Biên Bất Phụ không còn lên tiếng, cầm côn thịt, nhắm ngay mục tiêu, dùng sức đẩy éo một cái, cái quy đầu to lớn kia liền xâm nhập khe động của
xử nữ đang chảy dâm thủy ra kia.
"A!" Vệ Trinh Trinh kêu đau một
tiếng, toàn thân hóa cứng, nhưng lúc này lại cắn chặt răng chịu đựng,
hai tay vốn dĩ để che con mắt lại không tự chủ nắm chặt cánh tay trên
thân nam nhân.
Biên Bất Phụ thầm nghĩ đau dài không bằng đau
ngắn, liền không để ý tới mọi việc, mạnh mẽ dùng sức, côn thịt có kinh
nghiệm sa trường thế như chẻ tre, trực tiếp xuyên phá cái tượng trưng
cho sự thuần khiết của thiếu nữ kia, tiến vào chỗ sâu khe động.
"Ô ~ đau quá..." Vệ Trinh Trinh vì đau nhức kịch liệt dưới hạ thân nên
không nhịn được nữa, kêu thành tiếng, hai hàng thanh lệ lập tức chảy ra, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm.
Côt thịt của Biên Bất Phụ
bị cái khe động của xử nữ ôm chặt khít, hưởng thụ lấy từng trận rung
động của khe động xử nữ kia, liền không di chuyển hông nữa, để nữ hài
hóa giải sơ qua một chút thống khổ.
Khuôn mặt nhỏ của Vệ Trinh
Trinh trắng bệch vì đau, nhưng vẫn là giãy dụa lên nói: "Thiếp thân thật vô dụng, đau nhức như vậy cũng không nhịn được, lão gia ngươi không cần phải để ý đến ta, ta không sao, ngươi tiếp tục đi." Dứt lời còn chủ
động nâng lên hai chân thon dài trắng nõn, bao quanh bên hông của nam
nhân.
Trước khi Biên Bất Phụ xuyên qua cũng là nhân sĩ thành
công, tinh lực dồi dào cùng dương khí tràn đầy, dưới cưỡng bức lợi dụ
cũng đã làm qua không ít xử nữ, nhưng chưa từng thấy giống Vệ Trinh
Trinh một lòng lo nghĩ cho nam nhân như thế, trong lòng không khỏi có
chút thương tiếc, liền thi triển thủ đoạn tán tỉnh, vừa hôn vừa sờ,
không ngừng an ủi các vị trí mẫn cảm của nữ hài là gương mặt, vành tai,
cổ, vai, núm vú, chỉ chốc lát, liền làm cho cái tiểu xử nữ không biết
trời cao đất rộng này xuân tình bừng bừng phấn chấn, y y ân ân giọng dịu dàng rên rỉ, không thể tự kiềm chế.
Đợi cho thống khổ trôi qua,
cả người Biên Bất Phụ đè ở trên thân thể ôn hương nhuyễn ngọc của Vệ
Trinh Trinh kia, hai tay đưa đến phía sau nữ hài hung hăng bắt lấy cặp
mông to trắng như tuyết ngạo nghễ ưỡn lên kia, côn thịt bắt đầu di
chuyển từ chậm đến nhanh.
Đôi mắt đẹp của Vệ Trinh Trinh đóng
chặt, khiến mình tận lực co lại đến dưới thân thể nam nhân, hai tay hai
chân giống như bạch tuộc ôm lấy nam nhân, cảm thụ được cái côn thịt vừa
nóng vừa cứng của nam nhân kia trùng kích liên tục khe động của mình,
chỉ cảm thấy cường lực va chạm mỗi lần kia phảng phất đều đánh trúng
linh hồn sâu trong tâm linh của mình, khiến cho linh hồn mình bắt đầu
bay lên, chuẩn bị bay đến cái cực lạc chi cảnh không biết tên kia.
Ngay từ đầu còn có chút đau nhức, nhưng chậm rãi, thống khổ dần dần bị một loại khoái cảm kì lạ khác chưa bao giờ có thay thế.
