Trùng Sinh Chi Si Mê Đế Vương Phi
Năm Lục Thiên thứ 32, Thiên đô vừa vào đông sớm đã có mưa tuyết lất phất, bây giờ đã là tháng 12 rất nhanh sẽ qua năm mới, tuyết lại rơi càng lúc càng dày, khung
cảnh đều một màu trắng xóa.
Trong biệt viện hẻo lánh phía Tây,
Đông cung, âm thanh chuông gió đinh đinh đang đang thánh thót mà lạnh
lẽo vang lên đánh thức người đang nằm trong ổ chăn tỉnh dậy, bây giờ mới là giữa giờ Dần ngoài trời vẫn còn tối đen, trong biệt viện cũng một
mảng đen kịt, chỉ có trong phòng thiên một cái ánh đèn leo loét vừa được thắp sáng lên, một bóng người lờ mờ hiện ra trên giấy cửa.
" Ọc ọc..." La Nhược Hi ảm đạm lấy tay che bụng mình, cảm nhận dạ dày hơi
run lên, bao tử trống rỗng liền bạo phát, nàng đói. Chà xát hai bàn tay
đã lạnh đến tê cứng với nhau, lại áp lên gương mặt đã sớm lạnh băng,
nàng cơ hồ có chút không thể tin được vì sao đời trước mình lại có thể
sống qua những ngày này.
Thân phận của nàng khi vào Đông Cung
vốn là trắc phi, là một trong ba thê thiếp mà đích thân Nhâm đế tuyển
chọn cho đương triều Thái Tử - Dạ Trạch Tông, chỉ là ngay ngày nàng vào
cửa thì Thái Tử lại lãnh mệnh gấp rút ra biên quan lãnh binh chống lại
giặc Ngạo Miên ngay cả động phòng hoa chúc cũng không có qua đi, mà mặt
thái tử nàng cũng không được nhìn thấy một lần. Đời trước sau khi thái
tử đánh giặc, thì ở tiền triều phụ thân của nàng La Mạnh Ninh vốn là
Hình bộ Thị Lang lại bị dây vào một vụ án, cấu kết bè đảng nhầm tham ô
tài sản bị Hình bộ niêm phong, hơn nữa còn bị nhốt vào đại lao chờ ngày
thẩm án.
Mà đại lao chính là chỗ đi vào thì nhiều đi ra lại ít,
ai cũng đinh ninh chuyện này cùng La Mạnh Ninh có liên quan không nhỏ,
chắc chắn sẽ bị định tội, mà tham ô cái này nặng thì xử tử, nhẹ cũng đày ra quan ải con cái tôn tử đều không được vào kinh, càng không được tham gia khoa cử.
Cũng vì vậy, tình cảnh của La Nhược Hi theo đó
cũng không khá hơn, thân phận sớm là trắc phi lại bị Thái tử Phi Cảnh
Thị - Cảnh Thiến Phiêu không một chút thương tiếc đẩy đến cái biệt viện
hẻo lánh này, ngay cả nha hoàn cận thân của nàng Hoán Nhi cũng sớm bị
kéo đến hoán y cục, trở thành một cái nha hoàn thô sử đi.
Bây
giờ một mình nàng cô độc ở đây, ban đầu còn có người đưa cơm đến, tuy
không khác gì cơm thừa canh cặn vẫn miễn cưỡng lắp được cái bụng của
nàng, nhưng gần 4 ngày nay đều không thấy nữa, đây là đãi ngộ gì đâu?
Nếu là kiếp trước hẳn là La Nhược Hi còn lo sợ một hồi, không phải sợ chết
đói mà sợ sâu trong đại lao kia phụ thân của nàng không biết có phải đã
bị định tội hay không. Lấy hiểu biết của nàng, người cả đời sống thanh
liêm chính trực đối với loại chuyện tham ô này là chán ghét, chắc chắn
không dính dán đến, nhưng là quan trường như chiến trường chỉ sợ người
làm việc quá thẳng thắn sẽ bị kẻ tiểu nhân thù ghét mà vu cáo hãm hại.
