Thầy Snape đang định giúp đỡ Gilette thì cô đã tự yểm cho mình một bùa Tan
ảo ảnh. Ông hơi sững người nhìn vào khoảng không mà Gilette vừa biến
mất. Ha, đáng lẽ ông phải biết rồi chứ, cô nhóc đó giỏi như vậy nào cần
ông giúp.
- Bám sát ta.
Snape hạ thấp giọng thì thầm, rồi
chợt cảm nhận được ống tay áo của mình bị nắm lấy, khoé miệng ông cong
lên. Nắm chặt cái hộp được yểm bùa đang nhốt con Scabbers bên trong,
thầy Snape đi về phía phòng hiệu trưởng. Gilette đang tàng hình cũng bám sát theo ông.
Snape đi qua nhiều hành lang và cầu thang, đến
trước một con chim bằng đá, nếu Gilette nhớ không nhầm thì nó là
Griffin, bức tượng canh giữ phòng hiệu trưởng. Ông nhìn con chim, khẽ
nói tên một loại kẹo nào đó mà cô nghe không rõ. Nhưng Gilette biết chắc đó là mật khẩu, không chỉ vì tính thích kẹo của cụ Dumbledore, mà còn
vì ngay sau đó, cái tượng như bừng sống dậy, né qua một bên để lộ cái
cầu thang xoắn ốc phía sau.
- Mật khẩu là kẹo chanh.
Thầy
Snape có vẻ là nói cho Gilette nghe, ông bắt đầu bước lên bậc thang, cô
bám sát gót. Khi họ tiến gần đến cánh cửa phòng hiệu trưởng, con chim ở
phía sau từ từ trở về vị trí cũ, che lấp khung cảnh bên ngoài cái cầu
thang. Việc đó khiến Gilette cảm thấy không thoải mái cho lắm, giống như bị chặn mất đường lui vậy. Chắc do cô nghĩ nhiều quá thôi, Gilette tự
trấn an bản thân.
Hai thầy trò nhanh chóng tới trước cửa phòng hiệu trưởng, thầy Snape vươn tay gõ cửa.
- Cụ Dumbledore, là tôi đây, Snape. Tôi có việc gấp cần báo cụ.
Từ bên trong phòng, đằng sau cánh cửa cổ kính, nặng nề, một giọng nói vọng ra:
- Thầy cứ vào đi, Severus. Cứ tự nhiên.
Thầy Snape chẳng chần chừ một giây nào, đẩy mạnh cửa và giữ nó thêm vài giây để Gilette kịp lách vào.
Phòng làm việc của cụ Dumbledore có lẽ là cái phòng làm việc kì quái nhất. Cả tá thứ lạ lùng mà Gilette không biết tên được đặt trên mấy cái bàn chân cẳng khẳng khiu, cứ chốc chốc lại xịt khói và phát ra mấy âm thanh kì
lạ. Trên tường treo kín những bức chân dung của ông bà hiệu trưởng đời
trước, bọn họ đang ngủ gà ngủ gật. Chính giữa phòng là một cái bàn làm
việc khổng lồ, chân đầy vuốt. Cụ Dumbledore đang ngồi đó, hai tay đan
vào nhau đặt trên mặt bàn, đôi mắt sáng như sao hấp háy nhìn thầy Snape
qua cặp kính nửa vầng trăng. Đằng sau cụ là một cái kệ lớn, trên kệ có
cái nón phân loại chậu tưởng ký và một số thứ khác mà Gilette không nhận ra.
- Vậy, Severus, thầy đến tìm tôi có việc gì không?
Cụ Dumbledore thình lình lên tiếng khiến cho Gilette đang say mê ngắm
nghía căn phòng tập trung lại vào việc chính. Thầy Snape suy nghĩ một
lúc, nhớ lại những gì Gilette nói, cẩn thận lựa chọn từ ngữ.
- Cụ Dumbledore, tôi nghĩ là chúng ta đã lầm. Peter Pettigrew chưa chết, hắn mới là kẻ phản bội. - Nói tới đây, thầy Snape chợt nhăn mặt khó chịu
như thể thầy vừa nuốt cả tá ruồi. - Tôi chẳng muốn nói điều này chút nào đâu, đừng bắt tôi phải nhắc lại. Sirius Black, hắn có lẽ bị oan.
