Sau khi hoàn thiện được bát đại nguyên anh như những gì võ tam mong
muốn, võ tam hiện tại cực kỳ vui mừng và phấn khởi ; vậy là con đường
thần đạo của hắn từ nay bắt đầu được mở ra, tất nhiên con đường sắp tới
sẽ có rất nhiều chông gai thử thách, nhưng với tâm chí liên định hắn
quyết sẽ bước tiếp con đường của chính mình
- Chẳng lẽ nó thực sự sẽ xuất hiện? - đây là câu hỏi của hắn cũng như mộng long, khi hắn nhìn thấy lôi kiếp vẫn chưa có dừng lại, võ tam nhận định được đợt thiên
kiếp thứ ba chắc chắn sẽ tới, nhưng không ngờ đợt thiên kiếp chỉ dành
cho những đại tu sỹ của đại thiên thế giới lại xuất hiện tại nhân gian
này
- Ngươi có thấy kỳ lạ không? - mộng long lúc này mới có một
cảm giác kỳ lạ, phải biết rằng thiên kiếp hai ngày qua giáng xuống phải
kinh động không ít người, vậy mà lại không có ai tới đây xem cả
- Chuyện gì? - võ tam chưa hoàn toàn hiểu ý của mộng long, hắn nghi ngờ nhìn về xung quanh rồi hỏi
- Ý của ta là thiên kiếp này không phải của chỉ riêng ngươi - sau khi soi xét một số nguyên do thì mộng long cho ra một đáp án mà chính nó cũng
không tin tưởng
- Ý của ngươi là tất cả mọi người cũng đang độ
kiếp - võ tam bây giờ mới để ý, nhưng mà tại sao? Tại sao tất cả mọi
người phải độ kiếp? Tại sao tất cả mọi người đều phải tẩy lễ
-
Ngươi có nghĩ giống ta hay không? Nhưng riêng ta thì đang nghĩ không
phải là ngươi độ kiếp, cũng không phải mọi người độ kiếp mà là nhân giới đang độ kiếp - mộng long cho ra một đáp án tuy nó không hề tin tưởng
nhưng chỉ có nguyên nhân đó mà thôi
- Ngươi bảo là quá trình ấy
đang bắt đầu - võ tam lần này hoàn toàn hiểu ý của mộng long, chỉ có như vậy mới có thể giải thích được tất cả
Đúng vậy! Chỉ có việc thế giới này đang trong quá trình độ kiếp, thế giới này đang trong quá
trình tẩy lễ mới có thể kinh động tới tất cả mọi người ; mà bọn họ đang ở thế giới này vì vậy mọi người cũng phải độ kiếp theo
- Không
biết có bao nhiêu người đã ngã xuống rồi? - võ tam đang suy nghĩ vấn đề
này ; theo như những gì đã diễn ra với hắn thì hắn tin chắc rằng chẳng
có mấy người có thể vượt qua nổi
- Không nói cũng biết chắc phải
ngã xuống ít nhất là một nửa - mộng long cũng suy nghĩ y chang như vậy,
nếu như cứ theo tình hình của võ tam từ lúc bắt đầu độ kiếp tới giờ thì
chết một nữa còn quá ít
- Nói không chừng hiện tại chẳng còn ai sống sót cũng nên - mộng long lại giáng thêm một đòn chí mạng nữa
- Mặc kệ đi! Dù sao ta chẳng có thời gian đâu mà đi quản - võ tam không
hơi đâu mà đi lo chuyện trời ơi đất hỡi ấy, hắn hiện tại còn chưa lo
xong việc của mình nữa là
- bắt đầu đi - mộng long thấy võ tam
quyết ý như vậy nên cũng chẳng còn để ý nữa ; mà nói thật thì nó chẳng
hề quan tâm mấy việc tào lao đó, nó chỉ quan tâm tới mạng sống của mình
mà thôi
Đang lúc hai người nói chuyện thì võ tam cũng đã làm