Vệ Trinh Trinh chỉ cảm thấy mình cái gì đều nhìn không thấy, cái gì đều
nghe không được, toàn bộ giác quan ở trên người đều bị loại cảm giác đặc biệt này chi phối.
Dương vật nam nhân mình vừa liếm láp hồi nảy
không ngừng xuất hiện ở trong não hải của mình, mặc dù bên trong đầu nhỏ còn đang nghi hoặc một cái đồ vật thô to thế này làm thế nào có thể cắm vào trong khe động nho nhỏ kia phía dưới của mình, cái khe động nhỏ kia thì lúc mình đi tắm rửa có dùng tay nhẹ nhàng đẩy ra nhìn qua, rõ ràng
chỉ nhỏ như vậy mà a.
"Ừm... A... Ân..." Khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt khiến cho Vệ Trinh Trinh không cách nào suy tư, đành phải
theo bản năng bắt đầu rên rỉ, muốn đem cảm giác tuyệt vời này phóng xuất ra ngoài.
"Trinh Trinh, thoải mái lắm hả? Lão gia chơi ngươi
thoải mái lắm phải ko?" Bên tai đột nhiên truyền đến câu hỏi trêu chọc
của nam nhân.
"A! Thoải mái, Trinh Trinh thật thoải mái! Lão gia
ngươi thật là lợi hại a!" Vệ Trinh Trinh vừa nói xong, thân thể liền
chấn động mạnh, ngửa đầu lên, hai tay liều mạng nắm lấy phía sau lưng
nam nhân, chân kéo căng, khe động co vào kịch liệt, a rít lên một tiếng, cứ như vậy đạt tới đỉnh điểm.
Biên Bất Phụ thầm nghĩ cô gái nhỏ
này là xử nữ vừa mới khai bao, cũng không muốn đánh lâu, buông lỏng tinh quan, tăng thêm tốc độ làm thêm mấy chục cái, tiếng Đùng Đùng Đùng Đùng mạnh mẽ vang lên, khiến cho nữ hài đã đạt cao trào bị đ-t đến đầu óc
choáng váng, nước mắt chảy tràn lan. Cuối cùng, Biên Bất Phụ gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên đem côn thịt rút ra, tiến đến bên cạnh khuôn mặt xinh
đẹp của nữ hài, một tay nắm lấy tóc của nữ hài không cho đầu của nàng
động đậy, đại lượng dương tinh liền bắn tới mãnh liệt trên mặt nữ hài.
Nữ hài ai oán ô một tiếng, liền đóng chặt con mắt, nín thở, mặc cho từng
cỗ từng cỗ dương tinh ba ba bắn ở bên trên gương mặt mình. Mặc dù Vệ
Trinh Trinh có học qua kiến thức về nam nữ, nhưng lại không biết dương
tinh của nam tử mới là mấu chốt mang thai của nữ tử, tưởng rằng chỉ cần
nam nữ cùng giường liền có thể có tiểu bảo bảo. Cũng may nàng nghĩ vậy
không thì nàng phát hiện lão gia không đem dương tinh bắn vào bên trong
tiểu huyệt của mình, không biết trong lòng u oán thành bộ dạng gì.
Cũng không phải Biên Bất Phụ không thích nàng, nhưng bây giờ đang ở thời kỳ
mấu chốt, thực sự không nên lưu lại dòng dõi. Nha đầu Vệ Trinh Trinh này đối với tránh thai cái gì cũng không biết, cho nên đành phải bắn bên
ngoài cơ thể.
Nghỉ ngơi sau khi mây mưa, hai người nằm ở trên
giường, đắp chăn mỏng lên, Biên Bất Phụ nhẹ nhàng ôm Vệ Trinh Trinh, đại thủ yêu không tiếc tay du tẩu bên trên đường cong lả lướt của thân thể
mềm mại. Vệ Trinh Trinh vừa uốn éo người để thuận tiện cho nam nhân vuốt ve, vừa sợ hãi nhỏ giọng hỏi: "Lão gia, không biết Trinh Trinh hầu hạ
cho ngươi thoải mái không? Ân... Xin hỏi lão gia còn có mấy cái phu nhân khác?"
