Trần Oánh Oánh vừa nói xong, Chu Tư Đồng còn chưa làm gì, Thẩm Tụng Viện đã tức điên.
Cô xắn tay áo định lên sân khấu đánh một trận với Trần Oánh Oánh.
Con mẹ nó, hôm nay là sinh nhật cô, đã phải làm nền cho Trần Oánh Oánh thì
thôi đi, vậy mà cô ta còn dám chèn ép bạn thân của mình!
Trước
kia Trần Oánh Oánh ngồi cùng bàn với Chu Tư Đồng, cũng quá rõ ràng gia
cảnh nhà Chu Tư Đồng. Cô ta biết rõ Chu Tư Đồng làm gì có cơ hội học
dương cầm, vậy mà còn ở đấy nói Chu Tư Đồng đánh đàn tốt hơn, bảo Chu Tư Đồng lên sân khấu đàn một khúc.
Đánh cái đầu cô ta ấy! Thẩm Tụng Viện quyết định sẽ lên "đánh" cho Trần Oánh Oánh xem thế nào là "đánh" tốt.
Cô là người thẳng tính, đã quyết định ai là bạn thân thì đó chính là
chuyện cả đời, tuyệt đối không thể đứng yên nhìn bạn thân mình bị người
khác bắt nạt. Hơn nữa lại là bị Trần Oánh Oánh bắt nạt. Cô từ trước đến
nay nhìn Trần Oánh Oánh đều không vừa mắt.
Cô ghét nhất là giọng điệu của Trần Oánh Oánh, lại còn động một cái đã rưng rưng nước mắt.
Con mẹ nó giả vờ thuần khiết cái gì chứ!
Thẩm Tụng Viện vén tay áo định bước lên. Nhưng vừa đi được một bước đã bị Chu Tư Đồng kéo lại.
Cô tức giận nói với Chu Tư Đồng: "Cậu bị cô ta chèn ép đến như vậy mà còn nhịn cái gì? Cậu nhìn được nhưng mình thì không đâu."
Kỳ thật Chu Tư Đồng cũng nhịn không nổi nữa.
Tuy rằng từ đầu cô cũng là con gái ngoan, nhưng một năm kia chuyện bố mẹ ly hôn, cô ở bên ngoài lăn lộn một năm, tình tình cũng không còn tốt như
vậy nữa. Mấy câu gây sự kia của Trần Oánh Oánh, hiện tại xung quanh mà
không có người cô đã đi lên cho cô ta hai bạt tai rồi, xem cô ta lần sau còn dám nói như thế với mình nữa không. Nhưng hiện tại không được, cô
không muốn làm náo loạn ở tiệc sinh nhật của Thẩm Tụng Viện.
Hơn nữa những người tới đêm nay đều là nhân vật nổi tiếng, đi lên trực tiếp đánh cô ta như vậy thì tự hạ giá bản thân quá. Đến lúc đó, dù là Trần
Oánh Oánh gây sự châm chọc cô trước, nhưng nếu cô ra tay, trong mắt
người khác lại là cô đánh Trần Oánh Oánh. Trần Oánh Oánh lại khóc, bộ
dạng lê hoa đái vũ nhìn đến là đáng thương, những người đó lại càng nói
cô sai. Hơn nữa trút giận cũng không nhất định phải động thủ.
Vì thế Chu Tư Đồng liền cười hỏi Thẩm Tụng Viện: "Cậu có muốn lên sân khấu thể hiện chút không?"
"A?" Thẩm Tụng Viện mơ hồ. Cô đuổi không kịp suy nghĩ của Chu Tư Đồng.
Mà lúc này Chu Tư Đồng đã nhấc chân, nhanh chóng đi lên sân khấu. Mọi người xung quanh lũ lượt nhường ra một con đường cho cô.
Vừa nãy lúc Trần Oánh Oánh nói lời kia, tay đã chỉ về phía Chu Tư Đồng. Vì
thế mọi người đứng ở sảnh đều đổ dồn ánh mắt lên người Chu Tư Đồng. Điều này tương đương với việc cô sẽ đi lên sân khấu với ánh nhìn chăm chú
của tất cả mọi người.
Nhưng cô trước kia đã từng trải qua những trường hợp còn hơn thế, cho nên một chút cũng không sợ.
Một đường thoải mái tự tin lên sân khấu, cô giơ tay, ý bảo Trần Oánh Oánh đưa micro cho cô.
