Nghe Liêm Thân Vương phi phân phó, mấy bà tử vội vàng đi lên giữ chặt Hoàng Bộ Noãn.
Nhưng Hoàng Bộ Noãn lại đột nhiên phát cuồng, tránh khỏi tay của mấy bà tử
nọ, đứng lên ghế, chẳng những mặt, mà ngay cả đôi mắt cũng biến thành
màu đỏ, đôi tay lại càng điên cuồng xé rách y phục của mình.
Mấy bà tử chưa từng thấy Hoàng Bộ Noãn như vậy, vừa kinh vừa sợ, nhưng lại
ngại thân phận quận chúa của nàng, nên không dám mạnh tay, nhất thời trở nên luống cuống, chỉ có thể vây quanh Hoàng Bộ Noãn, nhưng không có ai
dám ra tay.
Những phu nhân đi theo phía sau Liêm Thân Vương phi
nhìn thấy cảnh này cũng cả kinh, lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau,
chẳng lẽ Hoàng Bộ Noãn phát điên? Sắc mặt bỗng trở nên trắng nhợt, cũng
không có thời gian an ủi Liêm Thân Vương phi, vội vàng tìm kiếm nữ nhi
của mình.
Những tiểu thư thế gia đến dự tiệc trong vườn cũng bị
dọa đến ngây người. Một đám người kéo nhau trốn đến nơi cách đó rất xa,
chỉ sợ không cẩn thận một chút sẽ bị Hoàng Bộ Noãn bắt được. Vạn nhất y
phục trên người bị nàng ta xé rách, những gì không nên lộ đều lộ ra, thì sau này còn mặt mũi nào gặp người nữa chứ.
Liêm Thân Vương phi
cũng sợ tới mức ngây ngẩn cả người, vừa sốt ruột vừa lo lắng, liên tục
nói: “Còn không mau ngăn quận chúa lại, đừng để quận chúa bị thương……”
Bên này đang náo loạn, ngoài cửa lại có thêm một đám người đi vào.
Nha hoàn bên cạnh Liêm Thân Vương phi quay đầu lại nhìn, sau đó lập tức kêu to: “Vương phi, Vương gia đang dẫn thái y và một số nam nhân đi vào.”
Liêm Thân Vương phi quay đầu nhìn, chỉ thấy trước mắt tối sầm, suýt chút
ngất đi, lại quay đầu nhìn bộ dạng hiện tại của Hoàng Bộ Noãn, rốt cuộc
cũng không thèm quản điều gì nữa, mắng một tiếng: “Còn không mau đè quận chúa lại cho ta! Cả đám các ngươi đứng ngay đơ ở đó làm gì, chờ ăn đại
bản sao!” Nếu bộ dạng này của Noãn Nhi bị người ngoài nhìn thấy, thì nửa đời sau của con bé cũng xem như bị hủy.
Mấy bà tử nghe lệnh, biết Vương phi đang nóng nảy, không dám do dự nữa, lập tức xông lên ôm lấy Hoàng Bộ Noãn.
Hoàng Bộ Noãn chỉ có thể trừng đôi mắt đỏ au nhìn bọn họ, tứ chi hãy còn giãy dụa, nhưng không nói được lời nào.
Liêm Thân Vương phi tức giận rơi nước mắt, một bên lấy khăn lau mắt, một bên dặn dò: “Còn không mau đỡ quận chúa về phòng.”
Mấy bà tử vội vàng nâng Hoàng Bộ Noãn đi.
Lúc này, Liêm Thân Vương cũng vừa bước vào viện, nhăn mày nhìn về phía sau
Liêm Thân Vương phi: “Sao lại thế này?” Giọng nói nghiêm khắc ẩn chứa
một chút phẫn nộ.
Ông ta đang tiếp đãi Nhiếp Chính Vương cùng
những quan viên, công tử thế gia ở tiền viện thì có hạ nhân chạy tới báo hậu viện đã xảy ra chuyện, lại cứ ấp úng không chịu nói rõ. Ông ta còn
cho là xảy ra chuyện lớn gì, nên vội vàng chạy đến đây xem xét.
