Hôm nay là một ngày cực kỳ đẹp trời đối với đại úy Lê Bình, từ sáng gã
thu được không ít thứ tốt, thậm chí còn lấy được một bản kỹ năng công
kích rất mạnh.
"Trang bị dễ kiếm, kỹ năng khó tìm", bất kỳ người chơi nào cũng thuộc nằm lòng câu này. Lê Bình là người thấm thía nhất,
đến tận bây giờ gã chỉ mới học được một kỹ năng công kích bèo bọt, nên
khi phát hiện bản kỹ năng màu đen kia, gã thiếu điều nhảy cẫng lên vì
phấn khích.
Toàn thể người chơi đều biết đánh quái rất khó rơi
sách kỹ năng, phải cực may mắn hoặc vượt cấp giết quái khủng may ra mới
nhận được, hơn nữa kỹ năng cũng có phân loại mạnh yếu, không dễ gì lấy
được hàng xịn. Lê Bình tự nhận mình là kẻ đen đủi, vượt cấp giết quái
thì gã không đủ khả năng, cho nên toàn bộ hy vọng đều ký thác cả lên đám người chơi tiến vào Khu An Toàn mà gã khám xét mỗi ngày.
Thế
nhưng, những người chơi khác đa phần đều giống Lê Bình, rất ít người
nhặt được sách kỹ năng, mà cho dù có thì họ cũng học cả rồi, không ngu
xuẩn cất trong người chờ gã đến lấy. Chính vì vậy Lê Bình đang mừng như
điên khi hôm nay gã thật sự quá may mắn, có lẽ sống tốt được ông trời
thương, run rủi một tên gà mờ chỉ vừa cấp 1 lớ ngớ xin vào Khu An Toàn.
Vốn Lê Bình lười không định lục soát, tính cho tên này đi qua luôn,
chẳng hiểu sao giờ chót gã đổi ý mò đại túi quần tên kia nào ngờ lại vớ
được bản kỹ năng quý còn hơn vàng. Đáng buồn cười ở chỗ tên bị gã lấy
sách kỹ năng cũng chẳng phản ứng gì, có lẽ không biết sử dụng ra sao nên mới giữ lại, vô tình tiện nghi cho Lê Bình.
Dù cố che đậy cảm
xúc nhưng sự phấn khích quá độ khiến toàn thân đại úy Lê Bình cứ run rẩy không ngừng, hai lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cũng may khi vừa phát
hiện gã lập tức giấu ngay vào người nên đám thủ hạ thờ ơ không thấy, nhờ vậy có thể chiếm lấy mà không phải giao nộp lên trên.
Tâm trạng Lê Bình vô cùng nôn nóng, chỉ muốn học kỹ năng ngay nhưng ở đây đông
người không tiện, thầm cầu mong mau mau hết ca trực trở về nhà. Gã chưa
có thời gian ngó chi tiết bản kỹ năng nhưng chỉ xem qua cái tên Rung
Chấn đã mơ hồ cảm giác đây là kỹ năng rất mạnh, biết đâu nó sẽ giúp thực lực gã tăng lên một tầng cao mới, lập được đại công rồi lên lon thiếu
tá.
Càng nghĩ càng sướng khoái, mặt đại úy Lê Bình đỏ ửng. Gã lắc mạnh đầu, ráng điều hòa hô hấp bình ổn tâm trạng, thầm nhủ mình phải tỏ ra thật bình thường, cố gắng không để xảy ra sai sót trong ca trực chỉ
còn vài giờ là xong.
Cách đây ít phút, Lê Bình nhận cuộc gọi từ
Sở chỉ huy ra lệnh khóa một chiều, không được để kẻ nào ra khỏi cổng
Nam, vậy nên nãy giờ đám thủ hạ của gã liên tục đuổi mấy chiếc xe đưa
người đi "khai hoang" quay về. Xe này vừa đi, xe khác đã tới, bọn gã
đuổi mãi không hết, lúc này tiếp tục xuất hiện thêm một chiếc SUV màu
bạc chở đám lính đặc nhiệm trờ đến.
