan sắc, đưa qua cho nghiệt
chủng kia.”
Chỉ tiếc Tĩnh vương phủ U châu phòng bị
kín không một kẽ hở, bà không chen vào lọt, chưa từng biết được lúc
trước đưa hai người kia đi có nhận được sủng ái không. Nhưng mà cho dù
như thế nào, cháu gái của bà tuyệt đối không thể là niềm vui của đối
phương, nếu không thì cô mẫu thân xinh đẹp động lòng người như vậy, có
lý do gì mà làm cho nam nhân trong đêm tân hôn không chịu làm chứ.
***
Bên trong Tĩnh vương phủ, Cố Thiền đang trang điểm, quần áo của vương phi
rườm rà phức tạp khôngthua ngày thành thân chút nào, hai ngày liên tục
nàng phải dậy sớm, giờ phút này lười biếng khôngmuốn động đậy, tùy ý để
Bích Linh Bích Lạc hầu hạ.
Hàn Thác đã mặc quần áo chỉnh tề từ
lâu, hắn ngồi trên giường ở gian ngoài, vừa uống trà vừa nhìn Cố Thiền
trang điểm chằm chằm không chớp mắt.
Đợi Cố Thiền chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, hai người dắt nhau lên xe ngựa, tiến cung đi thỉnh an Hoàng Đế Hoàng Hậu.
Người là do Nguyên Hòa đế tự mình hạ chỉ, ông đương nhiên rất vừa lòng đối
với hôn sự này, nóichuyện thường ngày với vợ chồng son, lại ban thưởng
rất nhiều, cuối cùng nói: “Qua bên Hoàng hậu xem một chút đi.”
Phượng Nghi cung hôm nay thật náo nhiệt, Thái tử phi dân theo hai nữ nhi, Nghi tần mang theo Trường Hà công chúa, còn có các tần phi có cấp bậc khác
đều tề tụ ở đây, trừ Thái tử phi, những người còn lại là đều chờ xem tân mẫu thân tử tiến cung để trêu đùa một phen.
Ninh hoàng hậu đương nhiên sẽ không cho nhóm người này như ý, bà cũng không làm khó Cố
Thiền, như bình thường kéo nàng ngồi ở bên cạnh, thân thiết gần gũi rồi
nhiệt tình nói chuyện phiếm, dặn dò những chuyện nàng dâu mới cần chú ý.
Bởi vì có nguyệt sự, sắc mặt Cố Thiền có chút tái nhợt.
Vào trong mắt Ninh hoàng hậu lại thành đêm tân hôn bị trượng phu vắng vẻ
liền tiều tụy, bà mặc dù muốn khiến hai vợ chồng bọn hắn lục đục,
nhưng không nghĩ tới Hàn Thác quyết tuyệt đến mức người cũng không thèm
chạm vào.
Đương nhiên suy đoán của bà hoàn toàn không đúng, nhưng Ninh hoàng hậu cũng không biết, lúc này nhìn bộ dáng cháu gái, khó
tránh khỏi có chút không đành lòng, vì thế lệnh Hác ma ma từ tư khố lấy
rất nhiều thuốc bổ thưởng cho nàng.
Đối với Hàn Thác, Ninh hoàng
hậu cũng duy trì trạng thái như ngày thường, không cố ý vắng vẻ,
cũng không vô cớ thân thiện, không mặn không nhạt nói mấy câu: “Xán Xán
tuổi còn nhỏ, trong ngày thường nếu có cái gì không chu toàn, thì tam
hoàng tử xin hãy nể mặt bản cung mà tha thứ.”
Lại hướng về Cố
Thiền nói: “Điện hạ bận rộn công vụ, con làm vợ tất nhiên cần tận tâm
chiếu cố nhiều hơn, không thể vì điện hạ sủng ái mà tính làm bậy.”
Hai người cùng xác nhận.
không được xem diễn, các tần phi kia tất nhiên mất hết cả hứng thú7, Ninh hoàng
hậu cũng thông cảm Cố Thiền tinh thần không tốt, rất nhanh liền thả bọn
họ xuất cung.
***
Ngày lại mặt, ở Vĩnh Chiêu hầu phủ thoải mái hơn trong hoàng cung nhiều.
Cố Phong mấy ngày nay đã đứng ở cửa trông chừng để đốt pháo, xa xa nhìn
thấy xe ngựa phủ Tĩnh vương từ đầu phố chạy tới, liền đứng lên châm lửa.
Trò này của hắn có một kết quả, đều là bởi vì cho rằng lúc trước vì chuỗi
pháo bên trong dịch quán kia, mặc dù hại Cố Thiền lạc đường gặp nạn,
nhưng lại là tơ hồng nên duyên cho nàng cùng Hàn Thác, cho nên hôm
nay hắn muốn tái diễn chuyện xưa, bảy tỏ cảm tạ đã mai mối.
Tuy
rằng Ninh thị đồng ý với cách nói này, nhưng vì cố kỵ thanh danh Cố
Thiền, nên lệnh Cố Phong trong lòng nghĩ như vậy thôi, không cho nói ra
chuyện hai người quen biết trước khi cưới, không được cho người ngoài
tam phòng biết.
Cố Phong vỗ ngực cam đoan, “Mẫu thân, người yên
tâm đi, miệng con rất chặt. Huống chi vì muội muội, cho dù bị kẻ địch
bắt dụng hình, con cũng sẽ không nói một chữ.”
“Cái gì muội muội, đó là tỷ tỷ ngươi,” Ninh thị giáo huấn nói: “Nào có chuyện muội muội và tỷ phu là một đôi vợ chồng, gọi như vậy không phải để cho người khác
chê cười sao.”
Cố Phong chống chế nói: “Kêu tỷ phu là vì tôn trọng, còn Xán Xán làm muội muội là để bảo vệ.”
Ninh thị dở khóc dở cười, cũng sẽ không tranh luận cùng hắn, nữ nhi cùng con rể mới về nhà mẹ đẻ, có nhiều chuyện chờ bà xử lý.
Ngày Hàn Thác khởi hành về U châu đã sớm định ra, vào ngày thứ năm sau tân hôn, cũng chính là mùng mười tháng hai.
Cho nên, về nhà thăm cha mẹ mang ý tứ tiễn đưa nhiều hơn, việc vui náo nhiệt, nhưng cũng không ít cảm xúc chia ly vây quanh.
Hàn Thác thông cảm Cố Thiền sẽ rời nhà đi xa, đặc biệt cho nàng ở lại Vĩnh
Chiêu hầu phủ ở hai ngày, đến chạng vạng mùng chín mới đón nàng về vương phủ.
Sáng ngày mười một, liền có hai nhóm người ngựa riêng biệt từ Tĩnh vương phủ xuất phát.
một đội là đội ngũ hộ tống đồ cưới của Cố Thiền, do Cố Phong tự mình coi chừng, Lý Vũ Thành trợ giúp, mang năm trăm Huyền Giáp quân, quy mô lớn chậm
rãi khởi hành.
một đội khác ít người hơn, là Hàn Thác cùng Cố
Thiền, cùng với vài người hầu hạ thân cận, còn có Lâm Tu dẫn dắt mười tổ cận vệ, đi thẳng đến suối nước nóng ở hành cung trên núi.