Những người tham gia yến hội ở tiền viện vừa nghe thấy bên này xảy ra chuyện, lo lắng cho tỷ muội và gia quyến của mình, cũng rối rít xin đi theo.
Ông ta không tiện từ chối, nên cũng dẫn bọn họ đến đây, ngay cả Nhiếp
Chính Vương luôn không thích những nơi náo nhiệt cũng đến.
Cho tới khi gặp thái y ở cửa viện, hỏi ra mới biết là quận chúa đã xảy ra chuyện.
Đặc biệt là khi vào cửa nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Hoàng Bộ Noãn,
trong lòng lập tức hối hận không thôi. Nếu sớm biết là Noãn Nhi phát
cuồng, ông ta sẽ cản những nam tử kia ở ngoài!
Bây giờ bị nhiều
nam tử nhìn thấy cảnh tượng quận chúa y phục không chỉnh tề, thoát y
trong tiệc mừng thọ của lão Vương gia như vậy, nếu chuyện này bị truyền
ra ngoài, mặt mũi mấy đời của phủ Liêm Thân Vương đều sẽ mất hết, bọn họ cũng sẽ trở thành đối tượng cho cả kinh thành cười chê! Khó trách hạ
nhân kia cứ ngập ngừng không chịu nói rõ, thì ra là vì cố kỵ thanh danh
của Noãn Nhi.
Liêm Thân Vương vừa hối hận vừa phẫn nộ, nhìn về phía Vương phi của mình, trong mắt đều là chất vấn.
Liêm Thân Vương phi lấy khăn xoa mắt: “Thiếp thân cũng không biết, thiếp
thân vừa đến nơi thì Noãn Nhi đã như thế này rồi…… Vẫn nên để thái y xem cho Noãn Nhi trước đi.”
Liêm Thân Vương cũng không còn cách nào, phất phất tay, lệnh một bà tử dẫn thái y đi trước, quay đầu cười khổ
một tiếng, nói với đám người phía sau: “Tiểu nữ thất lễ, để các vị chê
cười rồi.”
“Nào có, nào có. Quận chúa nổi danh đoan chính, hôm
nay khác thường như vậy ắt có nguyên nhân. Vương gia cứ đi đi, không cần để ý tới bọn ta.” Có người mở miệng, những người khác cũng gật đầu phụ
hoạ theo.
Liêm Thân Vương chắp tay cáo tội, trong lòng nghĩ đến Hoàng Bộ Noãn, vội vàng cùng Liêm Thân Vương phi đi theo phía sau thái y.
Lúc này Hoàng Bộ Chân cũng bị kinh động, vội dẫn theo Thanh Nhi chạy ra:
“Sao lại thế này, mau nói, sao Noãn quận chúa lại đột nhiên phát cuồng?”
Một nữ tử đứng bên cạnh hãy còn kinh ngạc, nghe hỏi, liền kể lại toàn bộ sự việc cho Hoàng Bộ Chân nghe một lần.
Vừa nghe xong, Hoàng Bộ Chân liền quay đầu tìm Mộ Dung Tiên, tìm khắp nơi
hai lần, mới nhìn thấy Mộ Dung Tiên đang thương lượng điều gì đó với
Tằng Lăng Nhi và Trương Giai Nhuỵ dưới bóng cây phía xa.
Dường
như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Mộ Dung Tiên quay đầu nhìn nàng một
cái, tiếp đó xoắn xoắn khăn xoa trong tay, quay đầu lại tiếp tục nói
chuyện.
Hoàng Bộ Chân giận đến mức suýt ngất đi. Những nữ nhân
ngu xuẩn này, rõ ràng đã bảo các nàng dừng tay lại, vậy mà lại dám nghĩ
ra một cách nghiêm trọng như vậy để tính kế Mạc Hàn Hàn. Giờ thì hay
rồi, tính kế Mạc Hàn Hàn không thành, ngược lại làm liên luỵ Noãn Nhi,
gây ra chuyện lớn như vậy, để xem các nàng giải quyết thế nào!