Cụ Dumbledore nhìn thầy Snape chăm chú, dù cái nhìn ấy không hướng về phía Gilette nhưng cũng khiến cô rùng mình.
- Thầy có chắc không, Severus? Dựa vào đâu mà thầy đưa ra kết luận như vậy?
Thầy Snape đặt cái hộp đựng con Scabbers lên bàn khiến cụ Dumbledore chuyển
ánh nhìn sang nó. Cụ tò mò quan sát cái hộp như thể một đứa trẻ phát
hiện ra đồ chơi mới. Cụ ngước mắt lên nhìn Snape đầy dò hỏi.
-
Cái đó cứ để đấy một lúc nữa chúng ta sẽ cần đến. Giờ tôi sẽ giải thích. Chuyện này có lẽ cụ không biết, hoặc có biết nhưng lờ đi, James,
Sirius, và Peter đều là Hoá thú sư bất hợp pháp. Hình dạng hoá thú của
Peter là một con chuột. Mike đã nói với tôi những điều đó. - Vẻ mặt cụ
Dumbledore vẫn bình thản như vậy, không thể nhìn ra được cụ có ngạc
nhiên hay không trước cái thông tin vừa tiếp nhận, Snape tiếp, - Hôm nay trên lớp độc dược của tôi, một thằng nhóc tên là Ron Weasley đã làm
xổng con chuột của nó. Khi tôi bắt lại con chuột trước khi nó xới tung
căn phòng của tôi lên thì tôi phát hiện, vuốt trước của nó bị thiếu mất
một ngón. Peter chết, tất cả những gì còn lại là một ngón tay út, thầy
nhớ chứ? - Snape cười mỉa mai. - Một ngón tay út và định tội mà không
xét xử, thế giới này thật là công bằng.
- Bây giờ anh đâm ra thương tiếc cho Sirius rồi hả? - Cụ Dumbledore đột ngột lên tiếng. - Phải nói là tôi rất mừng đấy!
Thầy Snape trông như thể suýt nhảy dựng lên:
- Lo cho Sirius ấy hả? Tôi đâu có điên! Cụ nên bớt suy nghĩ lung tung đi!
Mắt cụ Dumbledore vẫn cứ như đang cười, cụ nói tiếp:
- Được rồi, được rồi. Anh cứ nói tiếp đi, Severus.
Thầy Snape hừ mũi nói tiếp:
- Tôi hỏi thằng nhóc Ron đó, nó nói con chuột này đã về nhà nó gần 10
năm. Một con số quá lớn đối với một con chuột. Hơn nữa 10 năm trước là
năm mà Peter được cho là đã chết. - Snape hất đầu về phía cái hộp mà vừa nãy thầy đã đặt lên bàn. - Tôi đã nhốt con chuột trong đó, yểm một số
bùa chú, nó không nghe thấy chúng ta nói chuyện. Cách tốt nhất để chứng
minh những gì tôi nói là cho con chuột đó một bùa Đảo ngược Hoá thú.
Cụ Dumbledore trầm ngâm suy nghĩ.
- Nếu con chuột đó đúng là Peter Pettigrew, thì nó là tay sai đắc lực của Voldemort. Tôi không muốn nó nhìn thấy anh, Severus. Để phòng ngừa có
một ngày nào đó Peter có cơ hội xuất hiện trước mắt Voldemort và làm
giảm niềm tin của hắn đối với lòng trung thành của anh, tôi đề nghị anh
lánh mặt đi một lát nhé?
- Sau ngần ấy năm, cụ vẫn cần tôi làm gián điệp sao?
Thầy Snape hơi cao giọng, cụ Dumbledore cười hiền
- Chỉ là để đề phòng thôi, Severus. Hơn nữa, anh cũng có chuẩn bị sẵn
rồi, không phải sao? Anh yểm bùa để con chuột không nghe được cuộc trò
chuyện của chúng ta.
