Phùng Vân Hi có chút
khó nói lên lời khi cúi đầu nhìn bộ đồ mình đang mặc, vì vừa nãy cô đang buồn ngủ nên không nghĩ đến những chuyện khác. Cô xoã tóc ra, rồi buộc
lại: "Thật ra, em làm như vậy là hiệu quả của chương trình thôi, dù sao
thì đây là chương trình thực tế mà."
Đúng thế, tất cả những điều cô làm đều vì hiệu quả của chương trình.
Sau khi tự ám thị mình, sự tự tin của Phùng Vân Hi liền tăng lên.
Thẩm Tử Mặc day nhẹ thái dương, trong ánh mắt thâm thúy của anh lóe lên một
tia phức tạp. Liệu anh có nên suy nghĩ lại về câu nói "Chỉ có đem cô ấy
buộc ở bên cạnh mình mới có thể yên tâm"" của Trần Dịch không?
Thẩm Tử Mặc: "Bảo Hứa Chu hoạch định lại kế hoạch tương lai của em, chọn con đường cao cấp là tốt nhất."
Phùng Vân Hi do dự một lát, có lẽ là vì cô ngủ không ngon nên hành động cũng
có chút mơ mơ hồ hồ. Cô hỏi: "Em đã xem bài phỏng vấn trước kia của anh, anh nói là anh thích những cô gái có phong cách không dính bụi trần
đúng không? Có phải em cũng..." Nếu là trước kia, cô sẽ không bao giờ
hỏi những câu như thế này.
Nghe xong lời này, Thẩm Tử Mặc đã đoán được suy nghĩ của Phùng Vân Hi.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, tâm tình u ám cũng phai nhạt: "Nói vậy, những lời tôi nói vẫn chưa đủ huỵch toẹt nhỉ?"
"Gì cơ?"
"Đã biết, lần sau tôi sẽ nói thẳng tên em luôn."
"..."
Phùng Vân Hi sững người, hơn nửa ngày vẫn chưa load xong.
Vậy có nghĩa là: mẫu bạn gái lý tưởng của Thẩm Tử Mặc được miêu tả dựa theo cô chứ không phải vì cô giống mẫu người của anh nên mới được anh chú ý
phải không?
Bộ dáng sửng sốt của Phùng Vân Hi quả thực rất đáng
yêu, Thẩm Tử Mặc không nhịn được xoa đầu cô: "Đừng nghĩ nhiều nữa. Lát
nữa về khách sạn thì tắm rửa thay đồ đi."
Phùng Vân Hi: "..." Cô không có nghĩ nhiều mà, với cả, kiểu tóc này cô phải chải rất lâu đó.
Trên đường đến khách sạn, Phùng Vân Hi cố gắng ép bản thân suy nghĩ về tình
hình của mình. Bây giờ, cô phải gặp anh trai của Trần Viễn, vậy cô không thể tiếp tục quay chương trình này rồi. Dù sao thì chuyện quan trọng
nhất là phải khiến anh trai của Trần Viễn cảm thấy yên lòng khi để Trần
Viễn hợp tác với cô. Cô phải lên kế hoạch cho công ty rồi khai trương
công ty mới được.
Nhưng cô phải biết cái nhìn của Thẩm Tử Mặc về
chuyện này trước đã: "Đúng rồi, anh nghĩ sao nếu em muốn mở một công ty
giải trí?" Cô vừa nói vừa xích lại gần cửa xe.
Thẩm Tử Mặc nhìn cô một cái: "Không phải là phòng làm việc sao?"
Phùng Vân Hi cười khan vài tiếng, nắm tay áo anh quơ qua quơ lại, kéo dài giọng làm nũng: "Thẩm tiên sinh~"
Thẩm Tử Mặc quay đầu nhìn chỗ khác, kéo cô ngồi sát lại rồi ôm cô vào ngực:
"Rất tốt! Em ngủ đi, lát nữa đến nơi tôi sẽ gọi em dậy."