Hàn Hàn không biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, nàng chỉ xem như đang thưởng thức một tuồng kịch miễn phí, thả lỏng thể xác và tinh thần một chút.
Lúc này nàng được Bích Tiêu và Tình Không che chở, nhàn tản ngồi trên
lan can híp mắt thưởng thức bộ dạng nôn nóng buồn bực của Mộ Dung Tiên,
đáy lòng lại càng vui vẻ.
Một bóng người chợt lóe, Hàn Hàn ngước mắt, gương mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Ý xuất hiện trước mắt nàng.
“Là do ngươi làm à?” Mộ Dung Ý nghiêng người ngồi xuống lan can, giọng điệu chắc chắn.
Hàn Hàn bĩu môi, tiếp tục nhìn về phía Mộ Dung Tiên: “Ta giống người làm chuyện xấu đến vậy sao?”
“Cũng không đến mức đó, chỉ là thủ đoạn sửa trị người khác này rất giống
phong cách của ngươi.” Bàn tay to của Mộ Dung Ý vươn ra, xoa đầu nhỏ của Hàn Hàn, bất mãn khi nàng chỉ nhìn chằm chằm mấy phụ nhân kia mà không
nhìn hắn, giọng nói trầm xuống, “Ngươi cho là bổn vương không biết
chuyện quỷ náo loạn ở Hạc cư là thế nào sao?” Ban đầu thì không biết,
sau đó Mộc Phong tự mình đi xem xét một phen, mới phát hiện màn che
trong Hạc cư và chính phòng đều bị người ta tẩm thuốc.
Dược liệu
được dùng vô cùng xảo diệu, nếu không nhờ lúc trước Mộc Phong thường
hành tẩu giang hồ, kiến thức sâu rộng, chỉ sợ cũng không thể nhận ra.
Đặc biệt bên trong có một loại dược thảo, là bột phấn được làm từ chất
lỏng mạn đà la.
Mà buổi sáng hôm quỷ náo loạn đó, Hàn Hàn đã đến Hạc cư đại náo một hồi……
Dựa vào đó mà nghĩ, dĩ nhiên Mộ Dung Ý có thể đoán ra là do Hàn Hàn đã động tay chân.
Bị Mộ Dung Ý phát hiện, Hàn Hàn không cảm thấy kỳ quái chút nào. Nếu có
người động chân tay trong vương phủ mà hắn cũng không biết, vậy thì vị
trí Nhiếp Chính Vương kia của hắn cũng không cần làm nữa rồi.
Hàn Hàn cau mày lấy tay bắt lấy bàn tay to của Mộ Dung Ý, bĩu môi: “Lần sau ta sẽ đổi phương pháp, đúng vậy, sẽ đổi cái mà ngài không biết.”
“Ha” Mộ Dung Ý cười nhẹ một tiếng, không ngờ tiểu nha đầu này lại có thể nói chuyện tính kế người khác ra một cách đúng lý hợp tình như vậy, không
nhịn được mà đưa tay xoa khuôn mặt nhỏ của Hàn Hàn một chút, “Không cần
ngươi sửa trị các nàng, bổn vương sẽ làm chủ cho ngươi.”
Hàn Hàn
bị nụ cười kia của Mộ Dung Ý làm hoa mắt, miệng mở thành hình chữ O, đáy ánh mắt đều là biểu cảm không thể tưởng tượng: "Ngài…. Ngài cười!”
Nàng vào phủ lâu như vậy, ngoại trừ thấy hắn châm biếm, cười nhạo thì đều là dáng vẻ "người sống chớ gần", chưa từng thấy hắn cười vui vẻ như thế
này. Có chăng cũng chỉ là ánh mắt chứa ý cười, nhưng trên mặt vẫn giữ bộ dáng cứng nhắc, đúng, cứng nhắc như viên gạch được điêu khắc tinh tế tỉ mỉ.