Biên Bất Phụ cười nói: "Trinh Trinh ngươi khiến cho ta
rất hài lòng, ha ha. Còn lại ngươi không cần lo lắng, phu nhân ta ở hải
ngoại xa, trong thời gian ngắn ngươi sẽ không thấy được, còn có một cái
nữ nhi mười bảy tuổi ở cùng một chỗ với phu nhân."
Vệ Trinh Trinh nghe vậy, trong lòng hơi động: "Nói như vậy, lão gia chỉ có một người
phu nhân mà còn không có một đứa con trai, nếu như ta có thể giúp lão
gia sinh hạ một đứa con trai, cuộc sống về sau của mình liền không lo."
Biên Bất Phụ phảng phất xem thấu ý nghĩ của nàng, lại nói: "Về sau ta sẽ đổi một cái dinh thự càng lớn ở trong thành Dương Châu, thuê thêm một ít hạ nhân, Trinh Trinh ngươi sẽ thay ta trông coi nội vụ. Sau này, mỗi tháng ngươi sẽ được mười hai lượng(ko có nói bạc hay vàng), ngày lễ ngày tết
thì ta cho phép ngươi tự mình trở về thăm hỏi phụ mẫu, ngươi chỉ cần an
tâm hầu hạ tốt cho ta là được rồi. Nhưng nếu có bất kỳ cử chỉ có phẩm
hạnh không đoan trang, lão gia ta sẽ quyết không khoan dung!" Dứt lời
hắn dừng lại một chút, trầm giọng nói: "Lão gia còn có chút bí mật quan
trọng, sau này cũng sẽ cho ngươi tham gia từng cái, bây giờ thì như thế
đi." Vệ Trinh Trinh chính là một trong các Thành Nữ Thiên Mệnh Giáo
trong lòng Biên Bất Phụ.
Thời đại này, mười hai lượng đối với một nhà nghèo mà nói đã là một khoản tài phú không nhỏ, huống chi là mỗi
tháng được mười lượng. Với lại làm tiểu thiếp, chẳng khác nào vật sở hữu của trượng phu, bình thường tất cả cử chỉ đều phải được sự cho phép của trượng phu mới được làm. Có thể vào ngày lễ ngày tết tự mình đi về nhà
ngoại, đã coi như là ân điển. Vô luận là hiện đại hay là cổ đại, tiền
vẫn là thứ trọng yếu nhất. Cho nàng mười hai lượng đã đủ để cải thiện
cuộc sống sau này của nhà mẹ nàng.
Vệ Trinh Trinh ngạc nhiên nhìn Biên Bất Phụ, vội vàng đứng lên, dập đầu nói cảm ơn: "Thật cảm tạ lão
gia ban ân, Trinh Trinh nhất định tuân thủ phụ đạo nghiêm ngặt, cần kiệm công việc quản gia, sẽ không làm bất kỳ chuyện thất lễ nào."
Đối đãi nữ tử, hoặc là lấy tài năng ra dụ, hoặc là lấy tiền tài ra dụ, hoặc lấy đại thế ra ép buộc, hoặc lấy lưỡi dao ra cưỡng bức, hoặc lấy thân
nhân ra uy hiếp, luôn luôn có biện pháp để nữ tử khuất phục.
Biên Bất Phụ nhìn Vệ Trinh Trinh thân thể trần trụi cúi xuống dập đầu, cặp
vú đầy đặn kia theo thân thể không ngừng lắc lư, cái mông to trắng như
tuyết càng không ngừng nhếch lên nhếch xuống, không khỏi có một trận
hưng phấn. Liền một phát bắt được cái đầu nhỏ của nữ hài, đem miệng nhỏ
của nàng đến bên cạnh côn thịt của mình, cười dâm nói: "Tốt, Trinh Trinh ngươi muốn cảm tạ lão gia, trước hết dùng miệng nhỏ của ngươi đi cảm tạ nó đi, lão gia muốn bắn lần nữa ở bên trong cái miệng nhỏ của ngươi."