Thân phận lính đặc nhiệm
không tầm thường, trong hàng ngũ quân đội thuộc lực lượng tinh anh, rất
được trọng vọng. Đại úy Lê Bình không dám khinh suất bèn đứng dậy, bước
tới trao đổi với tên đại úy có lẽ là đội trưởng đội đặc nhiệm cũng vừa
xuống xe.
Đôi bên chào nhau theo nghi thức nhà binh, Lê Bình thông báo:
- Sở chỉ huy có lệnh cấm không cho bất kỳ ai ra ngoài. Các anh thông cảm trở về đi, hôm khác hãy đến!
Phi Hùng nghiêm mặt nói:
- Xảy ra chuyện gì à? Bọn tôi nhận lệnh đại tá Khắc Cường làm nhiệm vụ
khẩn phải ra ngoài gấp, không thể chậm trễ, để lỡ thời gian sẽ bị trách
tội!
Trong bụng Lê Bình dấy lên cảm giác khó chịu, tuy gã cũng là cấp dưới của đại tá Khắc Cường nhưng bình thường không được tiếp xúc
nhiều, thầm nghĩ tên này thấy gã lịch sự nên đem ngài đại tá ra hù dọa,
nghĩ gã sợ sao? Đó là chưa kể cấp bậc hai bên như nhau, việc quái gì gã
phải ngán.
Lê Bình lạnh nhạt nhìn nhìn Phi Hùng rồi đảo mắt qua đám lính đặc nhiệm ngồi lố nhố trên xe:
- Còn tôi nhận lệnh trực tiếp từ tướng Phan Chinh. Sao hả, hay anh cho rằng mệnh lệnh của đại tá Khắc Cường có sức nặng hơn?
Phi Hùng thầm than không xong, lặp lại câu hỏi:
- Nhưng có chuyện gì?
- Vừa phát hiện ra nhiều thi thể, trong đó có con trai của ngài trung tá
Minh Long bị chặt đầu, ông ta đang nổi điên truy lùng quyết tóm thủ
phạm! - Tên đại úy hạ cố giải thích.
- Con trai của trung tá Minh Long?
Phi Hùng lẩm bẩm, trong đầu hiện lên hình ảnh lão hói gầy gò, mắt hí mũi
hếch. Mấy thi thể tên này vừa nói liệu có phải là đồng đội gã bị bọn
Trần Phi giấu trong khu chung cư không đây, và có liên quan gì đến
chuyện con trai lão trung tá đầu hói bị giết chết?
Thấy tên đội trưởng đặc nhiệm còn thắc mắc, Lê Bình nói rõ hơn:
- Là thiếu úy Minh Hải thuộc đơn vị công tác cổng Bắc. Nghe nói cả nhà
trung tá Minh Long đều chết trong đại dịch, chỉ có mình ông ta và con
trai út thoát nạn, bây giờ ngay cả cậu ấy cũng bị giết chết, bảo sao
ngài trung tá chẳng nổi điên!
Nguyễn Huy nhìn Trần Phi đúng lúc hắn ngó qua, cả hai ngầm hiểu chuyến này tiêu rồi, đừng hòng thoát khỏi đây.
Nãy giờ Trần Phi ngồi trên xe tranh thủ quan sát địa thế. Toàn bộ Khu An
Toàn 3 được xây tường bao quanh cao tận 20 mét, phẳng lì, không thể
thoát ra bằng đường này trừ khi có thang thật dài hoặc bọn hắn biết bay
như chim. Trong khi đó, cổng Nam rộng hơn 10 mét như vừa được tăng cường thêm lính gác, đếm sơ sơ trên dưới 50 tên lăm lăm súng trường lạnh lẽo
nhìn chằm chằm vào đây.
Binh lính quá đông, nếu dùng vũ lực chỉ
sợ cả nhóm chưa giết được mấy tên đã bị bắn thành cái sàng. Thế nhưng
bây giờ quay vào trong khác nào nằm chờ chết, sớm muộn gì bọn hắn cũng
bị truy ra, chẳng thể trốn mãi được.
Đúng là tiến thoái lưỡng nan!