Trần Oánh Oánh khi đối mặt với mọi người ở bên dưới, trên mặt luôn treo lên ý cười ôn nhu uyển chuyển, nhưng khi xoay người nhìn Chu Tư Đồng, nụ cười vẽ trên gương mặt kia vẫn còn, có điều ý tứ châm chọc cười nhạo, chờ
xem kịch vui đã hiện lên quá rõ ràng trong mắt cô ta.
Cô ta dường như đang nói, Chu Tư Đồng, tôi lại muốn xem xem lát nữa cô sẽ xấu mặt thế nào.
Chu Tư Đồng cũng không để ý cô ta, chỉ nhận micro trong tay. Nhất thời ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở cô.
Vốn dĩ khi Thẩm Kỳ nghe thấy mấy lời nói kia của Trần Oánh Oánh, anh đã
hiểu được cô ta cố tình làm khó Chu Tư Đồng, anh đang muốn đi lên cứu
nguy. Dù sao cũng là một cô gái, da mặt mỏng, lúc đó để cô đứng trước
mặt mọi người thừa nhận bản thân không biết đánh đàn dương cầm, trong
lòng hẳn sẽ rất khó chịu. Nhưng anh mới đi được hai bước, bỗng nhiên lại thấy Chu Tư Đồng lướt qua mọi người, đi lên sân khấu.
Rõ ràng chỉ là một đường đi rất bình thường, nhưng cô gái này lại làm ra cảm giác như đang bước trên thảm đỏ, cao quý ưu nhã.
Sau đó anh lại thấy Chu Tư Đồng đứng ở trên đài, tay cầm micro, khẽ mỉm
cười nói với mọi người phía dưới: "Xin lỗi, tôi không biết đánh đàn
dương cầm."
Thẩm Kỳ kinh ngạc. Anh không ngờ Chu Tư Đồng vậy mà
lại ở trước mặt mọi người thẳng thắn thành khẩn nói ra chuyện mình không biết đàn dương cầm. Hơn nữa cô cũng không như những gì anh đã tưởng
tượng, cô sẽ đỏ bừng mặt, thậm chí là sẽ khóc. Nhưng ngược lại, cô đừng ở đó, tự tin thoải mái thừa nhận với mọi người.
Ánh đèn sân khấu chiếu lên người cô, thiếu nữ mắt ngọc mày ngài mà tươi cười, toát lên một vẻ đẹp thanh thuần thoát tục.
Giọng nói của cô cũng rất êm tai, như tiếng ngọc vỡ vừa thanh vừa giòn: "Tuy
là tôi không biết đàn dương cầm, nhưng bạn cùng bàn của tôi, là người
bạn thân nhất của tôi, cũng tiểu thọ tinh ngày hôm nay, Thẩm Tụng Viện
Thẩm tiểu thư, cô ấy có thể chơi đàn cổ tranh rất hay, mọi người có muốn nghe không ạ?"
Vốn dĩ khi mọi người thấy Chu Tư Đồng lên sân
khấu nói mình không biết đàn dương cầm, một phía là khen ngợi cô thẳng
thắn, một phía lại xì xào bàn tán. Nhưng hiện tại bỗng nghe Chu Tư Đồng
nói vậy, mọi người liền sôi nổi vỗ tay hưởng ứng.
Địa vị của tập đoàn Thẩm thị không chỉ ở thành phố A, thậm chí đối với cả nước cũng có ảnh hưởng nhất định, có ai mà lại không muốn lôi kéo quan hệ cùng Thẩm
Kỳ? Vừa nhắc đến em gái Thẩm Kỳ, đại tiểu thư duy nhất của tập đoàn Thẩm thị muốn lên tấu một khúc đàn cổ tranh, ai không muốn nghe? Ai dám
không nghe? Ai lại dám không nhiệt liệt vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Vì thế Trần Oánh Oánh lúc trước còn chờ xem Chu Tư Đồng bị chê cười, giờ đây đứng trên sân khấu mặt biến sắc.
Thẩm Tụng Viện lên đài sẽ không còn chuyện của cô ta nữa. Hơn nữa mọi chú ý
vừa đổ dồn về cô ta nhất định sẽ bị Thẩm Tụng Viện đoạt mất.
Chu Tư Đồng đi xuống kéo tay Thẩm Tụng Viện, hai người cùng nhau lên sân khấu.
Hôm nay là sinh nhật Thẩm Tụng Viện, cô mặc chiếc váy ngắn màu đỏ trông vô
cùng tươi tắn. Cô đứng trên sân khấu, trên đầu là ánh đèn lộng lẫy, bên
cạnh là chùm sáng chiếu vào, trước mặt là ánh mắt của mọi người, khiến
trong lòng cô không khỏi hốt hoảng.