Ân... Ân... Vệ Trinh Trinh không có trả lời, chỉ còn lại âm thanh mút thỏa thích côn thịt phun ra nuốt vào...
Dương Châu, sáng sớm. Là một trong các trọng trấn phồn hoa nhất Trung Nguyên, sáng sớm thành Dương Châu cũng đã tưng bừng tắp nập
Thuyền hàng
to to nhỏ nhỏ vãng lai dọc theo đường thủy xuyên thẳng qua, bốc dỡ hàng
hóa. Đại lượng xa phu lôi kéo xe nhỏ, đem hàng hóa ở bến tàu vận chuyển
đến bên trong từng cái cửa hàng ở nội thành. Trong thành Dương Châu có
ba cái chỡ cỡ lớn, tiểu thương trời nam đất bắc đều tụ tập ở chỗ này
buôn bán. Còn có rất nhiều nông hộ phụ cận, trời còn chưa sáng liền trèo đèo lội suối chạy tới nội thành, bán một chút rau quả mình trồng cùng
gia súc chăn nuôi.
Nhanh như vậy liền đã phát sinh kinh tế hàng
hóa sao? Biên Bất Phụ đối với trình độ phồn hoa dạng này so sánh với
tình trạng thành trấn đang lúc nảy sinh tư bản chủ nghĩa ở hậu thế Minh
Triều năm Chính Đức có chút nghi hoặc, nhưng đối với tiểu thuyết thế
giới cũng không cần nghiên cứu kỹ càng.
Đương nhiên, có ánh sáng liền có bóng, phía sau phồn hoa luôn có kẻ nghèo.
Ngay tại ngoại ô thành Dương Châu phồn hoa, ở một dinh thự cũ nát, bên trong tràn đầy rác rưởi cùng tro bụi, hẳn là thời gian rất lâu không có ai ở. Trong viện sinh trưởng mấy cây cối cong vẹo không biết tên. Dưới cây,
có hai thiếu niên tuổi chừng mười ba mười bốn tuổi đang ngồi.
Trong đó một thiếu niên sinh ra đã khỏe mạnh kháu khỉnh, vóc người hơi lùn
đang kêu to: "A a! Lăng thiếu ngươi ra tay nhẹ một chút a, đau đau đau
aaa..."
Một thiếu niên khác hơi cao một chút, khuôn mặt ngây ngô
lộ ra thập phần thanh tú, hắn tức giận: "Ta nói Trọng thiếu ngươi cũng
quá vô dụng đi, đau một chút liền la hét vang trời, sớm biết ta đã không mạo hiểm đi trộm dầu thuốc giúp ngươi xoa bóp."
Thiếu niên được
gọi là Trọng thiếu đứng thẳng xoay đầu, hừ hừ nói: "Cái con chó săn
Nghiêm Khoan kia ra tay nặng như vậy, chờ sau này chúng ta học tốt võ
công, sau khi làm đại tướng quân nhất định phải làm khổ hắn!"
Thiếu niên được gọi là Lăng thiếu thì xem thường bĩu môi, không có trả lời.
Đúng vào lúc này, cửa sân của viện tử cũ nát này đột nhiên mở ra, đi vào là một đạo bóng trắng.
Hai người thiếu niên lấy làm kinh hãi, theo ánh nắng sáng sớm nhìn lại, chỉ thấy trong viện nhiều hơn một nam tử trung niên mặc trang phục văn sĩ,
vóc người cao, mặt trắng không râu, khuôn mặt thanh nhã, đang thân thiện nhìn bọn hắn.
Người kia mỉm cười, hỏi: "Các ngươi có muốn học võ công không?" (Cảnh này như ông già dụ dỗ con nít, chả lẽ sắp có đam mỹ
chăng?)