Lúc này thấy Mộ Dung Ý cười, tựa như phát hiện được một vùng đất mới, nàng nghiêng đầu lại gần nhìn nhìn, lại lấy tay sờ sờ phía
dưới cổ của hắn, trong miệng nói thầm: "Rất kín kẽ, không có dấu vết.”
Mộ Dung Ý bị nàng sờ, hầu kết di chuyển một chút, vội nghiêng đầu né tránh: “Ngươi sờ cái gì đó?”
“Khe hở đó. Không phải khi dán mặt nạ da người đều sẽ để lại khe hở sao?”
Hàn Hàn chớp chớp mắt, thu móng vuốt lại, nghiêng đầu tiếp tục nhìn.
Sắc mặtt Mộ Dung Ý tối sầm: “Ngươi nghĩ bổn vương là giả mạo?” Tiểu nha đầu này lại thiếu dạy dỗ rồi.
Hàn Hàn gật đầu, lại lắc đầu: “Hiện giờ ngài đen mặt như vậy, có chút không giống; nhưng hành vi gần đây của ngài rất kì quái, cảm giác rất giống.” Nói xong lấy tay nhỏ sờ cằm của mình, dáng vẻ suy tư, “Chẳng lẽ ngài
không cảm thấy hai hôm nay ngài rất khác thường sao?”
Trán Mộ
Dung Ý xuất hiện một hàng vạch đen: Vòng tới vòng lui nửa ngày, thì ra
là muốn biết nguyên nhân khiến hắn trở nên khác thường sao?
Nhưng mà, nhớ tới mỹ vị ngày hôm qua, tai Mộ Dung Ý chợt phiếm hồng, hắn có thể nói nguyên nhân là bởi vì nàng sao?
Hắn lúc này như bị trúng độc, vừa nhìn thấy Hàn Hàn thì trong đầu lập tức
phác hoạ ra hình ảnh vui vẻ kia. Nghĩ đến việc về sau tiểu nha đầu sẽ là của hắn, hai người sẽ chân chính hợp thành một thể, đáy lòng liền trở
nên mềm mại, đây là cảm giác vui vẻ mà hai mươi chín năm qua hắn chưa
từng có.
Nếu nói khi ở Lưu thôn, Hàn Hàn chỉ cho hắn một chút ấm
áp khiến hắn không đành lòng buông tay, thì cho đến hiện tại, Hàn Hàn đã trở thành một phần trong trái tim lạnh giá của hắn, đã hợp nhất cùng
với máu thịt của hắn, không thể rời bỏ.
Xấu hổ khụ một tiếng:
“Nói hươu nói vượn gì đó, bổn vương khác thường khi nào?” Vốn định nói
nghiêm khắc một chút, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt linh động kia của
nàng, giọng điệu lại bất giác trở nên nhu hòa.
“Nhìn xem, đến
giọng điệu cũng thay đổi, còn nói mình không khác thường.” Hàn Hàn đắc ý nói, tinh mắt phát hiện hai tai Mộ Dung Ý đỏ ửng, “Ha, nhìn xem, mặt
ngài cũng đỏ rồi….” Nàng giống như lưu manh, nhích người lại gần Mộ Dung Ý, giọng điệu như đang nói chuyện với huynh đệ tốt, nháy một con mắt
cười hỏi, “Có phải làm chuyện xấu gì hay không?”
Mộ Dung Ý 囧, tựa như trở lại khoảng thời gian khi ở Lưu thôn, tiểu nha đầu cực kỳ mặt
dày, luôn đùa giỡn tiểu hài tử là hắn. Trong lòng khẽ giật mình, liền
nghiêng đầu dựa lại gần, hơi thở ấm áp phả lên gương mặt non mịn của Hàn Hàn, nhìn mặt nàng xuất hiện một lớp mồ hôi tinh mịn, đáy mắt liền hiện lên ý cười: “Ngươi cảm thấy bổn vương sẽ làm chuyện xấu gì?” Giọng nói
lạnh lùng quyến rũ, lại có thêm một chút tà mị.