Tuy cô là Thẩm đại tiểu thư
cao quý, nhưng Thẩm Kỳ quản cô cũng rất nghiêm. Anh cảm thấy tuổi này
học hành mới là quan trọng nhất, cơ bản không cho cô đi theo xã giao,
hơn nữa cũng âm thầm giấu đi thân phận của cô. Hiệu trưởng hay giáo viên ở trường cũng đều không biết đến thân phận thật của cô, nếu không cô đã sớm trở thành nhân vật phong vân ở trường rồi. Hiện tại trong sảnh cũng có mấy người là lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Thẩm Tụng Viện khom người ghé sang, nhỏ giọng nói với Chu Tư Đồng: "Tư Đồng, mình, mình có chút căng thẳng."
Chu Tư Đồng trên mặt vẫn tươi cười như cũ với mọi người bên dưới, cũng khom người ghé sang bên Thẩm Tụng Viện, nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng. Mình
sẽ lên sân khấu với cậu."
Chu Tư Đồng biết Thẩm Tụng Viện có thể đánh đàn cổ tranh. Có một lần tan học hai người cùng đi trên đường. Vừa lúc bên cạnh có một nơi dạy trẻ học nhạc cụ. Cô giáo dạy học sinh đàn
cổ tranh, thanh âm phát ra, Thẩm Tụng Viện đứng ở cửa nghe thấy, sau đó
liền cười nói với cô: "Mình đàn còn tốt hơn cô ấy."
Dáng vẻ vô cùng tự tin.
Chu Tư Đồng liền cổ vũ Thẩm Tụng Viện: "Cậu nghĩ đi, đây là tiệc sinh nhật
của cậu, cậu bằng lòng để Trần Oánh Oánh ở tiệc sinh nhật của mình mà
chiếm nổi bật như vậy sao? Chúng ta không thể làm nền cho người khác như vậy được. Thế nào cũng phải đập bẹp Trần Oánh Oánh chứ, cậu nói có đúng không?"
Thẩm Tụng Viện nghe cô nói xong, trong lòng âm thầm tự
cổ vũ bản thân. Nhưng cuối cùng lại vẫn trưng ra vẻ mặt đưa đám nói: "Tư Đồng, mình, mình vẫn thấy căng thẳng."
Không chỉ mỗi cô thấy căng thẳng, Trần Lệ Vân ở bên dưới cũng căng thẳng.
Thẩm Tụng Viện khi còn nhỏ từng có bệnh tự kỷ, tuy rằng sau này đã khỏi,
nhưng cô vẫn sợ nhưng nơi đông người. Giờ lại muốn cô đứng trên sân
khấu, trước mặt nhiều người như vậy đánh đàn, sao có thể không sợ hãi
được? Hơn nữa nhìn dáng vẻ này của cô, rõ ràng cũng đang rất căng thẳng.
Trần Lệ Vân đang định lên sân khấu đưa cô xuống. Nhưng Thẩm Kỳ
ngăn cản bà: "Dì Vân, có một số việc, Viện Viện phải học được cách tự
mình đối mặt."
Hôm nay cứ thử một lần thì có sao? Dù cho Thẩm
Tụng Viện thật sự quá căng thẳng muốn xuống sân khấu, em gái của Thẩm Kỳ anh, cũng không có người dám cười nhạo. Hơn nữa, anh tin tưởng Chu Tư
Đồng.
Lúc này trên đài hai người âm thầm thoả hiệp.
Đó chính là, Thẩm Tụng Viện chơi đàn cổ tranh, Chu Tư Đồng cũng dùng một loại nhạc cụ cùng cô diễn tấu.
Thẩm Tụng Viện biết Chu Tư Đồng ít nhất có thể thổi sáo.
Ngày đó khi cô nói giáo viên dạy đàn cổ tranh kia không đàn hay bằng cô, vừa lúc lại có tiếng sáo cất lên, sau đó Chu Tư Đồng cũng cười, nói:
"Cô giáo dạy thổi sáo này cũng không thổi hay bằng mình."
Cuối
cùng Chu Tư Đồng đành phải đồng ý. Là cô lôi kéo Thẩm Tụng Viện lên sân
khấu, với yêu cầu này của Thẩm Tụng Viện, cô chỉ có thể đáp ứng thôi.
Lát sau đã có người mang đến cho hai người một cây đàn cổ tranh và một cây sáo. Hai người đã bàn bạc xong sẽ hợp tấu khúc nào.
《 Tiếu ngạo giang hồ 》. Con người sống trên đời, không phải đều muốn tiêu sái vui vẻ sao, còn phải bày vẽ nhiều chuyện làm gì.
