Tiếng đập cửa ngày càng mạnh, ba người kia tái xám mặt mày, lo sợ nhìn
nhau rồi lại chuyển ánh mắt qua Trần Phi chờ đợi. Không biết từ khi nào
cả bọn đã vô tình đặt Trần Phi lên vị trí dẫn đầu, mọi chuyện đều chờ
đợi quyết định của hắn. Không nói hai cô gái, riêng Lương Nhật từ lúc bị Trần Phi dọa một trận liền trở nên thu mình hơn nhiều, không còn tự ý
hành động như trước.
Thanh Hương nói bằng giọng run run:
- Chẳng lẽ do chúng ta nấu ăn, chúng đánh hơi được mới kéo tới?
Trần Phi cau tít đôi mày, thây ma chỉ thích ăn thịt sống, không lý nào đến
đây vì mùi thức ăn. Tai hắn chợt nghe loáng thoáng giọng trầm thấp trao
đổi của mấy kẻ nào đó ngoài cửa. Sau khi được hệ thống cải tạo, các giác quan của Trần Phi tăng lên đáng kể, mắt nhìn xa hơn, tai thính nhạy
hơn, nhờ vậy có thể nghe được tiếng thì thào chắc chắn không phải của
thây ma. Thây ma làm gì biết nói chuyện?
Hắn đặt một ngón tay lên miệng ra hiệu tất cả im lặng. Ba người kia không nói nữa, chăm chú dõi nhìn ra cửa.
Nhóm bên ngoài chờ mãi không thấy bọn hắn mở cửa, nôn nóng không chịu được
rốt cuộc không giả thần giả quỷ nữa, một người nói vọng qua khe cửa bên
dưới:
- Ai ở bên trong mau mở cửa giùm! Tôi chỉ có một mình, đang rất đói và mệt, xin được ở nhờ một đêm thôi!
Là tiếng đàn ông, nhưng Trần Phi xác định người này không đến một mình như gã tự nhận, vì vừa rồi hắn nghe được ít nhất có mấy giọng nói khác
nhau. Nhóm người đến đột ngột vào lúc này lại còn nói dối, chắc chắn
không có ý tốt lành. Trần Phi chẳng dại mở cửa rước sói vào nhà, bèn cầm đũa lên ra hiệu cho ba người kia mau ăn.
Với bản tính Lương Nhật tất nhiên rất ủng hộ quyết định của Trần Phi, ngoài kia có là ai cũng
mặc kệ, liên quan gì đến gã. Lương Nhật còn sợ cho người kia vào có khi
phần mình bị giảm xuống, gã múc lẩu húp sộp soạp, tay đũa gắp mấy miếng
thịt hộp ăn ngon lành.
Hai cô gái đang rất đói, không đợi Trần
Phi nhắc thêm, tiếp tục dùng bữa. Hắn bảo ăn được nghĩa là ăn được, các
nàng không cần phải quan tâm người bên ngoài, tín nhiệm vô điều kiện.
Trần Phi cầm chén bún lên lua vài đũa, mặc kệ nhóm người kia liên tục đập
cửa ầm ĩ. Cả bọn như bị điếc đặc không nghe không thấy gì hết, mạnh
người nào nấy tranh thủ lấp đầy dạ dày trống rỗng, coi tiếng đập cửa như tiếng trống cổ vũ hội thi ăn.
Bốn cái miệng ăn cùng lúc, dù rất
cố gắng nhai từ tốn nhưng tiếng động nhóp nhép phát ra vẫn lọt tới tai
đám bên ngoài. Bọn chúng càng sốt ruột ra sức đập cửa, hét vọng vào:
- Tụi khốn kiếp bên trong nghe đây! Mau mở cửa ra, bằng không tao phá cửa lập tức!
- Kệ chúng. Mọi người tranh thủ ăn nhanh đi! - Trần Phi thản nhiên nói.
