- Con gái ngoan, con
phải nhớ sau này dù con có làm gì đi chăng nữa thì hay luôn tự hỏi xem
việc đó là đúng hay sai, hãy làm theo lương tâm của mình. Và nhớ lấy cho cha, phải luôn công bằng, chính trực.
- Cha con nói đúng lắm. Và con cũng đừng quên thiện lương và vị tha. Hãy học cách nhân hậu và bao
dung những người xung quanh. Nhớ lời cha mẹ, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Cha và mẹ thương con nhiều lắm, công chúa nhỏ.
Công bằng, chính
trực, nhân hậu, bao dung, từ khi còn rất nhỏ cha mẹ đã dạy Tô My những
điều ấy, nó đã in sâu vào tâm hồn non nớt của cô, trở thành chân lý,
thành lẽ sống. Cha cô, Tô Minh Phong, là Đội trưởng Đội Cảnh Sát Hình sự thành phố X. Mẹ cô, Vũ Ý Ngọc, là viện trưởng của một bệnh viện lớn. Vì thế chẳng có gì lạ khi cha mẹ cô luôn dạy cô những điều ấy.
Thế
nhưng, rồi "mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi" sao? Có thật vậy không? Cha Tô
My đột ngột nhảy lầu tự sát, bị buộc tội tham ô, ăn hối lộ, thanh danh
cả một đời đến chết cũng không còn. Mẹ cô không chịu nổi cơn sốc, rơi
vào hôn mê rồi cũng bỏ cô mà đi theo cha cô. Chỉ trong một đêm, gia đình hạnh phúc êm đềm của Tô My bị xé tan thành từng mảnh, quãng thời gian
phía trước như trở thành mộng ảo, hiện thực là một chuỗi đau thương. Đêm ấy, cô tròn 11 tuổi.
Trại trẻ mồ côi là một nơi không mấy vui
vẻ, 7 năm sống ở đó, Tô My ngày càng đồng cảm với vị Chúa tể Hắc ám
trong bộ truyên Harry Potter. Từ nhỏ cô luôn yêu thích bộ truyện đó, món quà sinh nhật mà cha cô đã tặng. Tô My chợt nghĩ, nếu Tom Riddle có
cùng xuất phát điểm giống như cô hiện tại, và cuối cùng cũng có thể trở
thành một con người vĩ đại thì cô tại sao không thể cố gắng cho một cuộc sống tốt hơn?
Bảy năm trời Tô My điên cuồng học tập, cô như một
miếng bọt biển khô, khao khát muốn hấp thu thêm tri thức, tất cả đều nạp vào trong cái đầu nhỏ của cô. Mười tám tuổi, Tô My hoàn thành được
nguyện vọng đầu tiên, cô đã đỗ ngành Khoa học Tội chứng của trường đại
học Hình pháp John Jay ở Manhattan. Tô My đã thoát được khỏi trại trẻ mồ côi.
Thêm sáu năm học tập, bốn năm thành danh ở Anh Quốc, Tô My trở về thành phố X, nhanh chóng được nhận vào Phòng Giám định Dấu vết
của thành phố.
Tô My vẫn còn nhớ như in những lời dạy của cha mẹ, công bằng, chính trực, nhân hậu, bao dung. Hai năm làm việc tại phòng
Giám định Dấu vết cô vẫn luôn làm theo những lời dạy đó, tống hàng loạt
những tên sát nhân vào tù, nhanh chóng được thăng lên Trưởng phòng. Mọi
chuyện đều thuận lời cho đến khi...
Vụ án cưỡng hiếp giết người
đó, hung thủ là một tên công tử nhà quyền quý, Trương Cung, hắn dùng
tiền, dùng quyền chèn ép cô và người nhà nạn nhân, huỷ đi chứng cứ. Tô
My kiên quyết không khuất phục nhưng người nhà nạn nhân ngày qua ngày
lại đến khóc lóc trước cửa văn phòng cô, thậm trí còn đập phá đồ đạc. Tô My nhịn, cô vẫn ngày ngày đến hiện trường cố gắng tìm cho ra chứng cứ
xác thực để tên hung thủ không còn cơ hội chối cãi.