Có lẽ là vì chuyện lần trước nên Phùng Vân Hi không cảm thấy mất tự nhiên với sự tiếp xúc gần gũi của Thẩm Tử Mặc. Thế nên, cô liền dứt khoát dựa vào bả vai của anh, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Cô còn nghĩ rằng mình
sẽ không ngủ được nhưng đến khi cô mở mắt thì mặt trời đã lên cao, bụng
cô còn rất hợp tác kêu lên vài tiếng.
Phùng Vân Hi nhìn Thẩm Tử Mặc vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, cô cắn cắn môi dưới: "Em vừa mới ngủ à?"
Thẩm Tử Mặc xoay bả vai một chút: "Vào thôi. Lên thay đồ rồi đi ăn." Nói
xong, anh ra ngoài, lấy mấy túi đồ đặt trên ghế lái phụ ra.
Hai
người một trước một sau đi vào đại sảnh khách sạn, Phùng Vân Hi hận
không thể đem cả người đều giấu ở sau lưng Thẩm Tử Mặc. Cô theo sát phía sau anh, hai cánh tay ôm chặt lấy cánh tay anh, đầu cũng giấu trên vai
anh nhưng vẫn nhỏ giọng thúc giục: "Chúng ta đi nhanh đi."
Phùng
Vân Hi dường như cảm nhận được có ai đó đang nhìn về phía này. Đương lúc cô định cầm túi đồ che khuất mặt mình thì Thẩm Tử Mặc bắt lấy tay cô.
Anh cởi áo khoác rồi choàng lên người cô, giữ tay cô lại: "Tôi không
ngại, em còn sợ cái gì?"
Bàn tay của Thẩm Tử Mặc vừa lớn vừa mạnh mẽ, Phùng Vân Hi có thể cảm giác được nhiệt độ tỏa ra từ lòng bàn tay
của anh, mặt cô vốn dĩ chỉ hơi hồng một chút, bây giờ nhanh chóng đỏ
phừng lên: "Em sợ bọn họ chụp hình. Dù sao em cũng là diễn viên, kiểu gì thì cũng phải chú trọng đến hình ảnh của mình mà."
Bước vào
phòng, Phùng Vân Hi cầm lấy một bộ đồ khác rồi đi vào phòng tắm. Vì cô
đã ngủ khá lâu trên xe nên hiện tại cô có thể suy nghĩ được khá nhiều
việc. Cô bất chợt nghĩ đến Chu Hạo Hiên.
Tiết mục này không quay
cũng không có chuyện gì, dù sao cô cũng cảm thấy cực kỳ lúng túng khi ở
chung với mấy người kia. Nếu cô không ở đấy, biết đâu mọi người sẽ càng
thoải mái, việc quay hình càng thuận lợi, nhưng Chu Hạo Hiên phải làm
sao đây?
Vậy mà cô lại bỏ lại Chu Hạo Hiên một thân một mình ở đó.
Phùng Vân Hi có chút không yên tâm khi nghĩ tới Chu Hạo Hiên thỉnh thoảng bỗng nhiên ngu ngu ngốc ngốc.
Cô vội vàng tắm, tóc cũng không kịp sấy đã chạy ra khỏi phòng tắm. Cô vừa
ra ngoài liền tìm điện thoại để gọi điện hỏi thăm cậu ta.
Bởi vì quá nóng lòng, cô quên luôn trong phòng có điện thoại bàn.
"Thẩm tiên sinh! Anh cho em mượn điện thoại của anh một chút đi. Em lỡ bỏ lại một mình Chu Hạo Hiên trong chương trình kia." Nói xong, cô liền thò
tay vào túi Thẩm Tử Mặc.
Sắc mặt của Thẩm Tử Mặc khẽ biến, anh
nắm lấy cánh tay Phùng Vân Hi kéo cô xoay một vòng ở mép giường, rồi đẩy cô lên bức tường ở phía sau. Vì mới tắm xong nên khuôn mặt của Phùng
Vân Hi đỏ bừng, môi cũng hơi hồng. Thẩm Tử Mặc liền cảm thấy miệng đắng
lưỡi khô, anh nhịn không được liền hôn lên.