Trần Phi âm trầm xạ mắt tới đại úy Lê Bình, trong đầu chợt hiện lên một kế
hoạch điên rồ song vẫn còn thận trọng cân nhắc, vì chỉ cần hắn đưa ra
quyết định sai lầm sẽ khiến cả nhóm tan xương nát thịt.
Tít tít tít!
Máy bộ đàm đeo bên hông tên đại úy phát ra âm báo có tin nhắn, là tin nhắn
của đại tá Khắc Cường gửi hình ảnh nhóm hung thủ qua cho các chốt trực,
nơi này ở xa sóng yếu nên mãi giờ mới tới.
Lê Bình bấm mở tập tin vừa nhận, tò mò nhìn thử nhân dạng nhóm hung thủ đang bị truy lùng ráo riết.
Trần Phi thình lình nhảy khỏi xe, lao thẳng tới tên đại úy đang cúi mặt xem tin nhắn.
Vụt!
Đại úy Lê Bình nhíu mày ngó hình ảnh trên bộ đàm, mặt những kẻ trong hình
rất quen, như đã gặp đâu đó song nhất thời gã không nhớ nổi.
Lê
Bình xoa xoa cằm trầm tư, nhất là gương mặt tên đại úy Phi Hùng theo tin báo là có khả năng đi cùng đám người này, thật sự rất quen. Gặp ở đâu
rồi nhỉ???
- A!!!
Lê Bình bỗng nghĩ ra, đúng rồi, không phải mặt đại úy Phi Hùng trong hình rất giống tên lính đặc nhiệm đang đứng cạnh gã sao?
Lê Bình giật bắn người vội ngước lên, định thử so sánh xem suy nghĩ của mình đúng hay không.
Phi Hùng đứng gần đương nhiên thấy rõ hình ảnh mình trong bộ đàm, phát hiện Trần Phi đang như con báo săn lao vùn vụt tới liền phối hợp tung một đá cực mạnh vào lồng ngực tên đại úy.
Lê Bình vừa ngẩng mặt đã trông thấy bóng chân ập đến, gã thất kinh bước lùi, chỉ kịp cung hai cẳng tay che chắn trước người.
Bốp!
Phản xạ cực nhanh giúp Lê Bình đỡ được đòn công kích bất ngờ, song vẫn bị dư chấn đẩy thân hình loạng choạng trôi ngược về hướng Trần Phi đang phóng tới. Bàn tay hắn cứng như thép nguội thộp đầu tên đại úy kéo sát người
mình, thanh Katana sáng choang hiện ra kề mạnh lên cổ gã, quát lớn:
- Mở cổng! Bằng không tao giết nó!
Sự việc diễn ra quá nhanh, đám lính ngơ ngác chưa kịp phản ứng, bất chợt
một luồng khí lạnh buốt bao trùm thân thể Trần Phi, hắn không hề suy
nghĩ lập tức kéo tên đại úy né sang bên phải vài bước.
Đoàng!
Phụp!
Một viên đạn bắn tỉa tựa sấm sét xẹt đến bắn nát cánh tay trái Lê Bình, máu thịt văng ra, một ít dính lên quần áo Trần Phi.
Tên đại úy thét lên đau đớn vật vã. Rõ ràng kẻ bắn tỉa nhắm vào Trần Phi
nhưng phút chót hắn đột ngột đổi phương vị nên bắn nhầm đồng bọn.
Phát hiện vị trí tay súng bắn tỉa phục kích đâu đó chếch về bên trái, Trần
Phi thụp người xuống nấp kín sau cơ thể Lê Bình đang kêu la, quát nạt đe dọa đám lính gác:
- Mở cửa mau, hay bọn mày muốn nó chết?
Đồng thời hắn rít vào tai tên đại úy:
- Kêu chúng mở cửa ngay!
Lưỡi Katana lướt ngang cổ Lê Bình khiến gã đau nhói, máu tươi chảy thành
dòng thấm ướt ngực áo, thêm vào cánh tay trái bị bắn nát máu thịt đầm
đìa, trán gã vã mồ hôi ướt nhẹp vì đau và sợ, gấp rút ra lệnh:
- Mở cửa! Mở cửa nhanh lên!
Kéttttt!!!