Gilette tàng hình ở một bên bĩu môi, cụ
Dumbledore đúng là cụ Dumbledore, Voldemort chưa trở về đã âm mưu biến
thầy Snape thành gián điệp lần 2. Bất chợt Gilette rùng mình. Cụ
Dumbledore đang nhìn vào cái khoảng không mà cô đứng. Gilette nhích
chân, dời khỏi tầm mắt cụ. Lúc nhìn lại, cụ đã tiếp tục hướng mắt sang
thầy Snape. Gilette vuốt ngực, có lẽ là tình cờ thôi. Cô tự an ủi mình
rồi lại chợt nghĩ, đến áo khoác tàng hình của Harry mà cụ còn nhìn thấu, chút phép thuật Tan ảo ảnh này thì có ích gì. Gilette ảo não, lần này
cô bồng bột quá. Thôi kệ đi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Cụ Dumbledore nhìn thầy Snape một lúc lâu chờ đợi quyết định của thầy. Cuồi cùng, thầy Snape hậm hực nói:
- Được, tôi sẽ tránh đi, cụ cứ tự xử. Tôi chờ ngoài cửa.
Nói rồi thầy phất áo chùng định đi ra, nhưng cụ Dumbledore cản lại:
- Thầy có thể trốn sau tấm rèm kia kìa, Severus. Như vậy thầy có thể chứng kiến mọi việc.
Thầy Snape có vẻ không thích ý tưởng đó lắm nhưng cuối cùng cũng vẫn chui
vào. Khi thầy Snape hoàn toàn được che lấp sau cái rèm, cụ Dumbledore
mới bắt đầu giải bùa cho cái hộp và mở nó ra. Con Scabbers toan chạy
trốn, cụ bắt nó lại với cái tốc độ đáng ra không có ở tuổi cụ, nhanh như cắt. Con chuột kêu lên đầy tuyệt vọng, nó vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn
tay như gọng kìm của cụ Dumbledore. Cụ giữ chặt nó, lẩm nhẩm đọc thần
chú.
Giống như một thước phim quay chậm, con chuột nhỏ trên bàn
tay cụ Dumbledore dần dần lớn lên, lớn đến nỗi cụ phải thả nó xuống sàn. Con chuột vặn vẹo, một lúc sau, dưới sàn phòng hiệu trưởng, thay vì một con chuột già nua, thì chỉ còn có một người đàn ông nhỏ thó, bẩn thỉu,
với dáng vẻ khúm núm, ti tiện. Thầy Snape ở phía sau rèm tay nắm chặt
đến nỗi móng tay đâm sâu vào thịt. Vậy là con bé lại đúng rồi, đây mới
chính là kẻ đã phản bội Lily...
Dù đã được báo trước, giọng cụ Dumbledore vẫn có vẻ ngạc nhiên lắm:
- Peter Pettigrew!
Người đàn ông nhỏ thó rùng mình khi được gọi bằng cái tên đã quá lâu không
nói đến. Hắn hèn nhát run rẩy dưới chân cụ Dumbledore.
- Giáo... Giáo sư Dumbledore đáng kính... Cũng... Cũng đã rất lâu rồi con không được... được gặp thầy...
Gilette ghê tởm loại người như Peter, cô cố gắng tránh càng xa hắn càng tốt. Cụ Dumbledore nghiêm mặt:
- Peter, anh đáng ra đã chết rồi chứ không phải sống dưới hình hài một con chuột. Tôi cho anh một cơ hội giải thích.
- Sirius...! Là do Sirius Black!- Peter cao giọng, hắn muốn nắm lấy cái
cọng rơm cứu mạng này tới cùng, đổ tất cả cho Sirius, hắn sẽ an toàn. -
Tất... Tất cả đều do hắn! Hắn phản bội Lily và James. Hắn toan giết tôi! Tôi sợ... sợ quá nên mới hoá thành chuột để bỏ trốn.
Gilette tức điên người, đến tận giờ phút này rồi mà hắn vẫn khăng khăng muốn đổ lỗi cho chú Sirius, cô phải kiềm chế lắm mới không xông ra tra tấn hắn. Cụ
Dumbledore gằn giọng:
- Anh nói dối! Sirius đã ở trong ngục Azkaban, sao có thể làm hại anh chứ. Anh chẳng có lí do gì để sợ một kẻ đã vào tù.