Trương Cung
thấy vậy liền thuê người có ý đồ bắt cóc cưỡng hiếp cô để uy hiếp. Cả
cuộc đời Tô My chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã đến như vậy. Dòng nước mà
cô tưởng như đã khô cạn từ khi cha mẹ qua đời lại một lần nữa chảy dài,
mặn chát.
Tô My chợt nghĩ, cô không hiểu nổi những cố gắng của
mình trong mười chín năm qua rốt cuộc có ý nghĩa gì. Công bằng, chính
trực, bao dung, thiện lương ư? Đến cùng là để làm gì? Không phải kết cục vẫn là thê thảm như thế này sao? Cha? Mẹ? Hai người trả lời cho con
được không? Ai sẽ công bằng với con? Sẽ bao dung con đây?
Khoé
môi Tô My cong lên sau làn nước mắt. Quá đủ rồi! Cô chịu đựng đủ rồi!
Cha mẹ đã rời bỏ cô từ lâu. Cô bây giờ chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Cái thứ cô từng coi là chân lý ấy hiện tại chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tô My chợt hiểu ra một điều, thế giới này không có người tốt kẻ xấu, chỉ
có kẻ mạnh và kẻ yếu, thắng cuộc và thất bại mà thôi. Mà kẻ yếu, thì
không thể tồn tại!
Đôi mắt Tô My hiện rõ sát khí nồng đậm, che
khuất đi thứ ánh sáng rực rỡ, thanh thuần vốn có. Một cô gái luôn mang
trong mình tấm lòng chính nghĩa đang dần thay đổi, cô gái ấy nhận ra,
dùng ánh sáng để đánh bại bóng tối là một hành động ngây thơ và ngu xuẩn đến nhường nào.
Cho dù ánh sáng nhanh đến đâu, bóng tối vẫn luôn luôn đi trước một bước để chờ nó xuất hiện...
Bàn tay bẩn thỉu của lũ côn đồ du ngoạn trên người cô khiến Tô My cảm thấy
ghê tởm. Cô nhẫn nhịn giả vờ bất tỉnh, đôi bàn tay bị trói quặt sau lưng lần tìm con dao phẫu thuật mà mẹ cô để lại, vật cô luôn đem theo bên
mình. Tô My cẩn thận cắt đứt dây trói, cô thình lình mở mắt, khoé môi
cong lên.
Mấy tên côn đồ chẳng kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị
một nhát dao lia ngay cổ, nhanh chóng về chầu tiên tổ. Có mẹ làm bác sĩ, cha làm cảnh sát để làm gì chứ? Theo mẹ học y, theo cha học võ, Tô My
từ lâu đã biết rõ cách để biến một người đang sống thành tử thi trong
vòng vài giây.
Nhìn đám xác chết dưới đất, trên khuôn mặt bê bết máu của Tô My, nước mắt lại lăn dài trong khi nụ cười vẫn nở trên môi.
Cha, mẹ, hai người hẳn sẽ hiểu cho con. Con không đủ mạnh để dùng chính
nghĩa đánh bại cái ác. Tha thứ cho con, lời dạy của hai người, con gái
bất hiểu, không thể nghe theo nữa rồi.
Tô My loạng choạng trở về
nhà, gột sạch máu trên người. Cô tuyên bố với toà là không tìm được
chứng cứ vạch tội hung thủ, toà án phán hắn vô tội.
Tô My nhìn
dáng vẻ đắc ý của Trương Cung khi rời khỏi toà án, cười lạnh trong lòng. Đừng vội mừng, trò vui, còn chưa bắt đầu đâu...
Tô My liên tục
theo dõi Trương Cung hàng tháng trời cuối cùng cũng bắt được sơ hở. Tên
công tử nhắm vào một cô gái trẻ, nửa đêm một mình ra đường.
Trên đời, có một thứ gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau...
Trương Cung chưa kịp động thủ thì đã bất ngờ bị Tô My chụp thuốc mê. Khi hắn
tỉnh lại đã thấy bản thân bị trói chặt trên một cái bàn bằng sắt, lạnh
lẽo vô cùng.
Một giọng nói lành lạnh chợt vang lên khiến Trương Cung giật bắn mình:
- Tỉnh rồi à?