Lửng Mật điều khiển xe chạy tới, Trần Phi kéo tên đại úy chui vào, Phi Hùng
cũng nhanh chân tót lên ghế trước. Chiếc BMW X6M rít bánh lướt đến sát
cái cổng sắt lớn, tiếng máy xe rú ầm ĩ, chờ cổng mở sẽ phóng qua thoát
khỏi nơi này ngay.
- Mở nhanh lên! Tao chỉ đếm tới ba! - Trần Phi lạnh lùng đếm - Một.
Một mặt trấn áp bọn lính song Trần Phi luôn đề phòng kẻ bắn tỉa ẩn nấp đâu
đó trên kia sẽ tiếp tục công kích, nãy giờ đã đủ thời gian cho tên này
nạp đạn và bắn thêm một phát nhưng không thấy gã nổ súng, lẽ nào sợ hắn
giết tên đại úy?!! Vậy quá tốt!
- Hai. - Đám lính quýnh quáng vẫn chưa mở cổng, Trần Phi lớn tiếng đếm, sắc mặt cực kỳ dữ tợn cho thấy
hắn sẵn sàng giết chết tên đại úy một khi điều kiện không được chấp
thuận.
Lê Bình càng tức giận hơn cả Trần Phi, gã thiếu điều muốn khóc, lông tóc xoắn hết cả lại. Gã vẫn còn kỹ năng xịn chưa được học,
cố nén đau rống họng la làng:
Đám lính loay hoay như gà mắc đẻ, rõ ràng quân số đông, vũ trang tận răng,
chiếm toàn bộ lợi thế nhưng lại sợ ném chuột vỡ bình. Nghe thượng cấp
hối thúc, hai tên lính có nhiệm vụ bảo vệ nút đỏ - cơ quan mở cổng nhìn
nhau, ngần ngừ toan làm theo thì bất ngờ một tên trung úy bước ra ngăn
cản, lớn tiếng chỉ huy:
- Không được mở! Tất cả bao vây chúng
lại, khi cần tôi cho phép hy sinh đại úy Lê Bình! Cấp trên đã có lệnh,
nếu để sổng lũ này ra ngoài, chúng ta sẽ bị xử tử. Tuyệt đối không được
mở, rõ chưa? Xảy ra chuyện gì tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm!
Soạt!
Hơn năm chục binh lính đang mất phương hướng liền chạy tới vây chặt chiếc
BMW, những họng súng đen ngòm đồng loạt giương lên sẵn sàng khai hỏa.
- Khốn kiếp thật! - Thấy kế hoạch phá sản, Nguyễn Huy chửi đổng - Rút thôi!
Tên trung úy cười lạnh, cao giọng chiêu dụ:
- Mấy người trên xe nghe cho rõ, mau bước xuống đầu hàng sẽ được khoan
hồng giảm tội, nếu còn ngoan cố đừng trách bọn tao đếch khách sáo!
- Khách sáo con mẹ mày! - Vẹt Công Tước đột ngột mở to hai mắt trắng dã,
đập cánh rống lớn - Thằng chó đẻ mặt voi mõm ngựa, đ* mẹ mày!! Bố đ* vào mõm mày, con cờ hó!!!
Ầm!
Một cỗ áp lực cực mạnh không
rõ từ đâu đột nhiên xuất hiện xộc thẳng vào đầu tên trung úy, gã ngã
xuống phun ra một ngụm máu, thần trí choáng váng. Không ngờ tên này đen
đủi trúng thưởng xổ số, dính ngay kỹ năng Kích Động của con vẹt chỉ có
tỷ lệ thành công là 0.05%.
- Á há há há! Chết mẹ mày chưa, con chó!!! Bố mày @%**%((%(*...
Đã mấy ngày liên tục sử dụng kỹ năng đến giờ mới có được chút thành quả,
con vẹt bảy màu khoái trá nhảy nhót, chửi loạn xạ không dứt như muốn
nhấn chìm tên trung úy trong nước miếng.
Nhân cơ hội tên kia té sấp mặt chưa thể đứng dậy, Trần Phi nói:
- Chạy!
Kétttttt!
Lửng Mật đánh lái cho xe lùi thật nhanh vẽ một đường vòng cung xô dạt đám
lính vây quanh, quay ngược đầu xe rồi thần tốc theo đường cũ phóng đi ào ào.