Cụ phóng bùa trói chặt Peter lại, phóng từ đầu đũa ra một con phượng hoàng màu bạc.
- Mau đi báo cho Cornelius Fudge, nói ông ta đến đây một chuyến. Chuyện liên quan đến tay sai của Voldemort.
Khi nghe thấy cái tên này, Peter rùng mình một cái, cái thêm run rẩy, toan
hoá thành chuột để chạy trốn. Cụ Dumbledore lạnh lùng liếc hắn:
- Đừng cố thử, ta đã yểm bùa rồi, ngươi không thoát được đâu. - Rồi cụ
lại quay qua con phượng hoàng, - Nhắc ông ta nhanh lên, nhanh nhất có
thể, chuyện gấp lắm. Và dặn Fudge đừng quên mang theo Sirius Black. Giờ
thì đi đi.
Con phượng hoàng nhanh chóng bay mất, cụ Dumbledore ngồi lại bàn làm việc, ngẫm nghĩ một hồi, cụ chợt hướng hư không nói:
- Trò Gray, trò có thể giúp ta lấy một ít chân dược trong phòng của giáo sư Snape lên đây không?
Gilette giật mình đánh thót, cô không ngờ bản thân lại bị lộ sớm thế, cô đã quá chủ quan, coi thường cụ Dumbledore rồi. Gilette lặng thinh không nói.
Cụ tự bốc cho mình một nắm kẹo kì quái nào đó, từ từ ăn và nói:
- Ta biết là trò ở đó, trò Gray, trò im lặng là từ chối giúp đỡ ông già này sao?
Gilette thở dài, thôi kệ đi, không sớm thì muộn, trước sau gì chẳng đến ngày
này. Ừ, chết sớm, siêu sinh sớm, Gilette tự nhủ. Cô rút đũa phép giải
bùa tan ảo ảnh, bóng dáng một thiếu nữ tóc bạc xinh đẹp dần dần hiện rõ.
- Chào thầy, thầy Hiệu trưởng.
Cụ Dumbledore nhìn cô qua cặp kính nửa vầng trăng, đôi mắt sáng của cụ hấp háy như đang cười.
- Giải bùa Tan ảo ảnh thuần thục đấy. Mới 11 tuổi mà trò đã làm được đến trình độ này.
Gilette khiêm tốn cười:
- Chuyện nhỏ thôi thầy. Vậy con đi lấy chân dược.
Gilette nhanh chóng rời khỏi phòng, khép của phòng lại, cô, thở ra một hơi, mỏi mệt tựa vào cửa. Ứng phó với hồ ly ngàn năm thật mệt. Nhưng mà mới ải
đầu thôi, phía sau còn nhiều. Gilette chán nản vò vò mái tóc bạc, lê
bước xuống cầu thang, đi qua bức tượng con chim bằng đá, đến phòng của
thầy Snape.
Gilette nhanh chóng kiếm được lọ chân dược và trở lại phòng hiệu trưởng. Khi cô về đến nơi thì ông Bộ trưởng Bộ pháp thuật,
Cornilius Fudge đã xuất hiện trước bàn làm việc của cụ, bên cạnh là chú
Sirius, vẫn bị xích. Họ có lẽ vừa chạy hộc tốc tới đây nhanh nhất có
thể.
Chú Sirius vừa nhìn thấy Peter lên phát cuồng, chỉ hận
không thể lập tức giết chết kẻ phản bội, chú trông nhếch nhác, dơ hầy và gầy gò, khác hẳn dáng vẻ đẹp trai khi Gilette gặp chú lần đầu tiên. Chú Sirius gào một cái gì đó mà không ai nghe hiểu, chú mất bình tĩnh và
giọng quá khàn. Ông Fudge bực bội nắm chặt dây xích ngăn cho chú Sirius
không nhảy bổ vào Peter.
- Cụ Dumbledore, tôi cần một lời giải thích rõ ràng cho chuyện này!
Gilette đẩy rộng cửa, tiến tới cắt ngang:
- Thưa giáo sư, theo yêu cầu của thầy, con đã mang chân dược lên đây.