Hắn khó khăn quay đầu, khi ánh mắt đụng đến gương mặt tuyệt sắc đó, Trương Cung kinh hãi lắp bắp:
- Tô... Tô My!
- Giỏi đấy, vẫn còn nhận ra tôi. - Tô My xoay xoay con dao giải phẫu đùa nghịch trên tay.
- Thoát khỏi nhà tù đắc ý lắm nhỉ?
- Con khốn! Mày mà không thả tao ra, đừng trách ngày sau tao tuyệt tình! - Trương Cung như phát điên, hai mắt hắn trợn lồi dữ tợn, toàn thân muốn
bật dậy nhưng bị còng sắt trên bàn giải phẫu ghìm chặt.
Tô My cười nửa miệng:
- Mạnh mồm quá nhỉ? Để xem một lát nữa còn có khí thế như này không. - Tô My đứng thẳng dậy, đeo găng tay giải phẫu, khẩu trang và mũ bảo hộ vào, cầm dao giải phẫu đến sát bên Trương Cung, giọng cô đều đều nghe như
đang kể chuyện. - Anh biết không? Mẹ tôi là một bác sĩ giỏi, nhưng tôi
từ nhỏ đã ghét máu. Mẹ là bác sĩ, cha là cảnh sát, ai cũng nghĩ tôi sẽ
thi Pháp y, nghe buồn cười nhỉ? Dù cuối cùng tôi chọn Pháp chứng nhưng
kiến thức về giải phẫu của tôi trước giờ vẫn rất ổn, có điều chưa được
tự tay thực hành bao giờ. Anh sẽ vinh dự được làm người đầu tiên được
tôi giải phẫu. Thật nóng lòng muốn xem một kẻ độc ác như anh, rốt cuộc
tim màu đen hay màu đỏ, hay vốn dĩ không có? Từ từ mà hưởng thụ cái cảm
giác thống khổ của những nạn nhân mà anh đã hại đi nhé.
Trương Cung bị doạ đến kinh hồn bạt vía, dáng vẻ hùng hồn nạt người ban nãy bay đi đâu mất.
- Cô... cô điên rồi! Đừng... đừng có làm bậy! Một nhân viên Pháp chứng
như cô phải vì nước vì dân mà phục vụ không phải ở đây giết người đâu.
- Ha... tôi đâu có giết người, tôi chẳng qua là chỉ đang dọn rác thôi. Vì nước vì dân, trừ đi những thành phần gây nguy hại đến xã hội như anh.
Tô My không chần chừ hạ dao, cả căn phòng lạnh lẽo vang lên những tiếng la hét rùng rợn, yếu dần, yếu dần rồi tắt hẳn.
Tô My nhìn lại thi thể Trương Cung trên bàn, trong lòng không hề có chút
đồng tình hay hoảng sợ. Giống như cô nói, cô chỉ vừa dọn đi một đống rác thải của xã hội.
Tô My xả trôi đống máu trên tay và trên con dao giải phẫu, lòng chợt nhớ đến mẹ. Mẹ cô từng dùng con dao này để cứu
không biết bao nhiêu người, vậy mà cô, lại dùng nó để giết người. Nhưng
mà cô không thể không làm thế, nếu không sẽ có càng nhiều càng nhiều
những người vô tội bị làm hại.
Xin lỗi cha mẹ, con không thể làm theo lời hai người. Con sẽ dùng cách của riêng con để bảo vệ chính nghĩa.
Đôi khi, bóng tối, phải được diệt bằng bóng tối bởi lẽ, ánh sáng, đôi khi, quá yếu ớt...
Trương Cung mất tích, báo án chẳng bao lâu cái xác không còn nguyên vẹn của
hắn được tìm thấy. Nguyên nhân tử vong chính xác không thể xác định, chỉ có thể suy đoán hắn bị giải phẫu sống bởi một người có kiến thức y học
khá ổn định tuy còn hơi non tay. Nơi tìm ra hắn phát hiện một dòng chữ
máu:
NGƯỜI DỌN RÁC
Vụ án đó gây chấn động một thời gian
dài nhưng cuối cùng không thể tìm được bất cứ manh mối nào. Nhiều người
dân cảm thấy Trương Cung chết là đáng.