Bốn người ra sức càn quét, nồi lẩu đầy ắp thoáng chốc gần cạn đáy. Chờ bọn
Trần Phi buông đũa, Lương Nhật bưng nồi lên đổ phần còn lại vào chén
mình, húp đến khi không còn chút nước cặn mới ngưng, tay xoa xoa bụng vẻ thỏa mãn.
Rầm! Rầm!
Tiếng phá cửa vang dội. Đám bên ngoài làm thật, chúng dùng rìu chém nhiều nhát khiến cánh cửa gỗ lung lay dữ
dội, thủng một lỗ to nham nhở. Một tên đưa mắt tham lam nhìn qua lỗ
thủng, phát hiện bên trong có hai cô gái thì cười lên dâm tà, quay ra
nói với đồng bọn:
- Có hàng, không chỉ một mà tận hai em, trong
đó có một em cao cấp. Ồ, quả nhiên có một nồi thức ăn to đang bốc khói,
chúng ta gặp may rồi!
Kẻ khác nghe thế ló vào ngó nghiêng, cặp
mắt thèm khát nhìn chằm chằm Bạch Yến như hận không thể lập tức ăn tươi
nuốt sống nàng. Nhìn đã đời, gã liếm mép lùi lại ra lệnh:
- Phá cửa!
Hai lưỡi rìu đen sì thi nhau chặt mạnh vào cửa, lỗ thủng thoáng chốc được
nới rộng. Cánh cửa xiêu xiêu vẹo vẹo muốn đổ bị một tên đạp mạnh liền
đập vô trong, lối vào bung bét. Ba thanh niên lạ mặt từ bên ngoài ập
vào, bọn Trần Phi phải lui về góc phòng.
Vừa vào trong, một tên
lập tức chạy đến nhìn nồi lẩu, thấy chẳng còn dù chỉ chút nước cặn thì
nghiến răng tức tối quay ra sau nói:
- Anh Tiến, bọn nó ăn sạch rồi, không còn chút gì.
Trần Phi nheo mắt quan sát, đối phương có ba tên, tên cầm đầu vừa nãy ra
lệnh phá cửa có thân hình cao to không kém Lương Nhật, mặt mày dữ tợn, ở đuôi mắt trái có một vết sẹo đỏ ửng kéo dài chạy đến nửa gò má. Hai tên còn lại nhìn cũng không khác gì bọn du thủ du thực, quần áo rách teng
beng phạch ngực, trên tay đều cầm rìu, nếu Trần Phi không nhầm thì đây
chính là rìu thoát hiểm trong trường bị chúng trưng dụng.
- Tụi mày...
Tên có sẹo dài ở đuôi mắt được đàn em gọi là anh Tiến nghe xong báo cáo,
mặt chuyển sang màu đen như đít nồi. Bọn gã tử thủ trong nhà vệ sinh
cách đây không xa, cả ngày đói lả, ngửi được mùi thức ăn thì vô cùng
mừng rỡ mò đến đây, không ngờ đám kia đã nhanh tay ăn sạch sẽ, hỏi sao
không giận, nhất thời giật giật mép miệng không nói nên lời.
Trần Phi không biết mấy kẻ này nhưng Lương Nhật thì khác, gã giao thiệp
rộng, chỉ vừa liếc mắt liền nhận ra người quen, cơ mặt co rúm, vô thức
lùi về sau đến khi lưng chạm vào tường mới chịu đứng lại. Thanh Hương
thấy biểu hiện kỳ quái của Lương Nhật, lo lắng hỏi:
- Sao vậy? Anh biết bọn họ à?
Lương Nhật gật gật đầu, lẩm bẩm như tự nói với mình:
- Người có sẹo ở đuôi mắt tên là Lâm Tiến, sinh viên năm 3, từng có tiền
án cố ý hành hung gây thương tích một sinh viên năm nhất trong trường,
khiến người kia hôn mê sống thực vật đến giờ vẫn chưa tỉnh. Ngoài ra số
lần hắn bắt nạt kẻ yếu nhiều vô kể, nhà trường mời lên làm việc không ít lần nhưng nghe nói gia đình hắn rất có thế lực nên được vài hôm thì đâu lại vào đó. Còn hai người kia, tôi không biết tên, chỉ thường thấy đi
chung với Lâm Tiến, chắc là đàn em.