Nhưng đời này sớm có kết quả đời trước nàng một chút cũng không lo lắng, chỉ
cần sang năm cuối tháng giêng thôi, vụ án sẽ được làm sáng tỏ, phụ thân
nàng tự nhiên được làm trong sạch, nàng cũng được rời khỏi địa phương
này mà trở về trắc phi điện của mình.
Chỉ là còn hơn một tháng
nữa mới đến ngày đó, bây giờ nàng phải sống tiếp những ngày này như thế
nào? Nghĩ đến, nàng liền nhìn tầm mắt về phía cửa sổ, ngoài trời đã hơi
hừng sáng rồi, chân xỏ vào giày cẩn thận tấn thêm một lớp vải dầy để giữ ấm, bọc bản thân cẩn thận trong hai lớp áo choàng nàng mới mở cửa ra
nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Mưa tuyết đã sớm ngừng, âm thầm hít vào một ngụm khí nàng không nhịn được xoa xoa cánh mũi đỏ bừng vì lạnh, sắp tới đông chí trời càng lúc càng cóng, cái lạnh của mùa đông này khiến
cho nàng nhớ lại lúc mình còn là một tiểu hài nữ, khi đó gia cảnh của
nàng cũng khó khăn như thế này.
La thị đương gia vốn không phải
là phụ thân nàng mà là đại bá phụ, huynh đệ cùng cha khác mẹ với người,
tổ mẫu từ trước chỉ là thiếp thất, sinh ra phụ thân nàng vốn chỉ là thứ
tử, trong hậu viện La thị hai người đều bị đại phu nhân ngoài mặt thì
hiền huệ bao dung, bên trong lại cố tình chèn ép, thậm chí để học chữ
phụ thân nàng phải lén lén lút lút, một lần do lén học bị phát hiện,
không tiện mang danh khắc khe đích thứ, đại phu nhân vu oán người lấy
trộm bút của lão sư mà bị khẽ đỏ cả bắp chân. Bởi vì xuất thân này tôn
ti thân phận đều không phải do phụ thân nàng quyết định.
Giống
như chán ghét hai người đến cực điểm, từ lúc đại bá phụ lên làm đương
gia, liền vội vàng phân cho phụ thân nàng một cái nhà nhỏ ngoại thành
thiên đô rồi đuổi người cùng tổ mẫu ra khỏi cổng lớn La Thị mà tự sinh
tự diệt, còn ra vẻ rộng lượng, cấp cho cái hà bao thật nặng bên trong
chỉ toàn đồng xu, rồi bỏ đi khi ấy phụ thân nàng mới 10 tuổi. Thân phụ
nhân, chân yếu tay mềm, tổ mẫu chịu không ít khổ cực mới có thể nuôi phụ thân nàng lớn, lại thành gia lập thất, trải qua muôn sự gian nan đến
ngày hôm nay, có lẽ cũng nhờ một phần vì sự ghẻ lạnh của La Thị ban cho.
Bản thân nhớ rõ, khi nàng còn nhỏ, trong nhà mọi thứ đều thiếu
thốn, thức ăn những ngày này đều đắt đỏ, mọi thứ cũng càng khan hiểm
hơn, ngay cả một cái than khói trong nhà cũng không có mua được, mỗi
ngày trời quá lạnh đều là một nhà bốn người nàng cùng ôm nhau ngủ, khi
đó nàng nằm trong vòng tay phụ mẫu, tổ mẫu, ngoài trời có bão tuyết rít
rào nàng một chút cũng không thấy lạnh.
Chỉ là hiện tại nàng một mình ở đây đối mặt với đói rét, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút
chua xót. Chí ít khi đó nàng cũng chưa từng chịu đói...
" Ọc
ọc..." Bụng lại đánh trống rồi, chân đã có chút riệu rã vì đói, nàng
liền xoay người bước về phía sau hậu viện, kì thực chính là phía sau của Đông cung, nơi có một vườn đào tương đối lớn, bỏ phế thường không ai
chăm sóc, bây giờ nó trở thành địa phương có thể giúp nàng vượt qua
những ngày này.
Chính là nàng ăn hoa mai để sống qua những ngày này.
