Bỏ túi xách xuống, sau đó cô bắt đầu vo gạo nấu cơm.
Cô kiếp trước ra ngoài lăn lộn một năm trời, cũng không thể mỗi ngày đều
ăn cơm ngoài, cho nên đôi khi cũng tự mình nấu cơm. Ngày thường Đinh
Thục Phân đều đi làm từ sáng tới tối. Chu Tư Đồng dù sao cũng không muốn phiền bà thêm nữa, cơm tối cũng muốn tự mình giải quyết.
Đem gạo trắng bỏ vào nồi cơm điện, sau đó cắm điện, chỉnh thời gian, sau đó đi
vào phòng làm bài tập Vật lý, nếu như chuyện chuyển ban không thể giải
quyết được, thì đành quyết học tới cùng thôi, dù sao cô cũng muốn đậu
vào một cái đại học tốt.
Nhưng mà, Vật lý thì…..
Người đi theo mơ mộng thì không thể nào thành công. Vật lý Chu Tư Đồng thì quả thật
quá kém, hiện nay muốn học giỏi, cần thời gian gấp đôi người khác. Nhưng bây giờ thời gian của cô không đủ, vội vã vùi đầu trong đống bài tập
này cũng vô dụng mà thôi. Cuối cùng, Chu Tư Đồng tức giận gập cuốn sách
bài tập lại, quăng cây bút xuống dưới đất.
Lúc này, cô nghe thấy tiếng ầm ầm đập cửa.
Đây chỉ là một tiểu khu cũ, không có chuông cửa, có gõ cũng chỉ gõ bằng tay mà thôi. Chu Tư Đồng đành đứng dậy, ra mở.
Mở cửa ra, người bên ngoài chính là Thẩm Tụng Viện, đứng phía sau cô còn
có ba người đàn ông cao to, xem ra người tốt không đến, còn người đến
thì không bao giờ có ý tốt.
Rõ ràng, Thẩm Tụng Viện có ý kiếm chuyện với cô.
Chu Tư Đồng trong lòng nhanh chóng tìm kế, cân nhắc một chút, nếu bản thân
mình đánh nhau với bọn họ đương nhiên không đánh lại, lại nhìn nhìn ba
người đứng đằng sau Thẩm Tụng Viện, hai mày hơi nhíu nhíu lại. Sau đó,
Chu Tư Đồng nhanh tay đóng sập cửa lại, khóa luôn chốt cửa, để Thẩm Tụng Viện trơ mặt đứng trước cửa nhà.
Chu Tư Đồng nhanh chóng chạy
vào bên trong phòng Đinh Thục Phân, cầm điện thoại bàn lên báo cảo sát,
nói qua loa là có người tới đây cướp bóc.
Cô hiện nay sống trong
thân thể thiếu nữ mười tám tuổi, gọi điện thoại còn cố tình đem âm thanh của mình biến thành nhu nhu nhược nhược, lại kèm theo vài âm thanh
khóc lóc ỉ ôi. Nói bản thân vừa đi học về, bắt gặp ba người đàn ông cao
to đứng trước cửa, cố ra sức đập cửa nhà cô, các anh chị cảnh sát làm ơn tới cứu em nhanh lên một chút, nếu không bọn họ sẽ xông vào trong này.
Đối phương là người ở đâu, ban ngày ban mặt lại dám xông vào tiểu khu mà
trộm cướp, nghe xong điện thoại, cảnh sát ra sức trấn an cô, một mặt lại đứng dậy chuẩn bị xuất phát.
Vì vậy, tới khi Thẩm Kỳ đuổi tới
đây, bên ngoài đã vang lên tiếng ò e của cảnh sát. Nhiều vị cảnh sát
chạy lên trên lầu, bên ngoài có người gõ cửa hỏi: “Phòng 302, phòng 302
có người báo cảnh sát?”
Chu Tư Đồng ở nhà số 302.
Chu Tư Đồng
lúc này mới mở cửa ra, nhìn bên ngoài hành lang nhỏ hẹp bây giờ đầy ắp
người. Còn Thẩm Tụng Viện bên cạnh đã sớm điếng người sợ hãi.
Cô
còn ra sức cho đám người Lý Hạo đập cửa nhà Chu Tư Đồng, uy hiếp nếu Chu Tư Đồng không mở cửa sẽ phá cửa xông vào, không nghĩ tới cuối cùng còn
chưa bắt được người, anh hai và cảnh sát đã chạy tới.
Kỳ thật cô
cũng không sợ cảnh sát lắm, bởi vì cô thật sự chưa có làm cái gì, cho dù có ý định cũng chưa thể thực hiện được, một chút cảnh sát nhân dân này
không làm khó được cô. Hơn nữa, chỉ một cứu điện thoại của anh hai thôi
có thể cứu cô ra ngoài.
Nhưng mà, anh hai cô lại nhìn thấy cô tới tìm Chu Tư Đồng gây rắc rối.
Sáng sớm nay còn cảnh cáo mình không được gây phiền phức cho bạn học.
Thẩm Tụng Viện cúi gầm mặt, âm thanh trầm thấp kêu một tiếng anh hai.