Sau khi kết thúc một
nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, bụng của Phùng Vân Hi đột nhiên không
hợp tác kêu lên. Thẩm Tử Mặc buông cô ra, giọng anh khàn khàn: "Sấy tóc
trước đi."
Phùng Vân Hi còn muốn nói điều gì nhưng cuối cùng cô vẫn im lặng. Cô né tránh ánh mắt Thẩm Tử Mặc: "Vâng."
Kể từ lúc Thẩm Tử Mặc dẫn Phùng Vân Hi rời khỏi chương trình thì anh cũng
không có ý định cho cô quay nữa. Thậm chí, anh còn muốn sau này cô sẽ từ chối hết mấy chương trình thực tế kia.
Trên Weibo rất nhanh đã truyền ra tin tức: # Phùng Vân Hi rời "Thử thách cực hạn" #
Tôi là fan cuồng của Phùng Vân Hi: Ngày hôm qua, vì Hi Hi nên tôi mới xem
hết "Thử thách cực hạn". Thậm chí, tôi còn cố gắng xem hết đoạn cuối
lúng túng của chương trình, nhưng vì sao hôm nay Hi Hi lại quyết định
rời khỏi chương trình này hả? Tôi mới xem lịch trình của Hi Hi trên
mạng, tôi đoán còn lâu nữa Hi Hi mới tham gia hoạt động khác.
Hãy xem tôi là một cành hoa mẫu đơn: Tôi còn tưởng chỉ có một mình tôi thấy khúc đấy gượng gạo thôi chứ. Không biết mấy người xem cảnh quay mới nãy chưa, tôi cảm thấy Chu Hạo Hiên sắp điên rồi.
Hãy xem tôi là một quả quýt: Cuối cùng tôi cũng cảm thấy khó xử nhất là nhóm Tô Duệ và Sở
Hàm. Tại sao bọn họ cứ đứng chỗ nào, không cần nói gì thì bầu không khí
chỗ đó cũng sẽ trở nên gượng gạo vậy?
Ở bên này, Chu Hạo Hiên quả thật sắp điên rồi. Phùng Vân Hi ngừng quay thì cậu cũng không muốn quay nữa. Trừ cái tên Lâm Thiên Hà ra thì không một ai trong chương trình có thể nói chuyện bình thường với cậu. Còn người thế chỗ của Phùng Vân Hi
thì chỉ thiếu nước gắn đôi mắt lên người cậu nữa thôi.
Sau đó,
khi quay đến buổi chiều thì Chu Hạo Hiên bị trẹo chân lúc nhặt củi nên
không thể tiếp tục tham gia chương trình. Vậy là, cậu ta cũng rời chương trình luôn.
# Chu Hạo Hiên rút khỏi "Thử thách cực hạn" #
Tôi là fan cuồng của Chu Hạo Hiên: Có chết tôi cũng không tin anh ấy trẹo chân thật, ha ha ha.
Tôi là anti-fan của Chu Hạo Hiên và là fan cuồng của Phùng Vân Hi: Làm hay lắm!
Sữa nóng: Quả nhiên tôi đoán đúng rồi. Tôi biết chắc là kiểu gì Chu Hạo Hiên cũng sẽ rút lui mà.
Chu Hạo Hiên rời khỏi chương trình nhưng cậu không đi về tay không mà đóng
gói hết đống đồ ăn vặt cậu và Phùng Vân Hi mua, trích lời của cậu là:
"Dùng để ăn trên đường."
Chu Hạo Hiên: Bọn tôi nhọc nhằn khổ sở ở siêu thị chọn này chọn nọ, mắc gì phải để lại cho mấy người ăn.
Sau khi Thẩm Tử Mặc nói Trần Dịch không đồng ý cho Trần Viễn hợp tác với Phùng Vân Hi thì phải đánh ý với Trần Dịch trước.