Mặt Hàn Hàn đỏ
lên, cuống quít rụt cổ về, trừng mắt nhìn hắn một cái, cứng nhắc nói:
"Nói chuyện bình thường là được rồi, dựa lại gần như vậy làm gì.”
“Bổn vương thấy ngươi dựa lại đây, nên nghĩ ngươi muốn nói nhỏ điều gì đó
với bổn vương.” Ý cười trong mắt Mộ Dung Ý không giảm. Ở chung mấy ngày
nay hắn đã phát hiện, nếu ngươi biểu hiện da mặt mình mỏng, thì mặt tiểu nha đầu này sẽ dày hơn cả tường thành. Còn nếu ngươi tỏ ra mặt dày, thì nàng sẽ ồn ào câu "nam nữ thụ thụ bất thân", da mặt còn mỏng hơn cả
giấy. Tiểu nha đầu này rõ ràng là một con hổ giấy mà.
Hàn Hàn nghiến răng, mắng thầm một câu, ai muốn nói nhỏ với ngài! Sao trước kia nàng không phát hiện hắn tự luyến như vậy chứ!
Mộ Dung Ý thấy Hàn Hàn tức giận, khóe môi cong cong, chợt nhớ tới việc Hàn Hàn hạ dược, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Hoàng Bộ Noãn tính kế ngươi?” Tiểu nha đầu không phải người nhỏ mọn, nếu chỉ xung đột trong lời nói,
nàng sẽ phản bác ngay lúc ấy rồi cho qua, tuyệt đối sẽ không tính kế sau lưng, trừ phi đối phương tính kế nàng trước, nàng mới có thể đánh trả.
Nhắc tới Hoàng Bộ Noãn, sắc mặt Hàn Hàn cũng trầm xuống, gật gật đầu: "Có
người hạ xuân dược lên đệm hương bồ của ta, muốn làm ta xấu mặt. Có phải nàng ta ra tay hay không thì ta không biết, nhưng nàng ta tuyệt đối có
liên quan, rất có thể là đồng lõa.”
Xuân dược! Vừa nghe thấy từ
này, hơi thở cả người Mộ Dung Ý liền biến đổi, giống như hơi thở lạnh
lẽo đến từ địa ngục Cửu U. Đáy mắt lóe lên tia khát máu, khóe môi nở nụ
cười tàn khốc, yêu dị như đóa hoa nở rộ trên đường đến hoàng tuyền, tựa
như có thể tùy thời mà cắn nuốt tính mạng người ta: "Tốt, rất tốt, lại
dám xem lời nói của bổn vương như gió thoảng bên tai!” Dám hạ xuân dược
lên người tiểu nha đầu của hắn, quả thực đáng chết!
Tình Không và Bích Tiêu vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, biết chủ tử tức giận, vừa định quỳ
xuống thỉnh tội, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Mộ Dung Ý: "Bảo vệ bất lực, tự đến hình đường lãnh phạt.”
“Lãnh phạt?” Hàn Hàn cũng bị sự thay đổi đột ngột của Mộ Dung Ý doạ, nhưng biết hắn không phải
nhằm vào mình, nên cũng không còn bao nhiêu sợ hãi, lúc này nghe thấy
hắn muốn phạt tỷ muội Tình Không, lập tức nói, "Ngài phạt họ vì cái gì?
Không được, ta không đồng ý.”
"Bọn họ phụ trách bảo vệ an nguy
của ngươi, nhưng đệm hương bồ bị người ta hạ dược cũng không phát hiện
ra, không nên bị phạt sao?”
“Cái gì, đây cũng là lý do sao? Lúc
ấy trong yến hội có nhiều hương vị như vậy, ai có thể ngờ những người đó sẽ động tay động chân trên đệm hương bồ chứ. Ta tiếp xúc với dược liệu
mỗi ngày cũng không nhận ra, sao họ có thể phát hiện được cơ chứ?” Hàn
Hàn bất mãn giải thích.