Hai cô gái run lên, lời Lương Nhật không khác gì bản án tử hình dành cho các nàng. Mục đích bọn Lâm
Tiến phá cửa vào đây có là kẻ ngốc cũng rõ, trước cướp sau hiếp. Ngày
thường bọn chúng còn dám hành hung đánh người thì bây giờ khi mà trật tự kỷ cương đã bị đảo lộn, Lâm Tiến nhất định không buông tha hai nàng.
Trong lúc mấy người trao đổi, Lâm Tiến đã trấn tĩnh, không còn thức ăn có tức cũng vô dụng, chi bằng thưởng thức hai cô gái đẹp. Ánh mắt cú vọ đảo từ gương mặt thiên thần của Bạch Yến xuống vòng một căng đầy, lướt qua cái eo thon nhỏ rồi dừng lại ở đôi chân trường túc miên man, gã nuốt nước
bọt khan, thèm khát nói:
- Người đẹp, có muốn đi cùng với bọn anh không? Đừng sợ, anh không có ý làm hại em, chỉ muốn nâng niu làm em
sung sướng rên rỉ thôi.
Bạch Yến đang lo sợ, nghe Lâm Tiến buông lời bậy bạ thì rất giận, hết cả sợ. Nàng nói như hét:
- Câm miệng! Đồ vô giáo dục...
Đến đây, nàng ngắc ngứ chẳng biết nói gì nữa. Bạch Yến từ nhỏ đã được gia
đình nuôi dạy rất tốt, song cũng là cái tội, tội vì nàng bây giờ muốn
mắng chửi mà chẳng biết mắng thế nào.
Lâm Tiến không vì bị Bạch Yến phản ứng mà bực dọc, cười hô hố quay sang đồng bọn, tặc lưỡi:
- Chậc, tụi mày nghe rõ chưa? Giọng nói êm tai vãi, giọng này mà rên chắc tao không chịu nổi năm phút, một đêm phải chục phát mới đủ.
- Ha ha, anh nói làm em khó chịu quá, thằng nhỏ ngóc đầu dậy rồi đây này.
Một tên chỉ vào đũng quần u lên một cục cười khoái trá.
Tên còn lại thì hối thúc:
- Anh nếm trước đi, còn tới lượt bọn em. Chúng ta phải tranh thủ lúc còn
sức, kẻo lát nữa đói quá không tận hưởng được thì phí lắm!
Ba tên nhìn nhau cười vang từng tràng dâm dật.
Bạch Yến và Thanh Hương trước giờ chưa gặp qua tình cảnh thế này, vô cùng sợ hãi trốn tránh sau lưng Trần Phi cùng Lương Nhật. Bạch Yến run rẩy níu
cánh tay Trần Phi như để tìm chút chỗ dựa, sợ sệt nói:
- Bạn giúp tôi với, đừng để bàn tay dơ bẩn của chúng chạm vào tôi...
Phía bên Lương Nhật, Thanh Hương cũng đang nói những lời tương tự. Mặt gã
xám ngoét, tròng mắt đảo qua lại phía sau lưng đám Lâm Tiến giống như
đang tìm đường chạy trốn.
Lời lẽ đám kia khiến Trần Phi khó chịu. Tuy hắn không phải hạng người tốt lành gì, nhưng cũng không ưa kiểu bức hiếp phụ nữ.
Trần Phi buông khẽ:
- Hai bạn tạm tránh mặt vào nhà vệ sinh, nhớ khóa chặt cửa, nghe gì cũng đừng mở ra cho đến khi tôi lên tiếng.
