Lúc chín giờ tối, Giang Hồ Phong Vân chính thức lên sóng.
***
Các đại môn phái trên giang hồ tề tụ ở núi Lăng Phong, quyết tâm cùng nhau
liên thủ lại để diệt trừ ma giáo. Nhưng Lăng Phong địa thế hiểm trở nên
bọn họ không thể đi lên, họ chỉ có thể đứng ở dưới chân núi dốc sức chọc giận người của ma giáo nên họ hô lên những từ ngữ khó nghe nhất.
Lâm Thi Vũ mặc một bộ trang phục đỏ sẫm đứng trên đỉnh dốc, bóng lưng của
cô có chút xơ xác, khuôn mặt diễm lệ như mặt trời ban trưa bây giờ lại
lạnh như băng. Nàng nhìn xuống lũ người đang gào thét dưới chân núi, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Thế nhân luôn miệng nói chúng ta là ma giáo, làm
nguy hại đến võ lâm nhưng chúng ta chưa hề làm gì mà những người tự xưng là võ lâm chính phái lại đẩy chúng ta vào đường cùng."
Cách nàng không xa có một thiếu niên mặc đồ đen, hắn bước lên một bước, hai
tay ôm quyền: "Thiếu chủ, bọn họ không đánh lên đây được. Huống hồ, dẫu
họ có tìm ra biện pháp để lên đây nữa thì cũng khó lòng vượt qua được
khói độc trên vách núi..."
"Giáo chủ có lệnh, không được
nhiễu loạn võ lâm nhưng bây giờ bọn họ đã đánh tới đây, ta không thể làm ngơ được nữa." Nói xong câu này, Lâm Thi Vũ xoay người rút cây kiếm bên hông thiếu niên. Giọng nói lạnh băng như mùa đông lạnh giá: "Bọn họ nói ta là ma nữ, hôm nay ta sẽ cho họ thấy ma nữ là như thế nào!"
Mưa phùn bay lất phất, Lâm Thi Vũ giống như đạp gió mà tới, mái tóc và ống
tay áo uốn lượn, nét mặt bình thản nhưng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía
mọi người: "Không phải các người nói ta là ma nữ sao? Vậy thì, hôm nay
ta liền làm ma nữ một lần!"
Mỗi một chiêu từ thanh kiếm
trong tay nàng đều có sát khí và nhanh chuẩn, thanh kiếm xuyên qua từng
người từng người một, mỗi lần rút kiếm lại có máu tươi bắn lên người
nàng nhưng khuôn mặt của nàng vẫn điềm nhiên như không.
Tương truyền rằng, trong trận này, Lâm Thi Vũ một địch ngàn. Cũng nhờ trận
này mà giang hồ mới đổi biệt danh cho nàng từ ma nữ thành yêu nữ, đồn
rằng nàng sinh ra đã tàn nhẫn.
Bên ngoài cửa đá, sắc mặt
Lâm Thi Vũ yếu ớt quỳ xuống. Đương lúc nàng sắp ngã xuống thì cánh cửa
mở ra, một nam nhân trung niên với mái tóc trắng xóa đi ra, lão không
chỉ trích nàng mà chỉ hỏi: "Vì sao chiêu nào cũng trí mệnh nhưng con lại giữ lại mạng cho bọn họ!"
Lâm Thi Vũ cắn cắn môi, không đáp trả.
"Thôi thôi, từ hôm nay ta giao lại Phi Vân giáo cho con, chỉ mong con làm
theo những gì ta đã dạy, đừng để Phi Vân Giáo bị hủy trên tay của con."
Nói xong, ông liền ném lệnh bài cầm trên tay về phía Lâm Thi Vũ rồi tiến vào mật thất.
Ông thở dài một hơi: "Khí chất của đứa trẻ
này tràn đầy tà khí nhưng trái tim lại thuần khiết như trẻ con, không
biết đây là chuyện tốt hay xấu đây."
***
Bộ phim vừa chiếu được mười phút, trên mạng liền nổ tung, chủ đề là #Hồng y yêu nữ Lâm Thi Vũ#
Hãy nghĩ tôi là một quả dưa hấu: Vừa mở màn đã bị mê hoặc, tôi phải làm sao đây? Tôi nghe nói, về sau nam chính sẽ giết nữ chính rồi nam chính sẽ
tự tử vì tình đó. Nhưng mà, bây giờ tôi chỉ muốn xem nữ chính thống nhất giang hồ thôi! Làm sao đây?
Hãy nghĩ tôi là một cây vải:
Hay là, chúng ta liên lạc với đạo diễn xin ông làm lại bộ phim này đi?
Về phần nam chính thì sau khi hắn giành được ma giáo thì bắt Lâm Thi Vũ
làm áp trại phu nhân đi.
Hãy nghĩ tôi là một trái sầu riêng: Các người không xem giới thiệu tập sau sao. Tập sau, nữ chính cũng rất đẹp gái đó.
Bình luận của thím ở trên rất thú vị: Sao nữ chính lại ngầu như thế này chứ!
Bây giờ, bộ phim truyền hình này đã được phát sóng, tính ra đây là một bộ
phim tiêu biểu gắn mác Phùng Vân Hi. Nhưng mà, đây cũng không phải là
vấn đề duy nhất đẩy cô lên.