Từ khi nàng vào vương phủ, hai tỷ muội
này vẫn luôn che chở nàng, tuy nói là do Mộ Dung Ý phân phó, nhưng bấy
nhiêu cũng đủ để nàng cảm kích. Ngày thường, nếu không nhờ tỷ muội họ
làm bảo tiêu sau lưng, nàng cũng không dám đối đầu trắng trợn với Tằng
thị và Mộ Dung Tiên như vậy. Còn có lần đó ở thuyền hoa, nếu không nhờ
hai tỷ muội họ thay nàng xuất đầu, đe dọa đám nữ tử kia trước, thì nàng
cũng không thể an toàn rời đi sau khi khẩu chiến với những nữ tử kia như thế.
Cho nên, mặc kệ nói như thế nào, hôm nay nàng nhất định phải bảo vệ tỷ muội bọn họ.
Nhìn vẻ mặt kiên định của Hàn Hàn, Mộ Dung Ý cảm thấy hơi đau đầu. Dựa vào
tính cách bênh vực người của mình của tiểu nha đầu, xem ra hôm nay không thể phạt Ám Ngũ và Ám Lục rồi, vươn tay gõ vào ót nàng một cái: “Ngươi
còn nói lý, bản thân nghịch dược liệu mỗi ngày còn để người khác tính
kế, ngốc nghếch!”
Hàn Hàn xoa xoa đầu, không phục nói: "Không
phải sau đó ta đã phát hiện, còn uống giải dược kịp thời đó sao. Không
chỉ như thế, ta còn tính kế ngược lại bọn họ, ngài từng thấy kẻ ngốc nào như vậy chưa?”
Biết mình nói không lại tiểu nha đầu, Mộ Dung Ý
dứt khoát không để ý tới nàng, lạnh lùng liếc mắt nhìn tỷ muội Tình
Không: “Trừng phạt của hôm nay tạm thời ghi nhớ, nếu lần sau tái phạm,
cùng phạt!”
"Dạ” Tình Không và Bích Tiêu đáp một tiếng, nhẹ nhàng thở ra. Liếc nhìn Hàn Hàn một cái đầy cảm kích, âm thầm quyết định
trong lòng, sau này nhất định phải bảo vệ Mạc cô nương thật tốt.
Hàn Hàn không biết các nàng nghĩ gì, thấy Mộ Dung Ý không phạt họ nữa, đáy lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này, Liêm Thân Vương đi ra, gương mặt cương nghị cực kỳ giận dữ: “Các
vị, thái y vừa chẩn trị cho tiểu nữ, nói tiểu nữ phát cuồng là do dược
vật gây ra, mà dược vật này lại cực kỳ nham hiểm. Vì công đạo của tiểu
nữ, thỉnh các vị tạm thời đừng nóng nảy, đợi đến khi điều tra rõ ràng
mọi chuyện, bổn vương sẽ tự sai người hộ tống các vị rời đi.”
Biết nữ nhi của mình luống cuống như thế là do bị người khác tính kế, Liêm
Thân Vương giận đến biến sắc. Hạ xuân dược lên người nữ nhi của ông ngay trong tiệc mừng thọ của phụ thân ông, khiến Noãn nhi - đường đường là
một quận chúa lại thoát y trước mặt mọi người, đây rõ ràng là không để
vương phủ bọn họ vào mắt, ngay trước mặt văn võ bá quan, hung hăng đánh
vào thể diện của phủ Liêm Thân Vương một phát. Nếu không tra rõ chuyện
này, há chẳng phải để người ta dẫm phủ Liêm Thân Vương dưới chân sao.
Người trong viện cả kinh, lời của Liêm Thân Vương thật dễ nghe, nhưng kỳ thật là muốn giam lỏng bọn họ.
Người đến tham dự yến hội đều là nhân vật có uy tín và danh dự trong kinh
thành, ngày thường đi đến đâu cũng được mọi người tâng bốc. Hôm nay vốn
là vô cùng vui vẻ mang lễ vật đến chúc thọ lão Vương gia, thế nhưng lúc
này lại bị xem là đối tượng tình nghi, trong lòng có chút bất mãn. Nhưng cũng biết rời đi ngay lúc này là chuyện không có khả năng, nên chỉ có
thể ngóng trông Liêm Thân Vương điều tra nhanh một chút, về sau bọn họ
không bao giờ muốn đến đây nữa.