Tên trung úy gượng lồm cồm bò dậy không kịp quệt máu miệng, nghiến răng thét to:
- Bắn! Giết chúng!!!
Dù sao đại úy Lê Bình cũng là cấp trên trực tiếp của đám lính đã lâu, có
chút tình nghĩa nên khi thấy nhóm Trần Phi không xông ra cổng mà quay
ngược trở vào thì chúng đều chùn tay không dám nổ súng, sợ hại chết gã.
Lúc này nghe tên kia hô hào đành bất đắc dĩ bắn bừa vài loạt đạn vào
không trung. Sở chỉ huy có lệnh không cho đối phương chạy thoát ra
ngoài, xem như bọn chúng đã hoàn thành nhiệm vụ, việc còn lại là của bộ
phận khác, không cần quan tâm. Hơn nữa, lũ kia loanh quanh trong Khu An
Toàn thì sớm muộn gì cũng bị tóm, chẳng phải lo.
Tên trung úy tức giận nhìn theo chiếc SUV khuất dần cuối đường, để lại đám khói bụi mù
mịt. Gã trừng mắt nhìn bọn lính, đương nhiên gã hiểu rõ suy nghĩ trong
đầu lũ vô dụng này nhưng không tiện phát tác. Nếu ra mặt ép đại úy Lê
Bình vào đường chết, để chúng phản ánh lên trên sẽ bất lợi cho gã.
- Trung úy, không đuổi theo thật sao? - Có kẻ vờ vịt hỏi.
Tên trung úy tức xịt khói lỗ mũi song đành bảo:
- Không cần, nhiệm vụ của chúng ta là canh giữ thật tốt cổng Nam!
Nói đoạn gã ra lệnh một tên chạy đi thông báo tin tức lên trên.
Ngoài mặt tên trung úy tỏ ra hậm hực nhưng trong lòng thầm vui sướng. Gã nhăm nhe vị trí của đại úy Lê Bình đã lâu, làm trưởng chốt trực cổng này vô
cùng béo bở, rốt cuộc hôm nay mới có cơ hội.
Vừa rồi, gã định ra lệnh tấn công nhằm ép đối phương giết luôn Lê Bình, hoặc giả trong lúc
giao tranh vô tình bắn chết cũng được. Đáng tiếc bọn lính chết nhát và
con vẹt khốn nạn bỗng dưng công kích tinh thần khiến gã chậm mất một
nhịp, để lũ kia chạy thoát. Nhưng chẳng sao, nhìn tình hình thì rất có
khả năng Lê Bình sẽ bị đối phương trút giận giết chết, trước sau gì cấp
trên cũng cắt cử gã lên thay quyền.
Trên một tòa nhà cao tầng gần đó, đại úy Kim Sơn - tổ trưởng tổ bắn tỉa rê ống ngắm nhìn theo hướng
chiếc bảy chỗ đang chạy điên cuồng trước sự truy đuổi quyết liệt của mấy chiếc xe quân đội. Gã móc bộ đàm gọi cho đại tá Khắc Cường, thông báo:
- Báo cáo đại tá, mục tiêu đã bị chặn lại, đang từ cổng Nam chạy ngược về trung tâm.
- Lính gác cổng Nam làm gì mà để chúng chạy thoát? Còn cậu nữa, sao chưa ra tay? - Giọng ngài đại tá không hài lòng.
Đại úy Kim Sơn kính cẩn đáp:
- Tôi đã, thưa ngài, nhưng tên đầu lĩnh thân thủ rất nhanh nhẹn khiến tôi bắn trượt. Hắn bắt giữ sĩ quan trưởng chốt làm con tin, vì vậy tôi cần
chỉ thị từ ngài!
- Ồ?! - Ngài đại tá kêu lên kinh ngạc.
- Dường như hắn cảm nhận được sát khí của tôi tập trung lên người hắn, nhờ vậy tránh được.