Thẩm Kỳ nhìn cô, trong mắt vẫn bình tĩnh lạnh lùng như trước, nhưng làm cho
cô trong nội tâm sợ hãi tột cùng. Thẩm Tụng Viện không dám ngẩng đầu
lên, khoanh hai tay trước ngực nhìn hết sức quy củ. Bất quá, trong lòng
lại cực kỳ hận Chu Tư Đồng. Thế nhưng lại dám báo cảnh sát tới bắt cô?
Có một vị cảnh sát tiếng tới hỏi Chu Tư Đồng: “Cô bé, là cô báo cảnh sát sao?”
Ánh mắt lại nhìn chằm chằm đám người Thẩm Kỳ, Lý Hạo.
Thẩm Kỳ cả người tây trang thẳng thớm, vừa cao ngạo vừa lạnh lùng, hơn nữa
còn thần thái cao quý, vẻ ngoài đẹp đẽ, nhìn thế nào cũng không giống
đám người xấu. Thẩm Tụng Viện còn không nói tới, chỉ là một cô bé. Còn
ba người đứng đằng sau, đúng là có phần cao lớn hơn người, nhưng có vài
đồng nghiệp cảnh sát đã tới hỏi địa vị và thân phận của họ, ba người họ
đều đưa chứng minh công tác ra, cũng có thể coi là nửa đồng nghiệp của
họ.
Là bảo vệ nha. Hơn nữa còn là bảo vệ tập đoàn Thẩm Thị. Phàm
là người có nhận thức còn không nhận ra tập đoàn Thẩm Thị sao. Trên mặt
vài vị cảnh sát ở đây hiện lên vẻ nghi hoặc vô cùng.
Chu Tư Đồng
hiểu biết sâu xa, lập tức hiểu được tình hình trước mặt đối với mình vô
cùng có bất lợi, hơn nữa, người đàn ông trước mặt khí chất trầm ổn lạnh
lùng này là anh hai của Thẩm Tụng Viện, Thẩm Kỳ.
Cô so với anh ta là cái gì chứ? Làm sao đấu lại.
Cho nên Chu Tư Đồng vội vàng nói: “Là tôi báo cảnh sát, nhưng thật ngại quá là tôi nhìn nhầm, tôi vừa thấy ba người cao to này đã tưởng là người
xấu, sau đó nhìn kĩ lại mới phát hiện đây không phải người xấu cố tình
tới gây phiền phức cho tôi mà là bạn học cùng trường.”
Thẩm Tụng
Viện khiếp sợ ngẩng đầu, Thẩm Kỳ cũng kinh ngạc nhìn Chu Tư Đồng một
cái. Vài vị cảnh sát cũng nhìn nhua, sắc mặt không tốt đẹp lắm.
Chu Tư Đồng thái độ chân thành vô cùng nói xin lỗi với cảnh sát. Trong lời
nói con cố ý nhấn mạnh bản thân làm sai, chắc chắn sẽ khắc sâu, tự kiểm
điểm sai lầm của bản thân. Sau đó còn cố ý chứng minh người đứng trước
mặt là Thẩm Tụng Viện, bạn học, còn người đứng sau cô ấy là anh hai Thẩm Kỳ.
Cảnh sát mới hòa hoãn một chút mà xoay người đi.
Đợi đến khi vài vị cảnh sát nhân dân vừa rời khỏi, vẻ mặt vui vẻ thành khẩn lúc nãy của Chu Tư Đồng lập tức biến mất. Thay vào đó là ánh mắt lạnh nhạt
nhìn Thẩm Tụng Viện.
Thẩm Kỳ chống lại ánh mắt của cô. Người trước
sau vẫn bình tĩnh, ánh mắt sắc bén, trong lòng Chu Tư Đồng thật sự sợ
hãi, nhưng vờ như không có gì.
Người đàn ông trước mặt này dáng
vẻ bức nhân khí tràng, phảng phất như trời sinh đã có. Coi như bây giờ
hắn còn một chút ôn hòa trầm tĩnh, trong mắt cũng không có rung động
nào, nhưng người nào nhìn thấy mà trong lòng không rét run chứ. Cô còn
cảm thấy, Thẩm Tụng Viện vốn là rất kiêu căng, nhưng nhìn đến vị anh hai này còn sợ hãi, đứng thành quy củ như vậy. Tức là không thể đùa giỡn
với hắn được rồi.
Thẩm Kỳ, chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị. Người
ngoài đều tôn kính gọi hắn một tiếng Thẩm Đổng. Mặc dù hắn ở trong
truyện chỉ là nam phụ, nhưng so với nam chính kia còn cao hơn mất phần.
Trong sách nói, Thẩm Kỳ vẻ ngoài ôn hòa trầm tĩnh, lại khiêm tốn, nhún nhường quân tử, tính tình tảo tần lý trí, thông minh hơn người, nhưng tâm tư
lại thâm trầm. Đối với cha mẹ rất hiếu thuận, lại yêu thương em gái Thẩm Tụng Viện. Đối với người trong công ty thì hòa ái dễ gần, nói chung là
một bộ dạng toàn thân hoàn mỹ.