xong công việc chuẩn bị của mình, đại diễn quyết bí thuật cuối cùng cũng đã thực hiện xong chỉ còn chờ thiên kiếp tới
Lúc này không gian
đang tràn ngập một luồng thần thức cuồng bạo, luồng thần thức này nhìn
xuống nhân gian như thể nhìn con sâu cái kiến ; rồi nó ập xuống không
gian như một viên lưu tinh, nó nuốt chứng toàn bộ không gian như muốn
luyện hoá tất cả
Võ tam lúc này thấy mình đang ở trong một cơn ác mộng khủng khiếp, cơn ác mộng này khiến cho hắn không còn một chút sức
lực kháng cự. Đang chìm trong không gian tối tăm, hắn chợt thấy hình ảnh của một con rồng đen đang cuộn mình lao vào không trung
Hắn nhìn thấy con rồng này thì lòng chợt run lên một cái, con rồng đen này mang khí tức hắc ám cực kỳ khủng bố
- là tâm ma! - đây là câu đầu tiên khi hắn lấy được lại ý thức, nhưng suy đi nghĩ lại thì hắn bác bỏ luôn ý nghĩ này ; đây chẳng lẽ là chân diện
mục của mộng long, cũng không phải, nếu mà là mộng long thì hắn sẽ cảm
nhận được một chút liên hệ. Vậy con rồng này là ai? Nó từ đâu xuất hiện
Đang nhìn ngắm con rồng bá đạo không ngừng nhe răng múa vuốt với thương
thiên, thì bất ngờ hàng ngàn sợi dây xích thừ trong không trung lao đến ; những sợi xích này mang một luồng thần thức cực đại nhưng hình như nó
khôbg hề có sát khí
Nó chỉ khoá chặt con rồng đen này rồi không
ngừng bảo vệ nó trước kẻ thù, con rồng đen như cảm nhận được điều gì nó
gầm nhẹ một tiếng nhưng cũng không có ý định quay về
- Là nàng
sao? - thấy được luồng linh lực dao động từ những sợi xích, hắn biết
chắc đó chỉ có thể là nàng ; vậy con rồng kia là ai? Hắn không biết? Mà
hắn cũng chẳng quan tâm, chỉ cần nàng muốn bảo vệ nó thì hắn cũng sẵn
sàng giúp nàng
Quyết định như vậy thì thần thức của hắn cũng được thả ra, từ lúc đầu hắn chỉ dùng xích liên bảo vệ thần hồn của mình, bây giờ hắn lại thay đổi ; nàng muốn bảo vệ nó thì hắn cũng sẵn lòng bảo vệ nó
- A - khi hắn không còn gì thủ hộ bản thân thì chính là lúc
hắn bắt đầu cảm nhận được cơn đau truyền đến, những cơn đau này còn kinh khủng hơn việc thần thức bị ăn mòn ; không những vậy những cơn đau này
còn khiến thân thể hắn như tê dại, ý thức của hắn dần mất đi
-
Xin lỗi chàng! xin lỗi! Thiếp xin lỗi - trong cơn mê như vô tận hắn nghe được những lời nói như phảng phất từ thiên địa vọng lại
Hắn nghe thấy giọng nàng? Hắn biết nàng ở đó? Hắn muốn được gọi tên nàng! Nhưng
không thể vì hắn đã chìm vào trong một khoảng tối vô cực
Trong
một khu rừng trúc mênh mông rộng lớn, có một căn nhà nhỏ, trong căn nhà
nhỏ đang có một vị thiếu niên đang nằm ; vị thiếu niên này khoảng tầm
hai mươi, thân thể có chút cường tráng
- A a a - một tiếng thét
vang lên và người thiếu niên này thức giấc, chỉ có điều trong đôi mắt
của hắn dường như không có một chút ý thức nào
- Ngươi lại mơ thấy ác mộng? - một giọng nói quen thuộc vang lên bên tại hắn