Đặc biệt là mấy đại thần trong
triều, họ liên tục thúc giục: “Vương gia nói rất đúng, chỉ là trong nhà
vẫn còn một số việc chờ ta xử lý, còn thỉnh Vương gia tra mau một chút.”
Liêm Thân Vương cũng biết hành động này của hắn làm mọi người tức giận,
nhưng vấn đề này liên quan đến mặt mũi vương phủ, không thể không tra,
nên chỉ có thể trấn an: “Các vị an tâm, bổn vương nhất định sẽ lệnh hạ
nhân nhanh chóng điều tra rõ nguyên nhân, để các vị rời đi, sau đó, bổn
vương sẽ tự mình đến cửa để tạ lỗi.”
Không ngờ người đầu tiên quan tâm đến nữ nhi của mình lại là Nhiếp Chính
Vương, Liêm Thân Vương có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Nhiếp Chính Vương đã
nhìn trúng Noãn Nhi? Niềm vui sướng dâng lên lòng, vẻ tức giận trên mặt
cũng tan biến vài phần: "Nhờ phúc của Vương gia, tiểu nữ đã không còn gì đáng ngại.”
"Có quan hệ gì với bổn vương?” Âm thanh lạnh lùng
không chứa chút tình cảm nào, “Nếu đã không đáng ngại, vậy cũng bước ra
đây để điều tra.”
“….” Đoạn đối thoại khiến Liêm Thân Vương nghẹn đến đỏ mặt, lời này, chẳng lẽ nói Noãn Nhi tự hạ dược chính mình sao?
Nhưng đối phương lại là Nhiếp Chính Vương tàn nhẫn vô tình, cho ông ta
mười lá gan ông ta cũng không dám phản bác, đành phải nén giận, một mặt
bảo hạ nhân đi gọi Hoàng Bộ Noãn ra, một mặt bảo thái y bắt đầu kiểm
tra.
Thái y gọi một nha hoàn hầu hạ trong bữa tiệc lên hỏi vài
câu, sau đó đi đến vị trí ghế ngồi của Hoàng Bộ Noãn cẩn thận xem xét.
Công cụ dùng để ăn uống đều kiểm tra qua một lần, không có vấn đề. Đôi
mắt dừng trên đệm hương bồ, vừa cúi người định kiểm tra, đã ngửi thấy
một mùi hương nhàn nhạt. Ánh mắt lập tức sáng lên, vươn tay cầm lấy một
góc của đệm hương bồ, cao giọng nói: “Bẩm Vương gia, vi thần đã tra ra,
dược vật là từ đệm hương bồ này mà ra.”
Hoàng Bộ Noãn đã thay một bộ y phục mới, được nha hoàn đỡ ra. Tuy đã được thái y châm cứu, lại
còn uống thuốc, nhưng thời gian không đủ, công hiệu của thuốc không thể
phát huy hoàn toàn, hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng áp chế cảm giác khô
nóng trong lòng, để không luống cuống trước mặt mọi người mà thôi.
Lúc này vừa bước vào sân viện, nghe thái y nói như vậy, lập tức kinh ngạc
đến ngây người, rốt cuộc cũng không áp chế nổi lửa nóng ở đáy lòng,
không dám tin mở to mắt quát: “Không có khả năng! Đệm hương bồ bị hạ
dược sao lại nằm trên ghế của ta!”
“Không ở trên ghế của quận
chúa, vậy nên đặt ở đâu?” Hàn Hàn rời khỏi hành lang gấp khúc, cùng Mộ
Dung Ý đứng trước mặt Hoàng Bộ Noãn, khó hiểu hỏi.