Hoàn hảo như vậy mà không làm nam
chính thì quá là tiếc. Nhưng mà Chu Tư Đồng tin chắc, Thẩm Kỳ chắc chắn
không phải là người “ấm áp” như vậy.
Loại đàn ông như Thẩm Kỳ,
một là thánh nhân, hai là ẩn giấu trong đó là nội tâm cực kỳ nguy hiểm.
Giống như là những người âm trầm, ở trong bóng tối tính toán, mưu đồ hết thảy, trên mặt lại thủy chung bộ dạng cực kỳ quân tử, cuối cùng mới
phát hiện bản thân bị hắn đá một cái, chết bất đắc kỳ tử.
Nhưng
đáng tiếc, câu hỏi nhiều người thắc mắc không có câu trả lời, cho nên,
Chu Tư Đồng tuyệt đối không muốn cùng hắn dây dưa, cũng không có ý muốn
tìm hiểu hắn là loại người nào. Cô vẫn muốn yên ổn sống thoải mái.
Nam nhân này đúng là loại nguy hiểm nhất trong số những nam nhân, nói không chừng, buổi tối không thèm nói một lời, buổi sáng đẹp trời hôm sau, hắn lại quyết định giết chết hết những người đã từng đắc tội với mình. Chu
Tư Đồng không nhịn được nghĩ ngợi, cũng lén quan sát hắn vài lần.
Thẩm Kỳ một bên không chút dấu vết để lại cũng nhìn cô.
Một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa, mặc một bộ đồ đơn giản, cùng quần jean màu trắng. Dung mạo thanh lệ, hai con ngươi đen bóng, giống như nước tẩy
thanh trùng mọi nơi dơ bẩn nhất trên đời này, hai mắt sống động cực kỳ
có thần thái.
Cho dù thế nào cũng không giống với cô gái đã đâm miếng thủy tinh vào vai tên côn đồ hôm trước.
Chu Tư Đồng hai mắt lạnh như băng nhìn Thẩm Tụng Viện. Thẩm Kỳ liền biết,
tuyệt đối không thể xem nhẹ thiếu nữ này. Thẩm Tụng Viện dù sao cũng học chung một trường với cô, hắn lại không thể lúc nào cũng chiếu cố tốt em gái được, cho nên hắn không muốn Chu Tư Đồng đối với Thẩm Tụng Viện có
bất kỳ một hận ý gì.
Bất luận là cơ trí, hay là lòng dạ độc ác,
hắn tin Thẩm Tụng Viện không đấu lại Chu Tư Đồng. Lúc này, Thẩm Tụng
Viện ngẩng đầu lên, cô đứng ra phía sau Thẩm Kỳ, nhút nhát e lệ gọi một
tiếng anh hai.
Thẩm Kỳ không để ý cô, thậm chí cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ nói với Lý Hạo: “Đưa tiểu thư về.”
Lý Hạo đáp một tiếng, sau đó đối với Thẩm Tụng Viện khom người: “Tiểu thư, mời.”
Thẩm Tụng Viện đương nhiên không muốn đi, nhưng Thẩm Kỳ nói rồi, cô không
dám không đi. Mặc dù anh hải chỉ dùng bóng lưng mà nói chuyện với cô, cô cũng nghe rõ ràng ý chỉ uy hiếp trong đó.
Vì vậy, Thẩm Tụng Viện biểu môi, sau đó không tình nguyện mà xoay người xuống cầu thang, trước khi đi còn quay đầu nhìn Chu Tư Đồng. Chu Tư Đồng lúc này đứng khoanh
hai tay trước ngực, dựa vào khung cửa, khóe môi công công, giống như
cười như không mà nhìn qua cô. Nội tâm Thẩm Tụng Viện thực sự tức muốn
điên.
Được lắm, không còn mặt mũi này nữa, vừa tới kiếm chuyện
lại bị anh hai bắt gặp, không biết anh hai sẽ phạt cô thế nào. Nghĩ tới
đây, Thẩm Tụng Viện hung hăng liếc mắt nhìn Chu Tư Đồng. Tức giận nện
từng bước nặng nề xuống cầu thang.
Chu Tư Đồng sau đó thu tầm mắt, nhìn Thẩm Kỳ.
Thẩm Kỳ không đi, ngược lại còn cao lớn vững chãi đứng trước mặt cô, giọng
nói trở nên ôn hòa, nhưng thật ra lại xa cách: “Chu tiểu thư, em gái tôi không hiểu chuyện, xông tới nhà cô, tôi thay mặt em gái cúi đầu nhận
lỗi với cô.”
Chu Tư Đồng khóe môi cong lên. Bất quá âm thanh cô cũng
lạnh lùng như cũ, nữa điểm ấm áp cũng không có: “Thẩm tiên sinh, em gái
anh tìm côn đồ chặn đường tôi, bây giờ lại dẫn người tới đập cửa nhà
tôi. Một câu nhận lỗi của anh hình như hơi đơn giản quá rồi.”