Tên đại úy trên ba mươi tuổi, thân hình cường tráng, hàm râu ngắn tỉa tót
gọn gàng rất không cam tâm nói ra suy đoán. Trình độ bắn tỉa của gã
trong lực lượng quân đội không hạng nhất cũng thuộc tốp mười, một khi nổ súng nhất định tiêu diệt kẻ địch, đây là lần đầu tiên gã thất thủ.
Bất cứ kẻ nào từng trải qua quân ngũ cũng đều biết rất khó thoát chết khi
bị một tay súng bắn tỉa thiện nghệ khóa mục tiêu. Súng bắn tỉa Kim Sơn
đang sử dụng là loại tối tân nhất, với tốc độ đạn bay trên 1 km/giây, từ lúc đạn ra khỏi nòng cho tới khi xuyên đến vị trí tên thanh niên kia
đứng chỉ trong vòng một giây, khoảng thời gian cực ngắn mà con người
thậm chí chẳng kịp suy nghĩ chứ đừng nói là hành động. Hơn nữa, cho dù
đối phương phát hiện ra thì vẫn chưa đủ, còn cần phải di chuyển đúng
thời điểm Kim Sơn siết cò mới có thể thoát được. Vì chỉ cần chậm một
chút, hắn sẽ trúng đạn, còn như di chuyển sớm hơn lập tức Kim Sơn sẽ lia súng theo chờ hắn đứng yên mới bắn, khi đó khó lòng né tránh.
Trong đầu đại úy Kim Sơn vẫn nhớ như in động tác lách người của tên thanh
niên kia, gọn gàng dứt khoát và cực kỳ đúng lúc. Phản ứng đó chứng tỏ
đối phương phát giác và nắm chắc khoảnh khắc gã nổ súng để hành động,
không giống ngẫu nhiên hay may mắn.
Kim Sơn kinh nghiệm quân ngũ nhiều năm luôn hành động cẩn trọng, kết liễu không ít kẻ địch nguy
hiểm, lập nhiều chiến công hiển hách. Vị trí gã phục kích rất kín và
cách cổng hơn 1 km, trong tình cảnh rối ren khi nãy, tên thanh niên
tuyệt đối không thể trông thấy gã để đề phòng, cho nên chỉ có một cách
giải thích hợp lý là chắc chắn đối phương cảm giác được sát khí từ gã
phát ra khi tập trung toàn bộ lực chú ý vào mục tiêu.
Lập luận
như vậy nhưng Kim Sơn vẫn thấy khó tin. Chuyện một người có khả năng
phát giác nguy hiểm ập tới để tránh né, gã đã từng nghe nhưng chưa thấy
bao giờ, hôm nay không ngờ lại được tận mắt chứng kiến.
Chờ một lát không nghe ngài đại tá nói gì, đại úy Kim Sơn tiếp tục báo cáo tình hình:
- Hiện đang có mấy toán lính bám theo chúng, xin ngài ra chỉ thị!
Thủ hạ của Kim Sơn mai phục quanh khu vực này không ít, đang nôn nóng chờ
lệnh gã. Chỉ cần ngài đại tá cho phép tiêu diệt mục tiêu bất kể sống
chết của tên sĩ quan kia, Kim Sơn và đồng bọn sẽ bắn nổ tung chiếc SUV.
- Cậu đoán xem hắn cấp mấy? - Đại tá Khắc Cường không đáp mà hỏi.
Kim Sơn trầm ngâm rồi nói:
- Tôi không dám chắc, nhưng ít nhất cũng trên cấp 15. Hắn cực nhanh!
Trên cấp 15 và có năng lực cảm nhận trước mối nguy cơ, tên đại úy bóp bóp
trán, những sát thủ từ xa như bọn gã ngại nhất mấy kẻ này, rất khó giải
quyết, không cẩn thận có khi còn bị giết ngược.
Ngài đại tá im lặng vài giây, bỗng nói:
- Ra lệnh người của cậu rút! Mọi chuyện để tôi lo!
Trước đó, thấy ngài đại tá tỏ vẻ quan tâm thanh niên kia, Kim Sơn đã mơ hồ
đoán được ý ông ta. Thế nên nghe vậy gã không hề ngạc nhiên, lập tức gọi bộ đàm kêu thủ hạ rút lui, đồng thời thu khẩu súng dài lại, nhanh chóng rời đi.