- Là ác mộng! - người thiếu niên với đôi mắt vô hồn này nhìn người thiếu nữ trước mặt một cái rồi nói
- Biết nó là ác mộng thì tốt! Chỉ có điều hiện tại ngươi sẽ gặp một cơn
ác mộng còn khủng khiếp hơn rất nhiều! - nàng ta nhìn hắn một cái rồi
trừng mắt nói, nói đoạn không biết từ khi nào trên tay nàng có một ngọn
trúc nhỏ, nàng cầm lấy nó rồi khôbg ngừng quất mạnh vào vị thiếu niên vô hồn kia
- ngươi có biết bây giờ là mấy giờ không mà còn ngủ? Ta
đánh chết ngươi! Đồ con heo lười biếng - tiếng ngọn trúc không ngừng
quất vào thân thể người thanh niên vang lên những tiếng “ chát chát” ;
người thiếu niên thấy vậy thì nhảy vội khỏi đòn đánh tiếp theo rồi chạy
vào trong rừng
- Ngươi đứng lại! - nàng thấy đòn đánh thứ ba của
mình rơi vào không trung thì nổi giận lôi đình, nàng ta cầm cây roi rồi
không ngừng đuổi theo ; nhưng tốc độ của nàng ta có lẽ là quá chậm, nàng đuổi theo một hồi thì khôbg thấy bóng dáng của người thiếu niên đâu nữa
- tí nữa ta sẽ tính sổ với ngươi - thấy không thể đuổi kíp người thiếu
niên, nàng ta hậm hực quay về ngôi nhà trúc ; nàng ta biết chắc chắn
trên kia sẽ quay lại
Sau một lúc lâu ngồi chờ thì người thiếu niên kia cũng quay lại, chỉ là trên tay hắn đang nắm một con gà rừng to béo
- Ngươi cũng khôn ra rồi đấy! - nàng nhìn thấy con gà rừng trên tay người thanh niên kia thì miệng nở nụ cười
Người thiếu niên thấy vậy cũng không hề nói một lời, hắn đắp đất lên con gà, đưa lên bếp tự chế rồi ngồi chờ
“ phừng “ một ngọn lửa từ không gian lao đến rồi vây quanh con gà ; chẳng mấy chốc con gà rừng bị nướng chín, hương thơm từ con gà lan ra nhức
mũi khiến cho nụ cười của cô gái kia ngày càng rạng rỡ
- Ngươi là ai? Ngươi từ đâu tới?- nàng nhìn về phía người thanh niên đang ngồi bên bếp lửa mà không nói câu gì, trong lòng nàng tự hỏi
Nhưng tất
nhiên người thiếu niên kia không hề trả lời nàng, không phải vì hắn
không nghe thấy mà câu hỏi này nàng đã từng hỏi hắn rất nhiều lần ;
nhưng chưa bao giờ nàng nhận được câu trả lời
Qua những cơn ác
mộng của hắn thì nàng chỉ biết tên của hắn, một cái trên rất bình thường “ võ tam” ; ngoài ra nàng không hề biết một thứ gì khác của hắn, chỉ
trừ mỗi việc khi trên này ngủ thì sẽ mơ thấy ác mộng và hết
Tuy
rằng nàng không biết hắn là ai? Nàng không biết hắn từ đâu tới nhưng
nàng cảm nhận được tên này có một luồng lực lượng khổng lồ, không những
thân thể hắn mạnh mẽ vô cùng mà luồng lực lượng hộ thể trong con người
hắn cũng vô cùng bá đạo
Nàng từng sử dụng linh lực để dò xét hắn
nhưng không ngờ bị một lực lượng nào đó đẩy ra ngoài khiến cho nàng xuýt chút nữa thì bị thương
“Một thân thể mạnh mẽ, một luồng lực
lượng tinh thần đáng sợ, một tổ hợp linh hải hoà hợp với tự nhiên” ngươi là ai? Tại sao ngươi tới đây? Ngươi tới đây làm gì?.... nàng càng điều
tra hắn thì nàng càng đi vào Ngõ cụt