Mọi người cũng không ngờ tới, hai cô gái vậy mà lại tấu một khúc Tiếu ngạo
giang hồ. Hơn nữa tiếng đàn tranh réo rắt, tiếng sáo đệm lên, ý vị tiêu
sái, làm người nghe xong cũng nhịn không được trở nên sôi nổi.
Một khúc kết thúc, cả đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay như sấm cùng hưởng ứng.
Thẩm Tụng Viện đứng dậy, nắm tay Chu Tư Đồng cùng đi đến giữa sân khấu, tay
cầm micro, cười nói với mọi người: "Cảm ơn mọi người đêm nay thu xếp
công việc, bớt chút thời gian đến tham gia ta tiệc sinh nhật của tôi.
Cũng cảm ơn mọi người đã lắng nghe tôi cùng bạn thân của mình hợp tấu
một khúc 《 Tiếu ngạo giang hồ》."
Tiếng vỗ tay như sấm cùng hưởng ứng của mọi người lại lần nữa vang lên.
Thẩm Kỳ cũng vỗ tay, trên mặt tươi cười.
Anh nhìn Chu Tư Đồng đang đứng trên sân khấu, cô như viên ngọc sáng, khắp
người toả ra hào quang. Giờ khắc đó anh dường như cảm nhận được có thứ
gì đó mềm mại cọ cọ lên tim mình, khiến lồng ngực anh ê ẩm, tê dại,
không nhịn được mà đánh trống reo hò.
*
Chu Tư Đồng
xuống đài, cùng Thẩm Tụng Viện được người này khen ngợi mấy câu, lại
cùng người kia hàn huyên vài lời, sau đó lại oan gia ngõ hẹp chạm mặt
Trần Oánh Oánh.
Chu Tư Đồng cầm một ly nước cam. Nâng ly thi uy với Trần Oánh Oánh, trên mặt là biểu cảm tươi cười không chê vào đâu được.
Biểu cảm trên mặt Trần Oánh Oánh lúc này có thể được diễn tả bằng bốn chữ: tức, muốn, hộc, máu.
"Chu Tư Đồng", cô ta thấp giọng, dường như đang nghiến răng mà rặn từng chữ, "Cô....."
"Tôi làm sao?" Chu Tư Đồng nhìn cô ta nhướng mày, "Một khúc kia tôi cùng Thẩm Tụng Viện hợp tấu thấy được chứ?"
Trần Oánh Oánh tức đến nói không ra lời.
Mẹ nó, hai người này cướp sạch nổi bật của cô ta. Giờ trong đại sảnh mọi
người đều bàn luận về Thẩm Tụng Viện và Chu Tư Đồng, ai còn nhớ đến một
khúc dương cầm kia của cô ta nữa.
Chu Tư Đồng tiếp tục chọc tức: "Trần Oánh Oánh, đoạn đầu của khúc dương cầm kia cô đàn sai rồi, câu
đầu tiên và câu thứ hai có hai âm sai. Sao thế, giáo viên dạy đàn không
dạy cho cô à? Hay là người ta nói, cô quá ngu ngốc, căn bản là không
hiểu được?"
Mặt Trần Oánh Oánh bỗng biến sắc.
Chu Tư Đồng không phải vừa nói mình không biết đánh đàn dương cầm sao? Sao hiện tại có thể chỉ ra được chỗ mình đánh sai?
Vì thế cô ta lại tức muốn hộc máu: "Cô nói bậy. Cô làm sao mà hiểu được?
Cô chính là ghen tị vì tôi đàn quá tốt, mới cố ý chọc tức tôi. Tôi sẽ
không mắc bẫy cô đâu."
Chu Tư Đồng không thèm để ý cười cười: "Cô cũng coi trọng bản thân quá đấy. Cô có gì đáng giá để tôi phải ghen tị?"
Nói xong cô liền lơ đi Trần Oánh Oánh, cầm ly nước cam xoay người rời đi.
____________________________
Đàn Guzheng ( Đàn Cổ Tranh) được biết đến là đàn thập lục, đây là loại đàn có xuất xứ từ Trung Hoa với lịch sử hơn 2500 năm. Đàn có 16 dây nên nó có tên gọi làThập Lục. Đàn Guzeng thường được làm bằng gỗ
cây Phượng. Cấu tạo của đàn gồm một hộp âm thanh hình chữ nhật và một bề mặt trong một đường cong với chuỗi chặt chẽ, đó là một bộ có 13 dây
trong triều đại nhà Đường và sau đó tăng lên 16. Ngày nay, có một số
loại Đàn Cổ Tranh hiện đại có đến 25 dây.