Chỉ chờ thế, hai cô gái liền mở cửa nhà vệ sinh trốn vào. Trước khi đóng cửa, Bạch Yến ân cần nói với Trần Phi:- Bạn cẩn thận!
Chờ hắn gật đầu tỏ ý đã nghe, nàng mới chịu khép cửa lại.
Hành động của Trần Phi rơi vào mắt bọn Lâm Tiến, chúng không ngăn cản. Có lẽ cả bọn thừa hiểu muốn đụng chạm hai cô gái kia thì phải giải quyết Trần Phi và Lương Nhật trước. Lâm Tiến nhìn Lương Nhật nói:
- Lương
Nhật, nể mặt thằng anh mày, tao cho mày cơ hội rời khỏi đây. Tao đếm từ
một đến ba, nếu mày vẫn còn chưa đi thì đừng trách tao không thương
tình.
Dứt lời, gã cao giọng đếm:
- Một.
Sắc mặt
Lương Nhật thoạt xanh thoạt đỏ, vô cùng khó nghĩ. Trốn khỏi đây coi như
thể diện gã mất sạch, chưa kể rời đi tay không thì sao có thể sinh tồn
trong hoàn cảnh hiện giờ. Nếu ở lại rất có thể gã sẽ bị Lâm Tiến giết
chết, ai chứ Lâm Tiến nói là làm.
- Hai. - Lâm Tiến tiếp tục đếm.
Tròng mắt Lương Nhật đảo quanh, trí não vận động tối đa, âm thầm đánh giá cán cân lực lượng hai bên xem Trần Phi có cơ hội thắng không.
- Ba. - Lâm Tiến chốt, thấy Lương Nhật vẫn đứng nguyên vị trí không chịu rời
đi thì cười lạnh - Mày khiến tao ngạc nhiên đấy! Chẳng lẽ lũ thây ma đã
cắn làm mày thay đổi bản tính? Thôi được rồi, mày thích chết thì tao
chiều, giúp mày lưu lại tiếng thơm anh hùng cứu mỹ nhân vậy.
Toàn thân Lương Nhật thoáng run, thủ đoạn của Lâm Tiến gã còn lạ gì. Nhưng
không phải vô lý mà Lương Nhật chọn ở lại cùng Trần Phi, đã làm phải làm tới cùng, gã liều mạng nói:
- Bọn họ là bạn tôi. Tôi không cho phép anh gây tổn hại họ.
Lâm Tiến trợn mắt ngó Lương Nhật, mép môi giật giật, vài giây sau gã cười
rộ lên, cười đến nỗi cả người rung bần bật. Thái độ gã khiến Lương Nhật
điên tiết gầm lớn:
- Có gì đáng cười?
Lương Nhật không nói còn đỡ, vừa phản ứng thì Lâm Tiến càng thêm cười sặc sụa, mặt mày đỏ
bừng, nhất là vết sẹo ở đuôi mắt gã càng ửng đỏ trông vô cùng gớm ghiếc. Cười chán chê, Lâm Tiến lấy tay quẹt quẹt khóe mắt, bộ dạng hài hước co đầu rụt cổ nói với Lương Nhật:
- Mày làm tao bất ngờ quá! Sao
hả? Mày muốn thể hiện trước mặt người đẹp hay là thực sự bị lũ thây ma
cắn nên thần trí điên điên dại dại không biết mình đang làm gì? À, nhắc
mày nhớ một chút, đầu óc tao dạo này hơi kém nhưng vẫn chưa quên "chuyện tốt" năm đó mày làm với anh trai mày. Tội nó thật, thương mày như em
ruột thế mà lại bị mày...
- Im miệng! Giỏi cứ tới đây, tao liều mạng với mày, đừng ở đó nói nhảm!
Lương Nhật đỏ mặt tía tai rống vang, thái độ gã cực kỳ kích động, cứ như bị Lâm Tiến chọc vào vết thương lòng.