Sau khi Trần Viễn xem hết đoạn này thì lẳng lặng nhìn Thẩm Tử Mặc: "Anh Thẩm, hay là anh dẫn em đi tìm chị dâu nhỏ để xin chữ kí đi?"
Đây là lần đầu Thẩm Tử Mặc xem Phùng Vân Hi đóng phim truyền hình, cho đến khi ống kính quay người khác thì anh mới quay đầu nhìn Trần Viễn: "Cậu quên tôi đã từng nói gì
với cậu à?"
Trần Viễn cúi đầu, rầu rĩ không vui, cậu chỉ
muốn chơi với Phùng Vân Hi thôi mà. Cậu chắc chắn rằng Phùng Vân Hi cũng sẽ bằng lòng chơi đùa với cậu thôi: "Em không làm gì đâu mà, nói thật
thì chúng em cũng đã nói chuyện vui vẻ lắm, anh không dẫn em đi thì em
tự đi." Nói xong, cậu liền bất mãn đứng lên. Cậu ngoảnh lại nhìn Thẩm Tử Mặc vài lần, thấy anh không có ý ngăn cản thì cậu mới dám đi ra ngoài.
Cậu vừa ra ngoài thì đã thấy hơi hối hận nên gọi cho anh trai, kể cho anh
nghe về chuyện hồi nãy: "Anh ơi, anh Thẩm có ý gì vậy. Anh ấy không cho
em đi nhưng lúc em đi thì anh ấy lại không ngăn cản."
Anh
ta cùng Thẩm Tử Mặc lớn lên kiêm bạn thân của anh, sao anh ta có thể
không hiểu ý của Thẩm Tử Mặc chứ, anh ta cười vài tiếng rồi mới nói: "Em cứ dẫn Phùng Vân Hi đến phòng riêng của hai người đi."
Trần Viễn: Cái gì???!!
"Anh à, anh Thẩm không cho em chọc chị dâu nhỏ đâu, nếu em đem chị dâu đến phòng bao của chúng em thì sẽ không sao chứ?"
"Em cứ thử một lần sẽ biết thôi."
Trần Viễn: "..." Em đã thấy người luôn lừa anh trai nhưng chưa từng gặp ai cật lực lừa em trai như anh đâu!
Trần Viễn là một người sĩ diện, dù biết đó là một cái hố cậu cũng muốn nhảy, ai bảo ban nãy trong phòng, cậu đã nói là muốn tìm Phùng Vân Hi chứ.
Trong một căn phòng khác, Phùng Vân Hi đang ở chung với khá nhiều người, còn
cô đang chat video với Chu Hạo Hiên. Đầu tiên, Chu Hạo Hiên đã xin lỗi
mọi người sau đó thì nói chuyện với Phùng Vân Hi.
Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra, ánh mắt Trần Viễn nhìn khắp phòng rồi dừng lại
trên người Phùng Vân Hi: "Tôi tới tìm chị dâu nhỏ của tôi."
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Phùng Vân Hi.
Phùng Vân Hi: Σ (°△°|||)︴
Đạo diễn là người đầu tiên đứng lên, nhìn Phùng Vân Hi một cái rồi hoang
mang nhìn Trần Viễn, ông hỏi: "Chị dâu nhỏ mà cậu nói đến là ai vậy?"
Trần Viễn trả lời như đúng rồi: "Phùng Vân Hi."
Phùng Vân Hi không nghĩ đó là Thẩm Tử Mặc vì anh làm gì có em trai cơ chứ, cô vừa cười vừa hỏi một câu: "Vậy thì anh của cậu là ai vậy?"
"Thẩm Tử Mặc."
"..."
Trong phút chốc, thời gian như ngừng lại, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn
Phùng Vân Hi đều thay đổi. Không phải chứ, hậu thuẫn của Phùng Vân Hi
lại là Thẩm Tử Mặc ư.
Phùng Vân Hi chau mày không nói gì, sau đó nhìn về phía đạo diễn.
Đạo diễn gật đầu với cô, ý bảo là ở đây cứ giao lại cho ông, chuyện này sẽ
không bị truyền ra ngoài. Nhưng mà, họ đã quên Chu Hạo Hiên vẫn còn đang chat video.
Chu Hạo Hiên đang quay phim trong đoàn phim,
buổi tối còn phải đóng thêm vài cảnh. Vì vậy, nghỉ ngơi ở tại chỗ quay
luôn nên xung quanh cậu có rất nhiều người.
Phùng Vân Hi đứng lên, vừa định đi ra ngoài thì nghe thấy âm thanh từ bên Chu Hạo Hiên truyền đến.
"Trời ạ, là Thẩm Tử Mặc thật sao!"
"Chuyện này có phải là trò đùa không vậy, có lẽ nào là trùng tên trùng họ không?"
Chu Hạo Hiên nhanh tay tắt video call, cậu cầm chặt điện thoại của mình:
Làm sao đây, hình như cậu vừa mới gây hoạ thì phải? (=.=)
Mấy người bên chỗ Chu Hạo Hiên nhanh tay hơn, không đợi Chu Hạo Hiên đe doạ thì họ đã post bài lên Weibo rồi.
Phùng Vân Hi không lên tiếng, cầm di động đi ra ngoài. Cô nhắn tin cho Hứa
Chu trước rồi gọi điện thoại cho Thẩm Tử Mặc: "Thẩm tiên sinh, mối quan
hệ của chúng ta có khả năng bị lộ rồi, em phải làm sao bây giờ?