So với nạn dân chịu đói phải ăn rễ cây để duy trì thì nàng ăn hoa mai đã
là hoa mỹ lắm. Cái này cũng là nhờ đời trước sau khi 6 ngày liên tiếp
không được đưa thức ăn tới mới tìm ra nơi này, bây giờ nàng biết sớm hơn nên mấy ngày nay chỉ cần đói liền quen đường đi đến đây.
Vườn
mai này có thể nói rất lớn, lối vào có cái bảng gỗ sớm đã sờn cũ nhưng
vẫn nhìn ra được ba chữ Đào Nghiên viên nghe nói trước đây là do tiền
triều đế vương vì để lấy lòng một vị sủng phi mà sai người làm ra nơi
này, sau khi vị sủng phi này chết đi đế vương vì quá đau lòng mà cấm
không ai được vào đây nữa. Trãi qua triều đại thay đổi bây giờ đã là
thiên hạ của người họ Dạ, tự nhiên hoàng cung này cũng theo đó đổi chủ,
chỉ là một mảnh đào viên vẫn không được ai để ý tới mà tu sửa, nhưng như vậy thì lại lấy làm may mắn cho nàng.
Một đường đi đến đây rất
vắng vẻ không thấy một bóng người, nghĩ đến đường đường là một trắc phi
lại phải ăn mai để chống đối, nói ra không phải thái tử sẽ mất mặt lắm
sao.
-
Đêm qua có mưa tuyết, mai cũng vừa hé nụ đáng lẽ
sẽ có rất nhiều hoa mà nàng có thể ăn được, nhưng đa phần trong số chúng đều đã bị đông, thời tiết này mà ăn vào rất dễ bị nhiễm phong hàn, với
tình cảnh nàng bây giờ sợ là nếu bị bệnh sẽ không có một ai quan tâm,
cho nên đành phải chịu khó tìm nhánh nào không bị tuyết đọng.
Đi sâu một chút nàng liền thấy một cái non bộ, một nhánh mai đầy hoa đâm
vào trong hốc non bộ nở rộ đều không bị đông đá, chỉ là vị trí có chút
cao, sẽ phải trèo, tay nàng đều đã lạnh cứng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể cố gắng trèo lên, vốn không còn cách nào khác. Cổ họng có chút
rát, nàng không nhịn được ho khan vài ngụm, rồi gắng sức trèo, tuy non
bộ không cao nhưng trong thời tiết và tình huống này còn khó khăn hơn là leo núi.
Thân ảnh nàng vốn mảnh khảnh, mỏng manh, lại chịu qua
lạnh kẽo tê cóng, một chân đạp điểm tựa, một chân ra sức tìm điểm tựa
cao hơn, hai tay lại gắng gượng bấu víu vào thạch tường lạnh lẽo càng
lúc càng khó mà trụ được, một đường chật vật leo lên. Vẫn là gặp lúc khó khăn thì người ta mới phát hiện ra mình phi thường như thế nào, cứ như
thế nàng càng lúc càng tiến gần đến hốc kia, bên cạnh có thạch bàn nhô
ra, chỉ cần lên đến đó liền có thể ngồi nghỉ hái hoa rồi trèo xuống lại.
Đích đến càng gần nàng càng cảm thấy kiệt sức, miệng thở dốc ra một luồng
khói trắng, nhưng vẫn kiên trì bước thêm một bật. Một chút nữa thôi, hai bàn tay nàng đã mất cảm giác, một trong chúng đã đặt lên thạch bàn...
thì bất ngờ có tiếng hô.
" AI VẬY?!!!"
Trong không gian
tĩnh mịch vốn nghĩ chỉ có mỗi một mình nàng đột nhiên có tiếng gọi, nàng không nhịn được giật mình, chân dưới bất ngờ đạp hụt liền mất đi trọng
tâm rơi xuống.
" Thụp." Đầu nàng đập phải ngạch của non bộ, máu tươi liền chậm rãi tươm ra, một tay nàng đập phải thạch cứng.
Người cất tiếng nói kia liền vội vàng chạy tới, đỡ lấy người nàng, kiểm tra
hơi thở, lại nhìn vầng trán be bét máu của nàng, khẽ nhíu mày rồi gọn
gàng bế nàng lên hướng trung tâm Đông cung mà khinh công đến...