Được thể, Lâm Tiến càng làm già, không chịu buông tha Lương Nhật. Gã cười khoái trá:
- Hà hà, sợ mấy người ở đây, nhất là hai cô nàng ngon nghẻ trong kia biết được chiến tích trước đây của mày à? Yên tâm, tao đùa cho có không khí
một chút, đã lỡ hứa với anh mày rồi, tao đâu dám nuốt lời. Không hơi đâu chọc ghẹo thằng điên đó!
Lâm Tiến cười cợt nhưng khi nhắc đến người anh trai nào đó của Lương Nhật thì vẻ mặt gã lập tức ngưng trọng, có vẻ rất e ngại.
Trần Phi nãy giờ yên lặng theo dõi diễn biến, mơ hồ nhận ra Lương Nhật và
Lâm Tiến có mối quan hệ khá phức tạp, kẻ thù không ra kẻ thù, thân lại
càng không phải. Nếu không cẩn thận, rất có thể hắn sẽ rơi vào bẫy,
trước sau đều là kẻ địch.
Lương Nhật gườm gườm nhìn Lâm Tiến, hai bàn tay bóp chặt nổi gân xanh, cố nén xung động muốn lao tới giết chết
Lâm Tiến để gã đừng lải nhải thêm nữa. Lương Nhật tự biết mình không
phải đối thủ của Lâm Tiến, ngay cả hai thằng đàn em kia Lương Nhật cũng
rất ngán ngại. Sức gã không thua, song bàn về đánh nhau thì lũ kia giỏi
hơn gã nhiều lần, vì chúng gây chuyện đánh nhau mỗi ngày. Đập nhau chính là khoản Lâm Tiến và đồng bọn giỏi nhất.
- Đùa thế đủ rồi, chơi nhá!
Lâm Tiến lấy trong người ra một lưỡi dao găm quân dụng, dao dài một tấc
hai, lưỡi sáng bóng, cực sắc bén. Gã có sở thích sưu tầm dao găm, vừa có thể ngắm nhìn vừa đâm chém tốt, tiện lợi thế tội gì không kiếm vài cái
chơi. Đây là con dao Lâm Tiến ưa thích nhất, cả về hình dáng, độ dày, từ cán cho đến lưỡi dao dường như sản xuất cho riêng gã vậy. Lâm Tiến
thuần thục điều khiển con dao nhảy múa tới lui giữa những ngón tay, sau
đó điệu nghệ hất nhẹ cổ tay đã cầm chặt cán dao trong lòng bàn tay phải, lưỡi hơi chúc xuống, cười gằn:
- Đứa nào chơi với tao trước đây?
Ánh mắt gã sắc lạnh đảo qua mặt Lương Nhật:
- Mày?
Rồi rơi trên mặt Trần Phi:
- Hay là mày?
Lần đầu tiên kể từ khi vào đây Lâm Tiến chịu hạ cố nhìn tới Trần Phi. Nãy
giờ gã mải miết trêu chọc Lương Nhật và hai cô gái kia, coi Trần Phi như kẻ vô hình.
Đối với cái nhìn trịch thượng đầy khiêu khích của Lâm Tiến, Trần Phi bình thản nhếch mép:
- Con chó thích sủa thường là con không cắn. Mày bớt sủa có khi tao sẽ e ngại hơn!
Cứ tưởng bị Trần Phi sỉ nhục, Lâm Tiến sẽ nổi giận, nào ngờ gã chỉ gật đầu:
Vừa dứt lời, Lâm Tiến nhanh như cắt lao tới chỗ Trần Phi. Tốc độ gã rất
nhanh, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Trần Phi, bóng dao găm vẽ thành
một vệt dài sáng lóa rạch xuống đỉnh đầu hắn.
Giang hồ đánh nhau
không cần hoa mỹ, mục tiêu tối thượng luôn là làm sao hạ gục địch thủ
nhanh nhất. Lâm Tiến theo trường phái này, muốn trong một chiêu giết
chết Trần Phi, ra đòn cực hiểm độc.