“Đương nhiên là đặt ở trên ghế của ngươi, thứ đó rõ ràng là……” Hai mắt Hoàng Bộ Noãn phiếm hồng, dường như lại muốn phát cuồng.
Bị Liêm Thân Vương quát một tiếng, Hoàng Bộ Noãn tỉnh táo được vài phần,
vội dừng miệng. Nhớ lại những lời mình vừa nói, mồ hôi lạnh lập tức túa
ra, nếu để người khác nghe thấy những lời đó, thì mình xong rồi!
“Sao Vương gia lại không cho quận chúa nói? Ta cảm thấy quận chúa đang rất
kích động đấy.” Hàn Hàn nháy một mắt thúc giục, “Vương gia vẫn nên nhanh chóng tra rõ chuyện này, cũng giúp chúng ta thoát khỏi hiềm nghi.”
"Đúng vậy, chẳng phải vừa rồi Vương gia luôn miệng nói phải lấy lại công đạo
cho quận chúa sao? Bây giờ là thời cơ tốt nhất, mời quận chúa nói rõ đôi câu đi.” Có người phụ họa theo. Vừa rồi bọn họ bị oan uổng vô cớ, bây
giờ dĩ nhiên sẽ không thể buông tha cho người khiến bọn họ oan uổng rồi.
Mặt Liêm Thân Vương lúc này vừa trắng vừa xanh, miễn cưỡng cười nói: “Noãn
Nhi trúng độc quá sâu, lời nói có chút không rõ ràng, chỉ sợ nói ra thì
cũng chỉ là hồ ngôn loạn ngữ mà thôi. Hay là chờ mấy ngày nữa, đợi Noãn
nhi khôi phục tinh thần rồi hãy tiếp tục tra.” Nếu đến lúc này mà ông ta còn không biết việc hạ dược có liên quan đến Hoàng Bộ Noãn, thì ông ta
đã sống uổng phí cả đời rồi.
Chuyện dơ bẩn trong vương phủ mỗi
năm không ít, cơ thiếp vì tranh sủng mà dùng vô số thủ đoạn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một chút tranh chấp của những nữ nhân không lên được
mặt bàn, ông ta chưa bao giờ để ý tới. Nhưng ngàn vạn lần không ngờ, nữ
nhi của ông lại dùng tới những thủ đoạn mà ông không để vào mắt kia, còn vụng về đến mức tính kế người khác không thành, ngược lại còn làm liên
luỵ chính mình!
Lúc này Liêm Thân Vương chỉ hận không thể bóp
chết Hoàng Bộ Noãn! Nếu thật sự điều tra rõ ràng, chuyện này còn mất mặt hơn cả việc quận chúa bị người ta hạ dược!
Liêm Thân Vương muốn hàm hồ cho qua, Nhiếp Chính Vương lại không đồng ý.
Sắc mặt Mộ Dung Ý lạnh lùng, hơi thở băng tuyết tỏa ra khắp nơi, con ngươi
như hồ băng ngàn năm ẩn chứa khí thế bức người nhìn về phía Hoàng Bộ
Noãn: “Nói rõ ràng.”
“Vương gia, thần trí của tiểu nữ lúc này….” Liêm Thân Vương vừa muốn nói chuyện, đã bị ánh mắt lạnh băng của Mộ Dung Ý ngăn lại.
"Người của bổn vương, ngươi cũng dám tính kế!”
Âm điệu không chứa bất kỳ tình cảm nào, khiến thân thể Hoàng Bộ Noãn mềm nhũn, gần như quỳ sụp xuống.
Gương mặt nhỏ nhắn thanh tú nháy mắt trở nên trắng bệch, cuồng loạn nơi đáy
lòng biến thành hoảng loạn, quay đầu nhìn Liêm Thân Vương cầu xin.
Liêm Thân Vương nhắm hai mắt, quay đầu đi không nhìn nàng.
Hoàng Bộ Noãn cắn cắn môi, đột nhiên nhìn về phía Mộ Dung Tiên, vươn tay một
ngón tay: “Không liên quan đến ta, đều là nàng ấy làm!”