Mọi chuyện cũng dần lắng
xuống cho đến khi có thêm nhiều thi thể được tìm thấy trong trạng thái
tương tự. Ba chữ "Người dọn rác" xuất hiện nhiều lần nhưng vẫn không hề
có một manh mối nào.
Điều đặc biệt trong chuyên án này là tất cả
các nạn nhân đều là những nghi phạm trong các vụ án lớn tưởng như đã có
chứng cứ buộc tội xác đáng nhưng cuối cùng lại được phán vô tội.
Từ khi vụ án mạng liên hoàn này ra đời, nhiều tên hung thủ sợ tới mức không dám trốn tội, chủ động tự thú lãnh án vào tù.
Tô My ngồi một mình trước máy tính, khoảng thời gian gần đây cô khá nhàn
rỗi. Cô chợt nghĩ đến mục đích ban đầu của mình khi chọn ngành này. Tô
My luôn tin cha cô vô tội, cô sẽ có ngày giải được oan cho cha. Tô My
biết, cô đang ngày càng gần cái bí mật ấy rồi.
Hôm cha cô tự sát là
sinh nhật cô, ông có uống chút rượu cùng bạn bè đồng nghiệp. Tô My mới
trở về nhà cũ, cô chợt tìm thấy đoạn băng ghi hình của đêm hôm ấy. Mọi
chuyện đều rất tuyệt vời, Tô My như chìm vào giấc mộng hạnh phúc khi còn nhỏ. Cho đến khi...
Cha cô ra ngoài ban công hóng gió, Tô My nhìn thấy một bóng người bám sát sau ông.
Kim Chí Hùng!
Một người đồng nghiệp, một người cấp dưới của cha cô!
Tô My không chờ thêm một giây nào nữa, cô cần phải xác minh lại thông tin này.
Nửa năm trời, Tô My vùi đầu vào vụ án của cha, khi có đầy đủ chứng cứ, cô
lại có chút không muốn tin. Bị người mình tin tưởng nhất phản bội, cảm
giác của cha lúc ấy, như thế nào?
Tô My rất muốn cho Kim Chí Hùng một cơ hội. Cô tạo ra một bản sao chứng cứ, đi thẳng đến nhà người chú mà cô vẫn kính yêu.
Kim Chí Hùng đã thay đổi nhiều, ông ta đã 50, 60 tuổi. Đối mặt với Tô My, Kim Chí Hùng thản nhiên thừa nhận tội ác ngày nào.
Năm đó, người tham ô, ăn hối lộ là ông ta, không phải cha cô. Tô Minh Phong phát giác ra hành động của người đồng nghiệp, kiên quyết muốn báo cáo
lên trên. Kim Chí Hùng ghét nhất là cái tính cương trực, nghiêm khắc đó
của Tô Minh Phong.
Ông ta giả vờ hối lỗi, tìm cách kéo dài thời
gian và cuối cùng, đẩy cha cô ngã chết vào đúng hôm sinh nhật cô, dàn
dựng thành một vụ tự sát, đổ hết tội lỗi lên đầu cha cô, hại gia đình cô nhà tan cửa nát.
Kim Chí Hùng tình nguyện nhận tội.
Tô My loạng choạng rời khỏi căn nhà đó. Cô cũng không biết mình về tới nhà như thế nào.
Nộp hết chứng cứ lên toà án, Kim Chí Hùng phải đền tội, tâm trạng Tô My
cũng không khá lên nổi dù chỉ một chút. Một ngày qua đi, cô cảm thấy
mình không phải đang sống mà là đang tồn tại. Tất cả đều chẳng có ý
nghĩa gì cả...
Kim Vân Phú, Con trai của Kim Chí Hùng hận Tô My
đến tận xương tuỷ, cô đã hại chết cha hắn. Hắn muốn báo thù cho cha. Tô
My cũng biết điều đó.
Đến tận lúc Kim Vân Phú kề dao vào cổ, Tô My cũng không phản kháng dù chỉ một chút.
Cái chết đối với cô bây giờ là một sự giải thoát. Cuộc sống mệt mỏi, máu tanh này, cô chịu đủ rồi...
Oan oan tương báo hơn chục năm, cũng đến lúc nên chấm dứt rồi...