So tốc độ, Trần Phi kém Lâm
Tiến chút ít, nhưng hắn có lợi thế mà tên kia không có, đó là các giác
quan rất thính nhạy. Dao găm mang theo khí lạnh hạ xuống còn cách đầu
Trần Phi một tấc, hắn liền nhón chân lùi về sau nửa bước, vừa vặn cảm
nhận được hơi lạnh từ lưỡi dao ràn rụa lướt qua mặt mình rát bỏng. Một
chân trụ, chân kia Trần Phi đá thẳng vào hạ bộ Lâm Tiến đang lộ ra sơ
hở, đòn thế hiểm độc hơn Lâm Tiến bội phần. Trúng đòn này, dù gã không
chết cũng đừng mong có thể tiếp tục truyền giống.
- Mày khá đó!
Lâm Tiến hét lên hưng phấn đoạn hối hả thoái lui mấy bước tránh được một
cước của Trần Phi. Trong tư thế hơi ngửa về sau, bàn tay gã máy động hất dao găm bay lên từ sau lưng đảo một vòng trên không, tay trái chộp lấy
rồi mượn đà đâm thẳng xuống động mạch đùi Trần Phi, nháy mắt đã chuyển
từ thủ sang thế công hung mãnh.
Vụt!
Trần Phi từ đầu luôn
dồn hết chú ý vào con dao kia, bị Lâm Tiến xài chiêu tráo mận đổi đào
thì rất bất ngờ, một cước vừa đá hụt vào khoảng không chưa kịp thu về
càng khiến khoảng cách giữa chân hắn và con dao găm sắc lẻm mau rút
ngắn. Tình thế nguy cấp, nắm tay Trần Phi đấm tới muốn đánh vào cổ tay
cầm dao của Lâm Tiến song không kịp. Mắt thấy lưỡi dao chuẩn bị cắm ngập vào đùi mình, Trần Phi thầm hô "Gậy Đánh Chó", ngay tức khắc cây gậy
đen trũi hiện ra trong tay hắn tận dụng chiều dài quét ngang.
Sắp đắc thủ tới nơi, phát hiện bóng gậy từ phía Trần Phi quét mạnh ngang
ngực mình, Lâm Tiến giật mình, cổ tay dẻo dai khẽ đảo biến chiêu đâm
thành gạt ngang, chém vào cây gậy từ trên trời rơi xuống kia.
Keng!
Dao găm quân dụng có thể cắt đứt tấm thép, vậy mà chém trúng cây gậy cũ kĩ liền dội ra, tia lửa xoèn xoẹt bay múa.
Cổ tay Lâm Tiến tê rần, nhói lên đau điếng, chân loạng choạng lùi về sau
năm, sáu bước mới gượng lại được, kinh hãi nhìn tên thanh niên hơi gầy
trước mặt.
Vừa rồi chạm chiêu, Lâm Tiến bị một luồng sức mạnh
kinh khủng như cơn lốc từ Trần Phi cuốn tới đánh lui, nghĩ lại vẫn còn
thấy sợ. Gã dùng ánh mắt khó tin quan sát Trần Phi, nhìn kiểu gì tên kia cũng không thể nào sở hữu lực lượng kinh khiếp như vậy, trong lòng rất
khó hiểu.
Lâm Tiến khó tin cũng đúng. Sức mạnh Trần Phi vốn đã
hơn người thường, cộng thêm lực công kích của Gậy Đánh Chó, hiện không
kẻ nào có thể đỡ một gậy của hắn mà bình yên, trừ phi người đó cũng được hệ thống thừa nhận như Trần Phi.
Ngó lại dao găm trong tay mình, Lâm Tiến càng thêm sửng sốt khó tin, lưỡi dao đã bị mẻ một mảng lớn.
Còn đang ngơ ngẩn, bên tai gã bắt gặp tiếng gió thổi tới, ngước lên phát giác Trần Phi đang thần tốc lao đến, cây gậy đen đúa xấu xí đập mạnh
mang theo khí thế dời non lấp biển.