Vì vậy, Thẩm Tử Mặc gọi điện thoại cho Trần Dịch: "Khuya hôm nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
Trần Dịch không rõ ý của anh: "Không phải cậu đi thành phố C sao? Sao đêm nay lại về?"
"Không phải là cậu nói muốn ăn một bữa cơm với cô ấy sao?" Thẩm Tử Mặc nói
xong không đợi Trần Dịch phản ứng, liền nói tiếp: "Cậu nhất định phải
phản đối việc Trần Viễn hợp tác với cô ấy rồi phải kéo dài thời hạn."
Trần Dịch: (* ̄︿ ̄). Anh còn tưởng rằng Thẩm Tử Mặc đã xin chỉ thị xong rồi
đấy. Anh thật không nghĩ tới, cậu ta đổi sang phương pháp khác, đã thế
lại còn đem anh ra làm bia đỡ đạn.
Được thôi, đều là anh em của
mình cả. Làm chút chuyện nhỏ này vì anh em thì có làm sao, không phải
chỉ cần lừa thằng em của mình thôi sao?
"OK, tớ biết rồi. Tớ đã làm thì cậu cứ yên tâm."
Sau đó đến phiên Trần Viễn ngơ ngác...
Trần Viễn đang chém gió với bạn bè về tương lai tươi sáng của mình thì đột
nhiên cậu nhận được điện thoại của Trần Dịch. Trần Dịch nói không đồng ý cho cậu hợp tác mở công ty với Phùng Vân Hi.
Trần Viễn nhìn bạn
bè của mình rồi cầm di động ra ngoài: "Anh! Không phải mấy hôm trước anh còn nói sẽ ủng hộ em sao? Anh còn nói là anh rất yên tâm khi em hợp tác với chị dâu nhỏ."
Trần Dịch nói như thể đương nhiên: "Lúc đó anh chỉ nói thế để chặn họng chú. Sau đó, anh điều tra Phùng Vân Hi có đáng tin cậy hay không. Bây giờ, anh cảm thấy không đáng tin nên anh không
thể đồng ý."
"Anh! Sao anh có thể đối xử với em như thế? Em nói
cho anh biết, mặc kệ anh có đồng ý hay khôn thì em vẫn sẽ hợp tác với
chị dâu nhỏ!"
"Bởi vì anh chính là anh trai chú chứ sao. Chú mày
có rành mấy nguyên tắc khi hợp tác không? Dù sao thì anh cũng không giúp chú đâu. Bên gia tộc cũng miễn giúp nhé."
Trần Viễn: "..." Anh trai cậu chắc chắn là trong thời kỳ tiền mãn kinh. Chắc chắn luôn!
Cuối cùng, Trần Viễn chỉ thiếu điều tung hô anh cậu lên trời, cam đoan đủ
chuyện thì Trần Dịch mới giả vờ chừa một con đường sống cho cậu: "Được
rồi, nếu em đã muốn hợp tác với cô ấy đến thế thì anh sẽ hẹn gặp cô ấy
một lần, bàn bạc với nhau một chút. Nếu anh cảm thấy vừa ý thì em có thể tiếp tục hợp tác với cô ấy."
"Vậy, bây giờ em gọi hẹn chị dâu nhỏ luôn?"
"Không cần. Anh sẽ hẹn rồi nhắn thời gian và địa điểm cho em."
Trần Viễn: Có anh trai như thế thật là mệt mỏi. Sau này, nếu cậu độc lập về
tài chính thì phải đi theo chị dâu nhỏ, bước lên đỉnh cao của cuộc đời.
Đến lúc đó, phải để anh trai cậu cầu xin cậu dẫn anh ấy cùng bay lên
nha*.
*Bay: Ngôn ngữ mạng bên Trung. Ý bảo là Trần Viễn sẽ dẫn Trần Dịch lên đỉnh cao của cuộc đời luôn.